Trong căn phòng rộng lớn, Tử Khanh lặng lẽ trầm ngâm ngắm nhìn bầu trời. Tú Vy từng nói trời đêm ở ngoại ô đẹp hơn nhiều so với thành phố. Hôm nay anh mới có thời gian để ý đến, quả đúng là đẹp hơn thật
Chẳng hiểu sao cùng một bầu trời nhưng đứng ở đây nhìn ngắm nó lại cao rộng và thoáng đãng hơn. Trăng sáng và cũng có nhiều sao hơn. Chắc có lẽ nơi này không vướng bận gì cả, yên bình tĩnh lặng. Không có ánh đèn trên cao tốc, không ồn ào tiếng nhạc trong bar và không nhiều khói xe cộ đi lại. Thảo nào trước khi mất ông Quách nhất quyết muốn mua lại khuôn viên này cho vợ mình, là vì muốn bà an dưỡng tuổi già.
Cơn gió đêm vui đùa quấn quanh cơ thể người đàn ông, trong không gian bao la ấy Tử Khanh trông nhỏ bé đến lạ. Anh đơn độc, mỏng manh và yếu đuổi. Khác hoàn toàn bộ dạng lạnh lùng ,tàn nhẫn, cao cao tại thượng của ban ngày. Ánh trăng chiếu rọi biến bộ dạng ấy trông trông đáng thương hơn là đáng sợ.
Gương mặt thể hiện lên buồn khổ khó nói, không biết đã uống thêm bao nhiêu rượu hút hết bao nhiêu điếu thuốc.
Đến khi say nhất tâm trí lại chỉ luôn nhớ về hình bóng của cô. Vô thức bật cười bởi gương mặt rạng rỡ gần gũi mà cách đây vài tháng là của anh.
" ha... mệt thật đấy. Tự dưng lại muốn nổi thú tính với nhóc rồi !"
Chợt nhận ra trong căn nhà này của anh vẫn còn một vị khách, cảm xúc như được kéo dây kót nảy lên tia giận, gân xanh nổi lên ở cánh tay "chằng chịt". Ly rượu vừa hết nhẵn bị sức lực to lớn bóp vỡ tung. Những mảnh thủy tinh trong suốt đâm vào lòng bàn tay nhuộm máu. Mặc kệ vết thương đang rỉ thứ chất lỏng chói mắt xuống sàn ,anh nhẹ tênh bước ra bền ngoài.
Căn biệt thự rộng lớn im lặng nghỉ ngơi, chỉ nghe thấy có tiếng bước chân sải dài. Dù đã uống nhiều rượu nhưng
Tử Khanh lại không say, anh tỉnh táo biết mình đang đi đâu.
Bước vào phòng bếp, anh bật điện vô tình chạm mặt Tú Vy. Cô cầm ly nước trên tay lần mò trong bóng tối thấy anh thì giật mình suyt đánh rơi.
" chú ?"
Anh không nói gì, lặng lẽ bước ngang qua gương mặt tỏ ra lạnh lùng như không quen, cánh tay cổ giấu ra đắng sau để cô không nhìn thấy. Nhưng thứ càng giấu giếm lại càng nhanh chóng bị phát hiện, mùi máu tanh sộc lên mũi của người thiều nữ. Nheo mắt nhìn theo tìm kiểm, màu đỏ nhem nhuốc chói mắt thu hút sự chú ý .
" khoan đã ! Tay..tay... chú chảy máu rồi "
Giọng cô như lạc đi, ngắt ngứ vì hốt hoảng. Bỏ luôn ly nước vội vàng kéo tay anh lại kiểm tra. Trên đó vẫn còn rõ vài mảnh thủy tinh sắc lẹm, hốc mắt chẳng biết vì sao lại đỏ lên trực chờ đồ lệ. ( hzz...dễ ngủi lòng quá con gái ơi )
" có gì mà khóc... vết thương nhỏ thôi !"
" nó vẫn chảy máu ... vậy là nhỏ sao ?"
Anh được quan tâm thì lòng như nở hoa nhưng lại không nỡ để nhóc khóc. Không thể hiện ra bên ngoài, gương mặt vẫn bình tĩnh trấn an còn muốn rút tay lại nhưng nhóc con nắm chặt không buông. Kể ra thì vết thương bây giờ thấy cũng đau.
" cháu...cháu đi gọi bác sĩ"
" chậc...định để nửa đêm đánh thức bà dậy ?"
" vậy... vậy...cháu băng bó vết thương cho chú !"
Nhìn Tú Vy luống cuống mà anh thích thú, khoe miệng nhếch lên cười. Cô thì lo sốt vó còn tên đàn ông này lại chẳng mấy quan tâm ,cứ để yên cho vết thương rỉ máu.
" giờ cháu phải làm như nào ? Còn nhiều mảnh thủy tinh quá "
" đưa đây !"
Anh đưa tay còn lại ra muốn cầm lấy chiếc nhíp nhỏ trên tay cô, nếu ngồi đợi cô lấy hết chỗ này thì chắc khóc lụt một dòng sông mà anh cũng chết vì hết máu. Cô ngoan ngoãn giao lại chiếc nhíp rồi chăm chú nhìn anh tự vệ sinh miệng vết thương.
Tử Khanh ngấm rượu hay gì mà không biết đau, anh cẩn thận gắp dị vật trên tay vừa làm vừa liếc nhìn thái độ của cô nhóc. Giờ thì hết giả bộ lơ anh nữa rồi, trông mặt nghệch ra mà bật cười.
" hửm ?".
" chau boi thuoc "
Cô cầm trên tay lọ nước sát trùng, sợ anh đau nên vừa chấm vừa thổi. Lão tổng nhà ta cũng biết giả vờ thỉnh thoảng lại suýt xoa khiến Tú Vy cuống cuồng xin lỗi.
" dau khong ?"
" đoán xem !"
Anh nằm xuống bàn chăm chăm nhìn cô, chưa bao giờ thấy anh ngoan ngoãn thế này. Bình thường không than phiền thì sẽ là phát tiết làm người khác chỉ muốn né tránh. Đôi mắt không giấu nổi tình ý,thơ thần cùng chút hơi men trong người.
"xong rồi !"
Cô dừng tay, anh nhìn kĩ cách băng bó của nhóc mà méo mó, chiếc nơ được cột rõ to thành điểm nhấn. Bây giờ mới phát hiện mình bị nhìn chẳm chằm Tú Vy vội hẳng giọng, lấy lại bình tĩnh tay còn cổ lau khô nước mắt.
"cháu đi ngủ đây !"
Vừa đứng dậy dọn dẹp đồ đã bị anh kéo lại, hai cơ thể sát gần nhau. Anh như đát kỷ dùng đôi mắt dò xét từng chút trên gương mặt, nắm bắt mọi trạng thái của cô. Tú Vy lại hệt như con thỏ nhỏ lóng ngóng không biết nên làm gì tiếp theo
" hết làm bộ rồi ?"
" làm. làm bộ gì chứ? Bỏ cháu ra !"
" dau !""
"ấy cháu xin lỗi, cháu không có ý !"
Chỉ bằng đúng một chữ đã đủ làm cô gái trong lòng trở mặt, đắc ý Tử Khanh bật cười. Nụ cười cưng chiều bộ dạng ngốc nghếch.