Trò Đùa Dành Cho Tiểu Thư

Chương 20: Tôi không say!



Ngụy Đình chẳng thèm đánh thức cô, mặc sức để cô ngủ. Không phải hắn không muốn mà là vì lúc cô ngủ, hắn cảm thấy chẳng nỡ làm cô tỉnh.

" Ôôô...Ngụy Tổng..."

Chương Hi đột ngột mở mắt ra nhưng còn lờ đờ. Tầm nhìn của cô vẫn còn mờ mờ, chẳng qua vẫn nhận ra người trước mặt là Ngụy Đình.

" Ừ. Tôi đây." - Giọng nói của Ngụy Đình trở nên dịu dàng, đôi mắt luôn dán chặt lên gương mặt của Chương Hi.

Chương Hi bất giác đưa tay lên, đặt lên vai của Ngụy Đình, lấy làm điểm tựa mà đứng thẳng người lên. Cô đứng nghiêng ngả, còn Ngụy Đình lại quỳ một gối trước cô, người qua lại chắc mẩm họ là một cặp đôi hạnh phúc. Hắn ngước lên nhìn cô, nét mặt từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi.

" Ngụy Tổng...Ngài...đứng dậy...tôi...đưa...Ngài về..."

Chương Hi vừa nói ngắt quãng vừa làm liên tục mấy động tác phụ hoạ khiến cho Ngụy Đình bật cười. Chính anh cũng chẳng biết tại sao anh lại như vậy, suốt mấy năm nay, thứ khiến anh cười chỉ là những cuộc đấu đá trên thương trường...Ngụy Đình đứng dậy, một tay xách cặp cho Chương Hi, tay còn lại đỡ lấy cô.

" Tôi...tự đi được thưa...Ngài..."

" Được, đi đi."

Chương Hi bước đi xiên vẹo, gật gật đầu với Ngụy Đình rồi cứ thế đi dọc hành lang. Còn hắn, từ đầu chỉ nhìn mỗi Chương Hi. Mặc dù đó không phải là lần thứ nhất hắn chứng kiến Chương Hi say nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời đi chỗ khác.

Cứ vậy, cô đi trước, hắn cầm đồ chậm rãi theo phía sau, trông giống như một cặp thực sự.

Trước sảnh, Lâm Nặc đã đứng đợi ở đó, thấy Chương Hi lảo đảo bước ra, nhìn phía sau lại thấy ông chủ của mình xách đồ cho Chương Hi, Lâm Nặc trợn tròn mắt. " Đây là...Ngụy Tổng sao? Chẳng phải Ngài ấy...không bao giờ động vào đồ của người khác à? Chết..."

Không thèm mở cửa xe, Lâm Nặc "ba chân bốn cẳng" chạy ngay lại Ngụy Đình.

" Ngụy Tổng, để tôi."

Lâm Nặc đưa tay ra, ý muốn xách hộ, nhưng Ngụy Đình lại phản ứng giống như không cần.

" Lại mở cửa xe."

" Dạ?...A...vâng."

Lâm Nặc ngơ ngác trong giây khắc, rồi lại chạy đi mở cửa xe. Chương Hi lúc ấy mới thấy Lâm Nặc, cô khuơ khuơ tay:

" Thư kí Lâm..."

Lâm Nặc quay sang nhìn Chương Hi, gượng cười. Vừa lúc, Ngụy Đình đi tới cửa xe, Chương Hi tránh người sang một bên, cúi đầu:

" Mời Ngụy Tổng lên xe..."

Ngụy Đình đưa mắt nhìn Chương Hi, không biết hắn nghĩ gì mà nắm lấy cổ áo phía sau của cô, đẩy cô lên xe. Lâm Nặc chẳng nói câu gì, vội vàng ngồi vào ghế lái, đợi cho Ngụy Đình lên thì lái xe lao lên đường cao tốc.

Chương Hi mơ màng, tựa đầu bên cửa xe im bặt. Ngụy Đình lúc này mới yên tâm lấy tài liệu ra xem, lâu lâu lại nhìn sang cô. Không gian vẫn lặng ngắt như vậy, gió thổi qua từ khe hở cửa, làm cho Chương Hi nổi da gà, cô co mình lại, vội kéo ống tay áo xuống. Cùng với ánh mặt trời trên dọc đường cao tốc, cô lờ mờ thấy chiếc mũi cao thẳng của Ngụy Đình, nhưng con ngươi sắc bén lại làm cho cô không dám nhìn lâu. Trên xe cả ba người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lật tài liệu, tiếng vun vút của gió trời mùa thu...Chương Hi vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, ánh nắng dịu nhẹ bao phủ khắp thành phố lại càng làm cho cô buồn ngủ, khổ nỗi cô đang cố mở to mắt ra, cô không muốn ngủ khi có Ngụy Đình.



Đột nhiên, chiếc xe bị xóc khiến cho người Chương Hi giật nảy lên, cô lấy tay bịt miệng lại, vội vàng chống người ngồi dậy, kêu Lâm Nặc dừng xe. Xe dừng, Chương Hi mở toang cửa, chạy nhanh xuống bên vệ đường, cúi người nôn ra. Ngụy Đình ngay lập tức cũng xuống xe, nhìn cô mà không biết nên làm gì. Lâm Nặc lại khác, anh cầm theo một chai nước đã mở nắp, đưa cho Chương Hi.

" Cậu uống tạm đi."

Chương Hi chậm rãi cầm lấy chai nước, uống một ngụm rồi ngồi ngay bên gốc cây, thở dốc.

" ... "

" Thư kí Lâm...tôi...không đi được nữa đâu..."

Chương Hi trở nên mệt mỏi, rũ rượi, cô tựa người vào gốc cây, hai tay ôm lấy bụng. Ngụy Đình đứng cách đó 5 bước chân, tỏ vẻ không vui.

" Cậu sẽ ngồi đây?"

" ..."

Chương Hi bỗng ngẩng mặt lên nhìn Ngụy Đình, cười cười.

" Cảm ơn Ngài...đã cho tôi...đi nhờ xe...Tôi sẽ gọi bạn tới đón..."

" Bạn? Vương Chí Minh sao?" - Trong đầu Ngụy Đình bây giờ chỉ hiện lên một cái tên - Vương Chí Minh, hắn chỉ nhớ, đó là tên " bạn thân " ở cùng cô trong mấy ngày nghỉ phép.

Không hề để ý tới vẻ mặt khó chịu của Ngụy Đình, ngược lại, Chương Hi có vẻ bất ngờ khi hắn nhắc tới Chí Minh.

" Vâng, chắc vậy. Mà Ngài biết Chí Minh à?"

Ngụy Đình im lặng, không nói gì, cả người như có sát khí bao vây, Lâm Nặc đứng bên cạnh cũng chẳng dám mở lời. Bỗng chốc, Ngụy Đình quay lưng đi thẳng về phía xe.

" Vậy cậu chịu khó đợi anh ta đến. Lâm Nặc, đưa đồ cho cậu ta."

Dứt lời, Ngụy Đình bước lên xe, còn Lâm Nặc đưa cặp lại để bên cạnh Chương Hi rồi nhanh chóng rời đi.

Chương Hi chẳng màng để ý xe của hắn rời đi từ khi nào mà hí hoáy tìm điện thoại nhưng mãi chưa thấy. " Không có điện thoại, chẳng nhẽ mình ngồi đây mãi sao?..."

Qua gương chiếu của ôtô, Ngụy Đình nhìn Chương Hi vẫn ngồi lặng phắc như không có ý định gọi ai đến, vốn muốn lờ đi nhưng đột nhiên quay sang bên cạnh, hắn thấy điện thoại cô vẫn còn ở đây. Hắn trầm ngâm một lúc rồi đưa điện thoại cô cho vào túi áo trong.

" Lâm Nặc, gọi cho Vương Chí Minh, bảo hắn đến đưa về."

Như hiểu ý của Ngụy Đình, Lâm Nặc nhanh chóng gọi vào số máy của Chí Minh mà trước đó đã điều tra được. Xong xuôi, Lâm Nặc lại phóng xe chạy nhanh về nhà riêng của Ngụy Đình.

" Aiya...giờ phải làm sao đây, mình còn chẳng đi được... Biết vậy, nãy xin xe về rồi..."

Chương Hi vẫn ngồi bên gốc cây không nhúc nhích, dường như cô chẳng còn tí sức lực nào mà tự đứng lên nên đành bất lực ngồi chờ ân nhân...



" Chương Hi."

" Ai...gọi mình hả?" - Chương Hi mở mắt ra, thấy có người đang chạy về phía mình, lại gần mới biết, hoá ra là Chí Minh.

" Em không sao chứ?"

Chương Hi mỉm cười, lắc lắc đầu.

" Không sao..."

" Rốt cuộc em uống bao nhiêu rượu vậy hả? Say đến thế này..."

" Không nhiều..." - Cô giơ 5 ngón tay lên rồi tiếp: " Chỉ có...3 ly..."

Chí Minh nhìn ngón tay cô, bật cười:

" Đây là ba ly sao?"

" Anh không tin?"

" Tin...tin...Đi, chúng ta về."

Chí Minh đứng dậy đỡ Chương Hi, đưa cô lên xe rồi cẩn thận thắt dây an toàn lại.

" Cảm ơn anh."

Chí Minh cười, lấy tay vuốt đầu Chương Hi.

" Không có gì."

Anh trở về ghế lái, nhanh chóng đưa cô về nhà. Giờ này đã gần xế chiều, nhưng may là trời không nắng, nếu không Chương Hi đã sớm say nắng trước khi anh đến. Chí Minh quay sang nhìn cô, xem cô có thực sự ổn không rồi mới có thể tập trung lái xe.

" Em mệt lắm không?"

Chương Hi hé mắt, lấy tay vẫy vẫy, ý nói mình không sao.

" Làm sao anh biết em ở đó mà đến?"

Câu hỏi đột ngột của cô khiến cho Chí Minh đưa mắt nhìn cô nhưng có vẻ, anh không bất ngờ cho lắm.

" Là Thư kí của Ngụy Đình."

Bỗng chốc, Chương Hi ngồi thẳng dậy, kinh ngạc:

" Thư kí Lâm á?"