" Chương Hi, cậu không đi làm sao?" - Tiếu Dư đứng trước phòng Chương Hi gõ cửa liên tục.
Bên trong phòng, trên chiếc giường trông có hơi lộn xộn, Chương Hi mắt nhắm mắt mở với tay lấy điện thoại.
" Á, mẹ ơi, con muộn rồi." - Ngay tức khắc cô bật dậy, chân tay luống cuống soạn đồ áo. Mái tóc cô hẵng còn rối nhưng gương mặt cô vẫn rất ưa nhìn. Cô chạy lại mở toang cửa phòng ra, làm cho Tiếu Dư giật mình.
" Mình muộn làm rồi, sao cậu không gọi mình dậy sớm hơn..."
" Ai mà biết chứ. Tối qua cậu say khướt leo thẳng lên giường nằm mà chẳng thèm tẩy trang. Mình phải tẩy trang cho cậu xong mới được đi ngủ đây." - Tiếu Hi thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi. Cô là người mắc chứng khó ngủ nên sau khi từ phòng Chương Hi về, khó khăn lắm mới ngủ lại được.
" Hả? Mình say á? Thế...ai đưa mình về?"
Chương Hi hoảng hốt suýt làm rơi cái cốc trên tay.
" Mình không biết, cậu tự mở cửa vào mà."
" Vậy à?" - Chương Hi gãi gãi đầu, cố nhớ ra gì đó vào tối hôm qua: " Cứ như tự tẩy não ấy nhỉ?"
Chương Hi vội vã chạy đi bắt xe buýt nhưng giờ đã qua chuyến xe cách đây khoảng 5 phút, phải đợi 15 phút nữa mới có chuyến khác.
"Trời, ăn gì xui vậy?" - Chương Hi tự lẩm bẩm một mình rồi chạy bộ đến Công ty.
" Hơ hơ hơ..." - Cô chạy đến trước sảnh Công ty cúi người, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển. Trong tích tắc, cô ước mình là Sếp vì đi muộn cũng chẳng sao.
Chương Hi đi thẳng vào báo cáo, cô đã chuẩn bị sẵn tiền phạt đi muộn nhưng nhân viên trực sảnh lại không thu tiền phạt.
" Ngụy Tổng có căn dặn, vì hôm qua có nhiều người về muộn nên sáng nay không thu tiền phạt."
" A, vâng."
Chương Hi lộ vẻ thích thú trước thông báo của nhân viên sảnh: " Hình như cũng không xui lắm."
Vừa vào phòng bộ phận, Chương Hi ngây ngốc vì cả phòng đang nhìn cô. Cô chớp chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu:
" S...sao vậy?"
Đột nhiên, trưởng phòng đi lại phía cô, ghé sát tai cô mà nói:
" Dạ Xuyên, tối qua....cậu không sao chứ?"
" Trưởng phòng hỏi vậy là có ý gì ạ? Tôi chưa hiểu ra."
" Không có ý gì đâu. Tại...tại vì tối qua cậu say rượu nên mọi người lo thôi."
" A, tôi không sao."
" Vậy thì tốt."
Dứt lời, trưởng phòng lại về chỗ ngồi, để cho Chương Hi đứng đấy với gương mặt ngơ ngác...
" Ngụy Tổng, có kết quả rồi." - Lâm Nặc đứng ở tầng trên, tay đưa cho Ngụy Đình một tập tài liệu.
Ngụy Đình không nói gì, chỉ cầm lấy rồi mở ra xem. Gương mặt hắn toát lên khí chất cao ngạo nhưng điềm tĩnh, đôi mắt hắn nheo lại rồi giãn ra, khoé miệng hắn bỗng di chuyển.
" Tốt lắm. Cậu đi làm việc đi."
" Vâng."
Sau khi Lâm Nặc rời đi, Ngụy Đình hướng mắt xuống dưới phòng Kế - Kiểm, lướt qua một lượt rồi dừng lại ở chỗ Chương Hi.
" Chương Hi, là em tự mình chui vào hang cọp."
Đôi mắt hắn hiện lên ý cười, đáy mắt xoẹt qua cảm giác của một con dã thú.
Đến trưa, tất cả nhân viên đều đi ăn, chỉ có mỗi Chương Hi ở lại sửa bản thảo mà cái quan trọng hơn là...hôm nay...cô đến tháng...Cô không mang theo BVS, chả nhẽ giờ đi hỏi nhân viên nữ sao? Bụng cô đau nhói lên, một tay cô ôm bụng, một tay gõ bàn phím với gương mặt nhăn nhó. " Đau thật chứ! "
Chương Hi gục xuống bàn, gió từ ngoài cửa sổ thổi bay tóc cô và cả giấy trên bàn, cả không gian chỉ nghe thấy tiếng giấy sột soạt. Nó yên tĩnh, dễ chịu dù là buổi trưa, Chương Hi dim mắt lại rồi ngủ ngay sau đó.
" Đang có người sao?" - Lâm Nặc đi ngang qua thì thấy điều hòa còn mở, toan vào tắt nhưng lại nhìn thấy Chương Hi.
" Sao vậy? Không tắt à?"
Giọng nói của Ngụy Đình vang lên, tỏ rõ sự khó chịu.
Lâm Nặc giật mình quay đầu:
" Có nhân viên đang ở trong ạ."
" Ai?"
" Hình như là...Dạ Xuyên thì phải."
" Không phải giờ này nên đi ăn trưa sao?"
Ngụy Đình đi thẳng vào chỗ của Chương Hi, nhíu mày, gọi thẳng:
" Này, tỉnh lại."
Nghe tiếng gọi, Chương Hi mơ màng ngổm dậy, gương mặt cô nhợt nhạt chỉ sau một lúc. Ngụy Đinh nhìn ra ngay điểm bất thường trên mặt cô nhưng vẫn nghiêm nghị.
" Ngụy Tổng."
Chương Hi tính đứng dậy nhưng hình như cơn đau bụng vượt quá sức chịu đựng của cô nên ngay lập tức cô đã ngã nhào xuống sàn. Ngụy Đinh nhanh chóng giữ lấy cô, giọng nói có pha chút thảng thốt: