Trò Đùa Dành Cho Tiểu Thư

Chương 4: Không thể chịu được.



Chí Minh nghe cô nói mà ngẩn người, anh không hiểu ý Chương Hi lắm nhưng chắc chắn cô đang che dấu điều gì đấy.

" Cho hỏi có cô Chương Hi đó không ạ?" - Từ bên ngoài cửa có tiếng người nói vọng vào.

" Ai vậy? Hình như tìm cô thì phải." - Chí Minh vội đứng dậy đi ra mở cửa, đến khi đi vào theo sau là một người phụ nữ trông có vẻ hớt hải. Chương Hi phần cũng tò mò muốn biết ai đến tìm mình nên xoay người ra xem. Cho đến khi nhìn thấy người phụ nữ có mái tóc ngang vai ép thẳng, bộ đồ công sở mà cô ta mặc, Chương Hi mới kịp nhận ra:

" Chị Giang, sao chị lại tới đây?"

Người phụ nữ đi phía sao Chí Minh bây giờ mới dám đi lại gần cô, hốt hoảng ghé vào tai cô:

" Công ty...bị người khác mua lại rồi."

Nghe Giang Bội nói xong, Chương Hi sững người, không che giấu được sự ngạc nhiên cực độ: " Cái gì? Mua lại sao?...Ai?"

Đột nhiên Giang Bội quay sang Chí Minh, rồi lại nhìn Chương Hi tỏ vẻ khó nói.

" Chí Minh, anh ra ngoài một lúc nhé?"

"Được." - Đợi đến khi Chí Minh ra ngoài, Giang Bội mới dám nói:

" Là Ngụy Đình - CEO của TopB."

" Ngụy Đình? Là người mà Công ty ta đã từng mượn tiền đầu tư sao?"



" Ừ. Là anh ta."

"Anh ta ... thừa tiền sao?" - Chương Hi ngây ngô hỏi một câu khiến cho Giang Bội cũng đứng hình.

" Chị...Chị cũng nghĩ vậy." - Giang Bội tự cười gượng với chính câu nói của mình.

" Cảm ơn chị đã thông báo cho em, khoảng thời gian này nhờ chị rồi." - Giọng của Chương Hi đột nhiên dịu xuống.

" Không sao, em cứ yên tâm dưỡng bệnh, chị sẽ đợi em quay lại." - Giang Bội mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt trìu mến: " Thôi, chị đi đây, em nghỉ đi nhé!"

" Vâng. Chị đi cẩn thận."

Giang Bội để lại hộp kẹo mà Chương Hi vẫn luôn thích ăn trên bàn rồi đi ra ngoài, thoáng nhìn thấy Chí Minh đứng gần đấy, Giang Bội tiến lại, nói gì đấy với anh, chỉ thấy nét mặt anh nhăn lại nhưng cũng gật đầu.

TẠI LỄ TANG CHƯƠNG GIA:

Không khí ngột ngạt bao trùm cả căn phòng tang lễ, tiếng khóc thương bi đát của những người trực tang lễ, tiếng máy ảnh phóng viên liên tục, chắc để lấy hình ảnh đưa lên các trang tin tức...Lễ tang càng ngày càng nhiều người đến, người nén hương, người bó hoa, cứ thế đến viếng...

" Xin chia buồn...xin chia buồn..." - Người ta cứ thay nhau nói câu đó, chẳng mấy chốc, số hoa cúc đã đầy ắp chỗ viếng. Đột nhiên, tiếng người bỗng lắng xuống một lát, rồi trở lại ồn ào trong tích tắc :

" Ch...Ch...Chương Kỳ...Đó không phải Chương Kỳ sao?"

" Đúng nhỉ, nhắc mới nhớ, cậu ta ở nước ngoài nên mới tránh được tai nạn này."



...

Chương Kỳ không để ý những gì họ nói, anh tiến thẳng vào trong nhà tang lễ, chậm rãi quỳ xuống:

" Bố, mẹ, con về rồi. Tiểu Hi, anh trai về rồi đây...Con về muộn mất rồi...Sao mọi người không đợi con một lúc nữa?..." - Những người xung quanh không nghe rõ anh nói gì, chỉ thấy nước mắt anh lặng lẽ rơi xuống, từng giọt rơi xuống bó hoa anh đang giữ.

Đó không phải hoa cúc, đó là đoá hoa mẫu đơn - loài hoa mà em gái anh thích nhất:

" Tiểu Hi, hoa em thích nhất anh đã mua rồi đây nhưng...anh lại không thể đưa tận tay em được...Tất cả...đều tại anh, tại anh không trở về sớm hơn. Khi nghe tin mọi người ra đi, anh đã không tin. Cho đến khi anh hỏi mọi người, xác nhận hàng trăm thông tin, thử liên lạc với Giang Bội, anh mới dám tin...Bây giờ, anh mất tất cả rồi...mất hết rồi...chẳng còn gì nữa..."

Chương Kỳ vừa nói vừa siết chặt hai nắm tay lại. Từ nhỏ tới giờ, đây mới là lần thứ hai anh khóc: Một lần năm anh lên 11 tuổi, Chương Hi bị ốm nằm lì trên giường mấy ngày liền, lần còn lại chính là hôm nay. Nhưng giây phút ấy anh đã thề rằng: Anh sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa...

Chương Kỳ quỳ trước di ảnh của gia đình một hồi lâu, lúc anh ngẩng đầu đứng dậy, mọi người đã về hết, chỉ còn lại mấy người trực tang. Anh tiến lại phần di ảnh của Chương Hi, nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống: " Của em đây, Tiểu Hi...Sau này, anh sẽ thường xuyên mua hoa mà em thích, mua kẹo mà em thích...tặng cho em. Anh sẽ...không để em một mình đâu nên đừng lo lắng, em gái yêu quý của anh."

Rồi anh quay sang di ảnh bố mẹ, mỉm cười một cách tuyệt vọng:

" Bố, mẹ, hai người cứ yên tâm, con sẽ lo liệu tất cả, sẽ không để hai người thất vọng đâu."

Chương Kỳ đưa tay, chạm nhẹ lên di ảnh như muốn nói thêm điều gì nhưng cổ họng nghẹn lại khiến anh vô thức nắm chặt tay còn lại, mặt cúi gầm xuống như đang dành ra một khoảng thời gian để nhớ về gia đình anh. Chẳng ai có thể đoán được, đằng sau bề ngoài có vẻ khó gần ấy lại là người con trai sợ cô đơn, yêu gia đình đến hết phần.

Ngay khi trời đã chập tối, Giang Bội mới đến viếng tang. Cô ấy là thư kí riêng, cũng là người phụ trách phần học tập của Chương Hi. Cô không ngờ lại chạm mặt với Chương Kỳ vào lúc này vì mấy ngày trước, anh ta vừa gọi điện hỏi cô về chuyện của Chương Hi. Giang Bội hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng vào trong nhà tang lễ. Sau khi viếng xong, cô định rời đi ngay lập tức nhưng Chương Kỳ, dường như đang muốn nói chuyện với cô:

" Tiểu Hi...thật sự không còn nữa sao?"