Trò Đùa Dành Cho Tiểu Thư

Chương 23: Chúng ta đã từng vui vẻ...



Chương Hi..."

Từ phía cửa, cô nghe thấy giọng nói có vẻ nhỏ nhẹ nhưng là của nam mà chậm rãi quay lại. Người đàn ông trông có vẻ tri thức, trên cánh tay hẵng còn vết băng bó đang từ từ tiến lại phía cô.

' Anh là ai?"

Người đàn ông lập tức ngẩn người như không dám tin trước câu chữ mà mình vừa nghe được. Trong thoáng chốc, ngực anh nhói lên, bàn tay vô thức nắm chặt lấy thanh ngang cuối giường.

" Em...em nói gì vậy? Là anh...Chí Minh...Vương Chí Minh đây..."

Đôi mắt Chí Minh dần trở nên trống rỗng, lòng quặn lại nhưng vẫn cố nhìn thẳng vào Chương Hi.

" Tôi không quen anh, mời anh ra khỏi đây."

Ánh mắt của Chương tràn đầy lạ lẫm, giọng nói lại có phần khó chịu khi bị làm phiền càng khiến cho Chí Minh cứng đờ. Anh mím môi, không nói thêm một câu nào. Thật sự anh chưa thể hiểu chuyện gì đã xảy ra sau vụ tai nạn, nhưng tám phần anh đã đoán ra được rằng cô bị mất kí ức. Chí Minh cúi đầu xuống, đứng yên một lúc, mặt anh bỗng chốc nóng bừng lên khiến cho những giọt nước mắt rơi xuống. " Phải, nếu mình bảo vệ cô ấy tốt hơn thì giờ này mọi chuyện vẫn sẽ bình thường, là do mình quá ngu ngốc chưa kịp hiểu ra mọi thứ mà cô ấy làm.." - Chí Minh tự dằn vặt mình, càng hối hận càng buồn thảm.

'Được, vậy em nghỉ ngơi đi."

Chí Minh chậm rãi xoay người đi thẳng ra phía cửa, còn Chương Hi cứ nhìn mãi bóng lưng của anh cho đến khi anh rời khỏi và cánh cửa đóng lại mới chịu dời tầm nhìn đi chỗ khác.

Sáng hôm sau, Chương Hi tỉnh dậy, mở mắt thì đã thấy Giang Bội đang hí hoáy đưa đồ ăn ra khỏi cặp lồng đặt lên trên bàn. Mùi thức ăn thơm phức đã sớm lan ra khắp căn phòng nhưng chúng lại khiến cho Chương Hi cảm thấy khó chịu. Nếu không phải vì Giang Bội khó nhọc chuẩn bị thì cô đã "thủ tiêu" chúng từ lâu rồi.

Em dậy rồi hả? Ăn chút gì đi"

Nghe đến việc phải ngồi dậy và ăn sáng, cả cơ thể Chương Hi dần trở nên nặng trĩu, không thèm nhúc nhích, đôi mắt ngọc trai chứa đầy sự mệt mỏi dần nhằm chặt, rơi vào trạng thái "ngủ".

Em sao vậy? Không khoẻ ở đâu à?"

Đôi môi nhợt nhạt của Chương Hi khẽ nhếch lên, để lộ giọng nói có phần yếu ớt.

Không ạ, chỉ là...em muốn ngủ thêm lát nữa."

"...Được...

Giang Bội chẳng nói gì thêm mà lẳng lặng cất thức ăn đi rồi lén nhìn trộm Chương Hi một cái rồi mới yên tâm đi ra ngoài.



Vừa ra khỏi cửa, Giang Bội bỗng giật mình, gương mặt bỗng chốc trở nên lo lắng. Hình như cô vừa nhìn thấy gì đó thì phải.

Sao vậy? Cô không vui khi gặp tôi?"

Ngụy Đình tay đút vào túi quần, từng bước tiến lại gần Giang Bội. Hoá ra là Ngụy Đình, và Giang Bội đã lo lắng khi thấy hắn đột ngột đến đây.

" Anh...đến đây làm gì?" - Giang Bội ngẩng mặt lên nhìn hắn, nhăn mày hỏi.

" Cô nghĩ sao?"

Ngụy Đình trả lời cộc lốc, khiến ai nghe xong cũng không thể hiểu hắn đang muốn làm cái gì. Chưa để Giang Bội kịp phản ứng, hắn đã lướt qua cô rồi mở cửa đi thẳng vài phòng Chương Hi.

