Mấy ngày nay ở bệnh viện, Chương Hi không biết nên làm gì. Chợt cô nghĩ đến khoảng thời gian sau khi mình ra viện thì sẽ như thế nào? Nghỉ học, đi làm trả nợ, lấy lại công ty...nhưng với bộ dạng này, cô có thể làm gì chứ. Đúng là Chương Hi không mấy khi tiếp xúc với xã hội nên cũng không quen thân nhiều, cô chỉ sợ lỡ như vô tình gặp phải người quen thì phải làm sao, chắc lúc ấy tin tức ầm ầm lên và kế hoạch của cô sẽ bay màu mất...Chỉ đang mải nghĩ mà Chí Minh vào lúc nào, cô cũng chẳng hay:
" Cô thấy ổn hơn chứ?"
Chương Hi giật mình nhìn ra phía cửa:
" V...Vâng."
" Tôi đến kiểm tra huyết áp cho cô." - Chí Minh vừa nói vừa lấy bộ đo huyết áp ra.
" Được, anh cứ việc."
Dường như Chương Hi đã quá quen với việc này vì mấy ngày gần đây, cô luôn được đo huyết áp.
Bỗng nhiên không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng máy đo, nhưng bầu không khí lại không hề ngột ngạt, nó hoàn toàn bình thường, tự nhiên.
Phải lúc sau, Chương Hi mới lên tiếng:
" Sao anh lại đồng ý làm người dám sát bệnh của tôi?"
Đột nhiên thao tác của Chí Minh ngừng lại trong giây rồi anh trả lời:
" Không phải là đồng ý mà là nghĩa vụ. Là bác sĩ thì chỉ cần là bệnh nhân đều sẵn sàng."
" À, ra vậy." - Chương Hi cũng gật đầu tán thành với điều mà Chí Minh nói.
" Bao lâu nữa tôi mới có thể xuất viện? Bệnh tình của tôi chắc cũng không nặng đến vậy chứ?"
" Cô nghĩ nhanh vậy sao? Bệnh tình của cô không nặng mà cần người dám sát à?" - Chí Minh hỏi ngược lại vì anh cảm thấy Chương Hi toàn hỏi những câu vô nghĩa. Nhưng đáp lại lời anh, cô lại nói một câu chắc nịch:
" Tôi sẽ xin xuất viện sớm."
" Vậy thì nhanh khỏi bệnh đi, lúc đó cô muốn đi đâu thì đi." - Chí Minh nhìn thẳng vào mắt cô, cười khẩy.
" Anh có phải là bác sĩ không vậy? Có bác sĩ nào nói chuyện với bệnh nhân bằng giọng điệu như anh." - Chương Hi nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu.
" Chắc tôi là ngoại lệ rồi. Cô cũng đừng mong nhận được một chữ an ủi từ tôi." - Chí Minh lạnh nhạt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
" Vâng, tôi cũng chẳng cần đâu." - Chương Hi bĩu môi bật lại Chí Minh mà ngồi giãy đành đạch trên giường...
" Ông thật sự sẽ bán cổ phần cho cậu ta sao?"
" Không thì sao? Chẳng nhẽ cả nhà tôi nhịn đói nửa đời sau à?"
"..."
" Có vẻ ông rất hài lòng với mức giá mà tôi đưa ra nhỉ?" - Giọng nói quen thuộc từ đâu vang lên, càng lúc càng rõ.
" Ngụy...Ngụy Đ...à không, Ngụy Tổng."
Người đàn ông nhận được số tiền khủng từ Ngụy Đình để đổi lấy cổ phần Công ty PAA lại chính là người đã từng tận trung với Cố Chủ tịch PAA.
Lý do là gì cũng chẳng ai rõ, chỉ biết bây giờ, ông ta lại một lòng một dạ với Ngụy Đình. Chính vì thế mà tính tới thời điểm hiện tại, Nguỵ Đình đang nắm chắc 60% cổ phần trong tay, đủ điều kiện để điều hành công ty.
" Ông sẽ không phải chịu thiệt đâu, tốt nhất là ông cứ làm việc mình nên làm, thế thôi."
Hắn ta tự tin, kiêu ngạo, nói một cách ngạo nghễ, chỉ cần như thế thôi, cũng đủ để đối phương tự tôn hắn lên.
" Vâng, tôi hiểu rồi." - Ông ta trả lời nhưng không dám ngẩng đầu lên, mãi đến khi chắc chắn Ngụy Đình đã đi mới dám đứng thẳng dậy...
Một tháng sau...
