Trò Đùa Dành Cho Tiểu Thư

Chương 29: Đèn có vấn đề.



Ngụy Đình ngay sau khi dập máy, đang từ điệu bộ thích thú bỗng dưng trở nên trầm ngâm. Hình như hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó khiến cho tâm trạng hắn phân tâm.

Chương Hi, tôi có thể giữ em lại trong bao lâu nữa đây?"

Ngụy Đình đưa mắt nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn đang dần rõ ràng, bao trùm lấy toàn thành phố. Hắn không hề thích hoàng hôn, nếu là bóng tối thì được. Chỉ khi là bóng tối, mọi mặt khác của hắn mới được che đậy, giấu kín...

Ngày hôm sau, Chương Hi đến công ty của Ngụy Đình nhưng là với dáng vẻ thực sự, chứ không phải hoá trang (căn bản cô có nhớ mình đã hoá trang như nào đâu). Cô đi thẳng lại quầy lễ tân, quay ngang quay dọc, nhìn ngó xung quanh. " Mình từng làm việc ở đây hả?"

' Cho hỏi, cô cần giúp gì ạ?"

Lúc nghe giọng nhân viên hỏi, cô mới sực nhớ ra mục đích đến đây.

" A...tôi muốn gặp Ngụy Tổng.

" Cho hỏi, cô có hẹn trước không ạ?"

' Tôi không có..."

" Vậy thì không may rồi, Ngụy Tổng vừa đi công tác Mỹ hôm qua, sang tuần mới về được ạ. Nếu có chuyện gì cần thiết, cô có thể để lại lời nhắn.

Công tác à? Vậy...không cần đâu. Làm phiền rồi." - Đoạn, Chương Hi lúng túng đi về nhưng vẫn không quên nhìn xung quanh một lần nữa. " Ngụy Đình...tốt nhất là anh không nên lừa tôi." - Cô tự nói trong đầu rồi bắt taxi về nhà.

Ngay khi Chương Hi vừa ra khỏi cửa, Ngụy Đình từ trong phòng làm việc đi ra, vẻ mặt anh như thể đã biết cô tới. May là anh dặn dò nhân viên trước, nếu không ...

Ngụy Đình cứ đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng dáng nhỏ của Chương Hi mà bất giác mỉm cười. Chỉ là hắn cảm thấy, hình như cô gầy đi rồi thì phải?

Về đến nhà, Chương Hi thở dài, ném túi xách sang một bên rồi nằm thượt trên sofa. Tiếu Dư vừa mới chuẩn bị đi làm, thấy Chương Hi có vẻ uể oải, vội ngồi xuống, hỏi.

Sao vậy? Không khoẻ hả?"

Chương Hi đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên mặt, điệu bộ làm biếng, nhỏ giọng nói.

Không sao...Cậu đi làm đi. À mà hôm nay cậu không có lịch học hả? Sao lại chạy đi làm thêm rồi?"

" Ừ, nghe nói hôm nay ngoại khoá mà tớ lười quá nên nghỉ.

Dứt lời, Tiếu Dư đứng thẳng người dậy, với tay lấy chìa khoá trên bàn.



Khi chắc chắn Chương Hi không sao, Tiểu Dư mới yên tâm rời khỏi nhà. Trước khi không quên dăn Chương Hi: " Đừng nằm nhiều nhé! Không tốt đâu." Cô thiết nghĩ Tiếu Dư nói cũng đúng, "Mình cứ lười nhác thế này thì tiêu". Bởi vậy, chả biết nghị lực ở đâu ra mà cô bật dậy đi thay quần áo.

Chương Hi quyết định hôm nay sẽ vệ sinh nhà cửa. Bắt đầu từ hút bụi sàn nhà, đến lau cửa kính, lau bàn ghế và cuối cùng là lau kệ TV. Tính dọn phòng khách rồi dọn phòng ngủ nhưng việc xảy ra bất ngờ khiến cô phải trì trệ lại công việc.

Trong khi đang hí hửng làm việc, miệng đang ngân nga liên hồi, một tiếng động "xoảng" làm cho Chương Hi điêu đứng: Chiếc đèn hình cầu mấy hôm trước Tiếu Dư vừa được người khác tặng giờ đã nằm te tua dưới sàn. Chương Hi vội vứt cái khăn lau sang một bên rồi hạ thấp người xuống xem sao, cô chỉ nhớ Tiếu Dư rất thích cái đèn này nên mới đưa ra phòng khách trang trí để ai cũng nhìn thấy. Chương Hi chẳng nói gì chỉ nở một nụ cười gượng gạo: "Quả này...mình...tiêu rồi..."

Chương Hi nhanh chóng thu dọn hiện trường, luống cuống đến nỗi bị mảnh vỡ

cây đèn đâm vào ngón tay, nhưng lại vô tình nhìn thấy vật thể màu đen, nhỏ bằng cái nắp chai coca. Cô cầm lên, chẳng hiểu đó là cái gì mà làm cho Chương Hi tái xanh mặt, theo vô thức, lùi lại mấy bước rồi vội vàng đi tìm điện thoại, gọi điện cho ai đó.

Đúng 10 phút sau, Tiếu Dư lật đật chạy về.

"Sao, sao, có chuyện gì?"

" Tiếu Dư...chúng ta...không ổn rồi."

Nói xong, Chương Hi chỉ tay về phía chỗ hiện trường, trên sàn vẫn còn những mảnh vỡ với cả vật thể đen khi nãy...

Tiếu Dư nhìn theo hướng Chương Hi chỉ, gương mặt cũng không giấu nổi sự hoảng hốt...

Bốn con mắt nhìn nhau, sự lo lắng tột độ hiện lên một cách rõ ràng.

" Làm sao đây?" - Tiếu Dư nhìn Chương Hi hỏi ngang.

"Để tớ."

Dứt lời, Chương Hi chạy vào trong bếp, lấy túi nilon đen ra rồi từ từ tiến về phía những mãnh vỡ rồi dùng túi nilon giữ lấy vật thể.

" Giờ chắc không thấy gì nữa, có nên...báo cảnh sát không?"

"Có, phải báo."

Hai người nhìn nhau gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình rồi quyết định trình báo với cảnh sát.

Chương Hi và Tiếu Dư nhanh chóng đi xuống bãi đậu xe thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng gần đó. Nhìn thấy hắn, Tiếu Dư bỗng khựng lại.



'Sao vậy?"

" Là anh ta.."

" Ai?"

Chương Hi nhìn theo hướng Tiếu Dư đang nhìn với đôi mắt thất thần.

' Chính anh ta...đã tặng cây đèn...

" Hả? Dao anh ta lại đến được đây?"

Tớ không biết.."

Nói đến đó, chân tay Tiếu Dư mềm nhũn, đầu đột nhiên trống rỗng.

" Mau chạy, chắc chắn hắn đến để ngăn cản chúng ta."

Chưa để Tiếu Dư phản ứng, Chương Hi đã kéo cô chạy. Hai người chạy thục mạng nhưng vẫn nghe tiếng chạy đuổi theo từ phía sau. Ai mà ngờ, hai người bị ông trời chơi khăm, để hai đứa bọn cô chạy vào đường cụt.

' Tôi có làm gì đâu mà hai người các cô chạy như ma đuổi thế? "

' Anh đứng đó, đừng qua đây.

" Nếu tối cứ qua đó thì sao? Các cô định làm gì? Mau đưa túi nilon đó đây."

Chương Hi từ nãy giờ vẫn cầm chắc túi nilon đen trong tay, nghe yêu cầu của hắn, cô càng nắm chặt hơn.

Không đời nào. Chẳng lẽ anh biết trong này là cái gì nên anh sợ chúng tôi tố cáo sao? Nực cười...

Người đàn ông nhất quyết lấy được túi nilon trong tay Chương Hi nhưng hắn ta lại không hề kiên nhẫn mà lao thẳng lại phía cô. Hai người giằng co nhau nhưng đến cuối cùng, sức mọn của Chương Hi không tài nào địch nổi hắn nên bị hắn đẩy ngã giành được cái túi nilon.

" Đưa từ ban đầu có phải tốt hơn không?"

" Ha, anh không thoát được đâu...tên khốn...

Tiếu Dư vừa dứt lời, tiếng còi xe cảnh sát cành lúc càng gần, lúc đó, người đàn ông mới trở nên sợ hãi, toan bỏ chạy nhưng đã muộn, hắn bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ.