Tử Khanh ngồi trên bàn ăn, bữa sáng đơn giản chỉ là ly cà phê y hệt ngày cô chưa tới.
Sau ngày Tú Vy dọn về nhà chính, Giang Thư Kì cũng tìm được nhà. Cô ta nhanh chóng rời đi. Vậy nên , bây giờ trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn mỗi Quách tổng.
Anh không ăn sáng vì không hợp khẩu vị ,anh quên uống thuốc vì không ai nhắc nhở... Người đàn ông thiếu bóng nhóc con liền trở nên tùy tiện, tiện thì ăn tùy món người chọn. Bệnh đau dạ dày cũng nhờ thế mà tái phát, nửa đêm anh đau đến nhăn mặt nhưng chăm chăm vào công việc mà không ngó ngàng sức khỏe.
Bác Tô ngán ngẩm thở dài nhìn thiếu gia nhà mình, ông biết anh không quen khi thiếu vắng bóng cô. Nhưng có lẽ vì lòng tự cao, cái tôi to lớn mà nhất quyết không đi tìm
" hzzz...tình yêu khó nhận ra thế sao ?"
" phụt..."
Tử Khanh đang thưởng thức cà phê cũng phải sặc vì câu nói anh vừa nghe được trong cổ họng của ông chú. Nhíu mày khó hiểu, đôi mắt nheo lại sợ bản thân nghe không kĩ. Thấy anh ngơ ngác thì bác Tô lắc đầu, ông đây là đang chê anh không biết nắm bắt? Thấy được nội tâm của nhiều người nhưng lại không thấy được nội tâm của chính mình
" thiếu gia này, tôi thấy cậu sắp thành Lưu thiếu rồi đấy..hzzz"
" chú nói gì vậy ?"
Tử Khanh có hỏi vậy mà ông lại chỉ chậm rãi rời đi bỏ anh lại trong phòng ăn. Buổi sáng kì lạ làm Quách thiếu hết hứng thú, bực tức lái xe tới công ty.
Chễm chệ trên ghế sô pha, Lưu Dương ngắm nhìn Thành Đô một cách toàn diện nhất. Một thân âu phục vắt chéo chân trông đầy quyền lực.
" cậu rảnh ?"
"ừm !"
Tử Khanh phiền phức kẻ ngồi bên cạnh, cậu ta đã ngồi đây từ sáng tới giờ mà vẫn không chịu rời đi.
" tôi có hai tin cậu muốn nghe tin nào trước ?"
" nói !"
Anh không chần chừ, bá đạo lên tiếng. Kiên nhẫn của anh không dành cho mấy chuyện xàm xí của tên thất tình này
" thứ nhất Hoắc Vũ Hạo là cháu trai của bạn ông nội cậu..."
" cậu điều tra mấy cái này làm gì. Rảnh quá thì đi tìm Đỗ Quyên đi."
" tôi tìm vợ nên mới biết chứ cậu nghĩ tôi rảnh lắm sao ?"
Anh nhíu mày, cậu ta thần kinh hay sao mà đi điều tra mấy chuyện này, đào gia phả tên nhóc đó lên làm gì không biết. Chuyên tâm làm việc, anh còn chẳng buồn nhìn đến Lưu Dương.
" cái thứ hai là gì nói nhanh!"
" cậu ta sẽ tới nhà chính Quách gia chơi vài ngày "
" cái gì ?"
Bây giờ thì không còn tập trung vào công việc nữa rồi, Tử Khanh nghiêm túc nhìn bạn thân. Chỉ thấy Lưu thiếu đắc ý, anh lờ đi nhếch mép cười.
" cậu quan tâm làm gì ? Không phải là nói dứt khoát không thể yêu à ?"
"...เลิน nay cau lam Idi nhi ?"
" hzzzz...cậu xem lại đi, nếu chọn Giang Thư Kì rồi thì đừng gieo hi vọng cho cô nhóc kia nữa. Đừng nên làm tổn thương con nhà người ta "
Đã không ít lần anh khuyên bạn mình coi xét lại tình cảm của bản thân. Nhưng tên ương bướng này mấy khi mà nghe lời thôi thì để cậu ta nếm mùi truy thê như anh cho chừa.
"ai nói tôi qua lại với Giang Thư Kĩ. Chỉ là bạn bè thân thiết hơn bình thường thôi, xem là em gái thì đúng hơn. "
" không có bạn bè nào mà sáp sáp lại với nhau như vậy hết."
Tử Khanh mệt mỏi ngả người ra sau, đôi mắt ẩn ý nhiều suy nghĩ. Anh biết bản thân mấy ngày hôm nay đang rất thân mật với Thư Kĩ... nhưng tất cả phải có nguyên nhân của nó.
" ha ... khoảng cách của chúng tôi quá lớn, căn bản là không thể "
"vậy là cậu yêu Tú Vy ?"
Lưu Dương hớn hở nhìn anh, cảm giác đã nhận ra được tình cảm của mình rồi. Nhưng bộ mặt này thì có lẽ là nghị lực không có. Tử Khanh trẩm tư không trả lời, chưa bao giờ người ta nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của anh như bây giờ.
" nói cậu nghe... cưới vợ phải cưới liền tay. Xem làm sao thì xem, chứ Hoắc Vũ Hạo sắp cuốm tay trên rồi đấy. Thôi bồn thiếu không làm phiền cậu nữa công ty còn có việc tôi đi trước "
"cút !"
Chỉ còn lại Tử Khanh trong căn phòng rộng lớn, anh xoay chiếc ghế ra đằng sau nhìn ngắm khung cảnh rộng lớn.
Tầm trạng tồi tệ nên nhìn thứ gì cũng tồi tệ.
Không biết nghĩ gì anh quyết định quay về nhà chính. Tự mình lái xe đi đoạn đường dài cuối cùng cũng đến nơi.
" cậu về có việc sao ạ?"
Người làm nhanh chóng chạy ra đón, cung kính cúi đầu.
"không có gì cả...bà tôi đâu?"
" dạ lão phu nhân đang nghỉ ngơi bên trong "
Miệng thì hỏi thăm bà nhưng mắt thì láo liên tìm người. Thấy người làm nhìn mình một cách kì lạ ,Tử Khanh ngượng ngùng hẳng giọng rồi bước vào bên trong.
"ấy..sao đột nhiên lại về ?"
"cháu về chơi không được sao ?"
Quách lão phu nhân bất ngờ vì cháu trai về đột xuất, chiếc quạt nan trên tay đặt sang bên rồi vẩy anh lại
" công ty bận lắm hả, thấy cháu gầy đi nhiều "
" cũng bình thường thôi ạ"
Anh nhìn quanh nhà cuối cùng cũng nhìn thấy nhóc con, có vẻ chân đã khỏi hẳn rồi. Cô mặc chiếc váy hoa nhí dài xinh xắn, cười tươi. Đột nhiên nụ cười tắt hẳn khi nhìn thấy anh
Gương mặt không tin nheo mắt, nhận ra rồi cúi chào đầy khách sáo sậu đó là tránh đi luôn. Bị nhóc con ngó lơ người đàn ông khó chịu định đứng lên đuổi theo nhưng lại thôi. Mới không ở gần có mấy ngày mà thành người lạ rồi ?