“Không cần đâu tôi muốn về nhà nghỉ ngơi một chút chiều còn đi học nữa”
“Ăn xong rồi về cũng không muộn”
“Cũng được cảm ơn anh”
Hai từ Cảm Ơn sao nghe nặng nề quá Tiêu Hà chỉ là muốn dắt cô đi ăn cùng thôi sao cô lại phải nể nang tiểu tiết như vậy
Lộ Châu cô biết rõ thân phận của mình cô với anh chỉ là mối quan hệ trên giấy tờ vả lại một người ngoại quốc muốn lấy người ở đây đều phải nhập tịch
Nhưng cô không đành lòng vì ở nhà còn có bố mẹ anh chị em của cô. Cô rất nhớ họ
Nên trong mọi hoàn cảnh không cần thiết cô đều phải lảng tránh Tiêu Hà. Cô sợ một ngày cô sẽ yêu anh nhưng nỗi sợ này càng ngày đến càng gần
Cô rung động với anh rồi? Cô thích sự quan tâm của anh? Cô muốn được ở bên anh như vậy
“Cô nghĩ gì thế?” Tiêu Hà thấy Lộ Châu thất thần như vậy anh nghĩ cô đã biết chuyện của anh rồi phải không?
“Không có gì tôi đang nghĩ đến chiều nay sẽ học tiết nào”
Tiêu Hà khó hiểu với cô. Trong đầu cô gái này sao lúc nào cũng chỉ có học vậy
Thôi anh đành để cô ngồi đó còn bản thân thì ra xử lý nốt công việc
Hôm nay anh làm việc không có được tập trung cho lắm. Trong đầu anh cứ hiện lên hình bóng của Minh Minh nhưng sao lại có cả Lộ Châu ở đó
Trong tiềm thức anh thấy Lộ Châu đang rất buồn cô muốn huỷ hợp đồng với anh? Nhanh chóng Tiêu Hà đã gạt bỏ hết suy nghĩ trong đầu để tập trung làm việc
Đến trưa anh đưa cô đi ăn hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Tiêu Hà đã lâu không nói nhiều như vậy rồi
Sở Hưng đứng bên cũng cảm thấy vui cho anh. Sở Hưng mong Lộ Châu có thể giúp Tiêu Hà xoá bỏ được cục đá đè nén trong lòng anh
Dùng xong bữa cũng đã cập giờ chiều Lộ Châu đành phải đi tới trường luôn
Từ nhà hàng đến trường mất hơn 1 tiếng chạy xe. Lộ Châu ở trên xe cũng mệt nên đã chợp mắt nghỉ ngơi một tý
Cô dựa đầu vào người Tiêu Hà mà ngủ ngon lành. Còn Tiêu Hà chỉ ngồi nhìn ngắm nhan sắc của cô
Trông anh bây giờ không khác gì người trông trẻ. Vì Lộ Châu rất bé nếu nhìn thoáng qua còn tưởng bố đưa con gái đến trường
TRƯỜNG QUỐC TẾ!
Lộ Châu được Tiêu Hà đưa đến lớp học. Vẫn tâm trạng như ngày đầu đi học cô hồi hộp lo sợ mà bám chặt vào tay Tiêu Hà khép nép đi phía sau lừng anh
Tiêu Hà đưa cô đến lớp học. Toàn bộ người trong lớp đều không dám hó hé nửa lời
Trải qua vụ của Trần Lam bị bắn thay cho lời cảnh cáo thì bây giờ mọi người trong lớp đều phải sợ hãi Tiêu Hà
“Mau vào lớp đi chiều tôi đón em!”
“Dạ”
Nói rồi Lộ Châu tạm biệt Tiêu Hà sau đó đi tới bàn học của mình
Ái Ái thấy cô đi học trở lại cũng có phần vui vì suốt bao năm học không ai dám ngồi cùng cô
Nay có Lộ Châu to gan mới dám chiếm nửa chỗ của cô như vậy
Tiêu Hà chưa về vội mà anh đi đến phòng ăn tập trung của các sinh viên
Anh căn dặn đầu bếp nếu dám bỏ đói Lộ Châu thì công việc này cũng khỏi cần làm
Anh còn dặn mọi người phần ăn của Lộ Châu phải đặc biệt hơn và đầy đủ chất dinh dưỡng
Mọi người ở phòng ăn có ai mà không biết đến Tiêu Hà chứ. Sai lầm hôm nọ của họ mà vài người ở đây bin đuổi việc
Chọc vào phu nhân Tiêu Tổng thì họ cũng biết trước kết quả như nào rồi. Nên ai nấy nếu cho thêm lá gan nữa chắc cũng không dám tái phạm