Nghe tiếng động mạnh, Chương Hi khẽ mở mắt ra thì nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông cao lớn, trên người hắn khoác bộ vest đen càng tôn lên khí chất chết người của hắn.

Chương Hi?"

" Cho hỏi anh là ai vậy?"

Cô từ từ ngồi dậy, đối mắt với Ngụy Đình. Trước đôi mắt sắc lạnh của hắn, đôi mắt của cô lại có vẻ ngây thơ hơn nhưng ánh nhìn của cô rất cố định mà không có chút gì gọi là sợ hãi.

Em thật sự không nhớ tôi sao, em yêu?"

Ngụy Đình nói với giọng cợt nhã, chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh giường Chương Hi, ngả người ra phía sau.

Thái độ cùng giọng nói của hắn khiến cho cô cảm thấy kì lạ, hình như cô có chút ấn tượng với hắn.

Em yêu? Đây chắc là từ anh hay gọi các cô gái nhỉ? Nhưng xin lỗi, tôi thật sự không biết anh"

Ngụy Đình nhếch miệng trước câu nói của cô, hắn lấy tay vuốt tóc để lộ đường chân mày rõ nét.

'Đúng là em không nhớ gì rồi. Chúng ta...đã từng vui vẻ thế cơ mà."

Ngụy Đình đưa ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Chương Hi trong khi cô đang cố nhớ ra rốt cuộc hắn là ai. Đột nhiên hắn ta đứng dậy, tiến lại sát Chương Hi rồi đưa tay lên xoa đầu cô.

Nhưng không sao, em cứ nghỉ ngơi trước, tôi sẽ thường xuyên đến thăm em."



Chương Hi không né tránh cái xoa đầu của hắn mà chỉ im lặng. Dường như cô cảm nhận được cái dịu dàng từ hành động của hắn, chẳng hiểu sao Chương Hi lại ngoan ngoãn như vậy.

Nhưng...tên anh là gì?"

Ngụy Đình bỗng ngừng xoa đầu Chương Hi, cúi người xuống để ngang tâm mắt với cô. Khoảng cách giữa đầu mũi hai người bây giờ chắc chỉ 3 cm. Theo phản ứng, Chương Hi vội lùi người ra phía sau nhưng lại bị bàn tay của Ngụy Đình giữ sau cổ kéo lại, chỉ vài cm nữa thôi, hắn và cô sẽ hôn nhau mất. Gương mặt của Chương Hi bây giờ trở nên cứng đờ, nhịp tim cô bỗng đập nhanh hơn.

' Nhớ cho kĩ: Ngụy Đình...là tên của tôi."

"...Được."

Khoé miệng hắn động đậy, ánh mắt của Ngụy Đình bỗng hạ thấp xuống dừng lại ở bờ môi của Chương Hi.

" Môi của em có vẻ hơi nhợt nhạt nhỉ?"

" Sao...sao cơ?" - Chương Hi cảm thấy khó hiểu trước câu nói của Ngụy Đình nhưng chưa kịp hiểu ra, bờ môi ấm nóng của hắn đã áp vào môi cô khiến cho Chương Hi tròn mắt, cô nhăn mặt cổ đẩy Ngụy Đình ra nhưng lực tay của hắn quá mạnh mà cô thì qua yếu nên không thể làm gì được ngoài việc để hắn hôn cô.

Khi Ngụy Đình buông tay ra, Chương Hi vội vàng thở gấp, ngẩng mặt lên nhìn hẳn với vẻ tức giận.

" Anh đang làm cái quái gì thế hả?"

Ngụy Đình nhìn cô rồi cười, mặc cho cô tức giận, hắn vẫn bình thản như chưa có chuyện gì.

'Hôn em."

" Anh...

Chương Hi chưa kịp nói hết câu thì Ngụy Đình đã chen vào.

" Em tức giận như vậy...không lẽ tôi làm chưa đủ tốt sao?"

Chương Hi cứng miệng, muốn phản kháng nhưng cô biết bậy giờ cô có nói gì cũng vô ích. Riêng Ngụy Đình lại rất hứng thú với cô. Hắn còn muốn hôn cô nữa để từ từ chiếm lấy cô, biến cô thành của hắn...

" Em nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi tới."

Câu nói thông báo trước của Ngụy Đình khiến cô sượng người, cô hậm hực nhìn hắn đang rời đi, cô chỉ hận không thể làm gì hắn, để mặc hắn ....... hôn cô, trêu đùa cô.