Hôm nay đúng hẹn Chương Hi xuất viện. Cô đã chuẩn bị kĩ càng để không bị người ngoài phát hiện. Chương Hi đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang, mái tóc vốn rất dài và đen, nay cô đã tự cắt ngắn và nhuộm bạch kim cho nó. Nhưng cô vẫn lo sợ khi đi làm thêm, mặc dù trông cô chẳng giống trước đây mấy...
Chương Hi vẫy tay gọi taxi, rồi chất đồ vào phía sau cốp, lúc chuẩn bị lên xe, cô vẫn không quên chào Chí Minh:
" Cảm ơn anh trong thời gian qua, thật sự...Nhất định sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
Chí Minh chẳng nói năng gì, chỉ nhìn Chương Hi mỉm cười rồi gật gật đầu. Anh đứng đấy cho đến khi chiếc xe chở cô đi mất hút.
Chương Hi ngồi trên xe, vội lấy điện thoại gọi cho Giang Bội.
" Alo, chị, em xuất viện rồi."
" Xuất viện rồi sao? Vậy thì tốt." - Đầu dây bên kia đáp lại.
" Em nghĩ em sẽ đi xin việc làm thêm trước, sau đó dành một ít thời gian gặp chị, như vậy đỡ bị điều tra."
" Được, nghe theo em." ...
Chương Hi đã thuê hai căn phòng chung cư đối diện nhau để thuận tiện cho việc bàn bạc với Giang Bội. Nói cô không mua được nhà thì chẳng đúng, thực ra cô chỉ muốn tiết kiệm chút ít mà thôi. Mặc dù hầu hết tài sản của gia đình cô đã mất, nhưng Chương Hi vẫn còn một số tiền kha khá gửi chỗ Giang Bội. Ngay ngày đầu chuyển đến chung cư, một người phụ nữ trung niên, trạc tuổi mẹ cô tự động bắt chuyện với cô.
" Cháu mới chuyển đến đây sao?"
Chương Hi thấy người ta bắt chuyện, cô cũng thân thiện:
" Vâng ạ, chắc cô là người ở đây. Sau này mong cô giúp đỡ ạ."
" Có gì đâu, nếu cháu có chuyện gì cứ nói, không cần khách sáo." - Người phụ nữ cười cười rồi đi thẳng.
" Khởi đầu thuận lợi." - Chương Hi vừa nói vừa nhảy chân sáo đi về phòng...
Có lẽ, cô cảm thấy ở một mình quá nhàm chán nên chỉ mấy tháng sau, cô đã đăng bài tìm người thuê chung. Nghe nói, sáng hôm nay, người thuê phòng cùng cô sẽ tới nên Chương Hi đi xuống đón.
Vừa xuống, nét mặt của cô đột nhiên thay đổi. Hình như cô nhìn thấy gì đó rồi cô cắn răng, đi lại chỗ một người đàn bà đang nhặt ống chai nhựa mà quát thẳng vào mặt:
" Sao lại là bà nữa vậy? Mau đi đi." - Chương Hi giật lấy cái vỏ chai trên tay một người phụ nữ. Người đàn bà đó vẫn ngước mắt lên nhìn cô, tỏ vẻ đáng thương nhưng vẫn không nói năng gì.
" Này, này, cô làm gì vậy hả?" - Giọng nói đanh đá từ đâu ra, rồi Chương Hi nhìn thấy một cô gái, trạc tuổi chạy lại, đứng chắn trước người đàn bà lúc nãy.
" Cô là ai?" - Chương Hi cảm thấy khó hiểu mà hỏi ngang.
" Cô không cần biết, tốt nhất là cô đừng ức hiếp, xem thường người khác như lúc nãy, nếu không..."
Cô gái đó chưa kịp nói hết câu thì Chương Hi đã vứt cái chia trên tay vào thùng rác rồi đi lên nhà.
" Cô...Cô...Cô chờ đấy." - Cô gái đó chỉ tay về phía Chương Hi mà hét lên, rồi bỗng quay sang nhìn người phụ nữ, dịu dàng:
" Cô không sao chứ?"
" Không sao, cảm ơn con." - Người đàn bà mỉm cười rồi nhìn cô:
" Con sống ở đây à? Trông lạ quá."
" Dạ, không, hôm nay con mới chuyển đến." - Cô gái nhanh nhảu đáp. Nghe cô nói xong, người phụ nữ vội giục:
" Vậy sao? Thế mau đi xem nhà đi."
" Vâng, tạm biệt cô." - Cô gái mỉm cười rồi chạy thẳng vào chung cư.
" Phòng 19...phòng 19..." - Cô gái đi chậm rãi, vừa đi vừa ngước nhìn số phòng.
" A...đây rồi." - Cô dừng chân trước căn phòng cuối hành lang rồi gõ cửa. Ngay khi cánh cửa được mở ra, gương mặt cô gái không giấu nổi ngạc nhiên: