Ai ngờ, Lưu Nguyên Hào cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà lại nhấp một ngụm rượu, chậm rãi mỉm cười, hỏi ngược lại cô: "Em cũng xuất thân từ gia đình danh giá, từ nhỏ chắc đã biết xây dựng mối quan hệ là thế nào, em cùng anh hợp tác, thắng coi như thuộc về em, thua thì anh sẽ chịu. Mối làm ăn này, em có làm hay không?"
Lưu Nguyên Hào đúng là quá xảo quyệt.
Diêu Lan Hạ không nói lời nào, cầm ly rượu uống một hớp, đằng nào thì cũng chết, bây giờ dùng đủ loại thủ đoạn làm cho cô vui vẻ thì có ích lợi gì?
"Nếu anh thích bán lỗ một chút, em cũng sẽ chiều theo, nhưng nếu không lấy lại được vốn ban đầu thì cũng đừng tìm em tính sổ."
Lưu Nguyên nâng ly lần hai: "Như vậy thì, hợp tác của chúng ta chính thức thành lập, Lan Hạ, sau này hãy mong em chiếu cố đến anh nhiều hơn nữa."
Trong mấy chục năm nữa, xin hãy khai sáng cho anh nhiều điều.
Nếu như lúc bình thường, cô nhất định sẽ cảm động đến mức trực tiếp dâng hiến cả thân mình cho anh. Nhưng bây giờ Diêu Lan Hạ chỉ có thể mời anh một ly, sau đó nhìn dáng vẻ của anh nở nụ cười nhếch mép có chút gian xảo, lộ ra hàm răng chỉnh tề sáng bóng: "Quãng thời gian còn lại, mong được anh Hào chiếu cố."
Ly rượu trong tay hai người đung đưa, rượu đỏ tươi phản chiếu bóng hai người. Diêu Lan Hạ đưa ly rượu lên ngang mặt, cố gắng giấu đi nước mắt bằng những ngụm rượu đỏ tươi.
Tiếng vĩ cầm du dương phát ra từ boong tàu, kết hợp hoàn hảo với tiếng nhạc êm dịu và làn gió biển nhè nhẹ lại càng làm bầu không khí thêm thâm tình.
Cô vốn tưởng rằng trên chiếc tàu rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ, vừa nghe thấy tiếng nhạc cô cũng rất tò mò. Người chơi nhạc ở đâu? Ở trên chiếc tàu này chăng?
Bữa tối vẫn chưa phải là tất cả, đêm nay còn dài, còn nhiều điều bất ngờ đang chờ đợi cô.
Lưu Nguyên Hào đặt ly rượu xuống, cười mỉm: "Mợ Lưu, bắt đầu thưởng thức bữa tối của chúng ta thôi.”
Cả ngày hôm nay cô chỉ ăn uống, không đúng, còn ngủ được một giấc ngon, đây đúng là trước khi chết sẽ được hưởng thụ một lần cuối.
Trên bàn ăn là một loạt các món ăn phương tây được làm theo phong cách riêng rất tinh xảo. Không cần phải nói, màu sắc và hương vị đều tuyệt vời, ngay cả đến những chiếc đĩa cũng rất tinh xảo như là tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta không cầm được mà động đũa.
Bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ, cùng làn nước đen óng vỗ ào ạt vào thân tàu khi nó tiến về phía trước tạo nên những âm thanh vô cùng dễ nghe.
Lưu Nguyên Hào không khỏi ngước nhìn dáng vẻ khi cô dùng cơm, vài lọn tóc nhẹ nhàng buông lơi trên bả vai khiến hình dáng cô càng thêm hư ảo.
Mà ánh mắt Diêu Lan Hạ cũng bắt đầu chú ý đến Lưu Nguyên Hào, nhiều lần cô còn cho là mình chưa tỉnh ngủ. Lưu Nguyên Hào tối nay rất đẹp trai, có thể cùng anh ngồi ăn cơm, là điều khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải sướng đến phát điên.
Cùng ngồi ăn tối dưới ánh nến nhưng hai người mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Một người nghĩ đến mãi mãi, người kia nghĩ đến biệt ly.
Sau khi ăn xong, cả hai bỏ dao nĩa xuống gần như cùng một lúc.
Lưu Nguyên Hào không nói lời nào kéo tay cô tới boong tàu. Trên boong tàu khổng lồ không chỉ có người chơi đàn vi-ô-lông mà còn có một cây đàn piano màu trắng.
Ngẩng đầu có thể ngắm các vì sao lấp lánh, cúi đầu lại thấy bóng chúng phản chiếu trên mặt biển, tạo thành vẻ đẹp tuyệt vời rung động lòng người.
Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào khẽ luồn theo tóc mai của cô, anh mập mờ cúi đầu áp lên lỗ tai cô, thở ra hơi thở ấm áp trên cần cổ trắng nõn của cô nói: "Lan Hạ, tối nay, anh sẽ khiến em cả đời khó quên."
Nói xong liền vẫy tay với người phục vụ phía sau, chục giây sau liền chuyển ra một ghế ngồi màu trắng.
Bàn tay to lớn ấn vào vai cô và nhắc cô ngồi yên.
Bầu không khí quả thực rất tốt, Diêu Lan Hạ đã bị mê hoặc hoàn toàn, đừng nói là đâm anh, chỉ số thông minh của cô đều đã bay đi hết.
Sau đó, bóng dáng thẳng tắp của anh đi đến phía sau cây đàn piano, vừa vặn cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Các phím đen trắng êm dịu dưới những ngón tay thon gầy của anh từ từ vang lên giai điệu vừa trìu mến vừa lưu luyến.
Là Eternal love – Tình yêu vĩnh cửu.
Người đàn ông mặc áo trắng bên cây đàn piano trắng như đang tỏa sáng. Dưới bầu trời đêm trong veo, tiếng đàn piano trìu mến giờ đây đã nói lên những lời yêu thương mà chủ nhân của nó không thể diễn tả thành lời.
Cô vẫn nhớ lời bài hát này: even though the sands of time (cho dù thời gian như cát bụi trôi qua)my love will always grow(tình yêu của ta sẽ luôn lớn mãi), and I won 't let go(anh vĩnh viễn sẽ không buông tay em), No matter if you're near or far(bất kể em là ở nơi nào)...
Diêu Lan Hạ chìm đắm trong tiếng đàn của anh tâm trạng hoàn toàn buông bỏ tất cả.
Thì ra từ trước đến nay trái tim cô vẫn luôn ẩn chứa những tình cảm này nhưng vẫn thiếu chất xúc tác để đánh thức nó.
Diêu Lan Hạ thả mình hưởng thụ sự lãng mạn do anh tạo ra, bất tri bất giác nước mắt ướt đẫm hai gò má.
Lưu Nguyên Hào tên ác độc này, đúng là cả người toàn cám dỗ chết người.
Lưu Nguyên Hào không nhìn nhạc phổ, cũng không nhìn phím đàn, cứ như vậy nhìn thẳng người phụ nữ trước mặt, cười mỉm tựa như cố ý đùa bỡn cô.
Trái tim của em liệu có thể yêu lần nữa không? Người phụ nữ của tôi.
Cô bật cười, đúng là lực sát thương của anh cho các cô gái là quá lớn.
Ha ha!
Anh cười, như thể anh hiểu ẩn ý trong mắt cô.
Nếu thời gian có thể ngừng thì tốt biết bao, giống như được dừng lại ở điểm cao nhất khi ngồi vòng đu quay.
Thật không may, bánh xe Ferris là để nhắc nhở hành khách rằng sau khi lên đến đỉnh, nó sẽ bắt đầu đi xuống.
Một khúc nhạc cuối cùng, Diêu Lan Hạ vẫn khóc mù mờ ngồi trên ghế, trong đầu còn quanh quẩn những nốt nhạc cuối cùng.
Lưu Nguyên Hào hái xuống một đóa hoa hồng Pháp đỏ rực, bước chầm chậm đến trước mặt cô. Trước khi cô kịp nhận ra điều gì, đôi môi mỏng của anh đã sát lại tỏa ra hương thơm vô cùng quyến rũ của mùi tequila.
Với giọng Anh chuẩn và thành thạo anh nói từng lời vào tai cô: "Promise me this forever, we 'll always stay this way."
Hãy hứa với anh rằng tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi, mãi mãi như thế này, cho đến già.
Đáng chết Lưu Nguyên Hào, anh có phải muốn cho cô chết không được nhắm mắt?
Diêu Lan Hạ trong lòng đau nhói, lau sạch nước mắt trên mặt: "Thôi đi, em sẽ vĩnh viễn không tin tưởng forever, lời thề thốt này nên để đến kiếp sau đi."
Lưu Nguyên Hào cũng không nghiêm túc, không tức giận, chỉ tặng hoa hồng cho cô: "Không được, anh đợi không được đến kiếp sau, bây giờ muốn chứng minh, cho em biết vĩnh viễn là thế nào. Đến kiếp sau, anh còn chưa nghĩ đến có muốn đi tìm em hay không."
Bởi vì...
"Tốt nhất là không." Trong lòng sẽ khó chịu.
Thật là cảm giác mâu thuẫn.
Lưu Nguyên Hào đem cô ôm chặt trong ngực, tiếng đàn violon lại lần nữa vang lên, vẫn là giai điệu Eternal love vang lên làm lòng anh rạo rực.
"Đồ ngốc, em thật sự tin có kiếp sau sao? Anh không tin, vậy nên kiếp này anh sẽ làm những gì anh muốn. Có một số việc anh có thể tự mình làm, có một số việc cần sự hợp tác của em. "
Diêu Lan Hạ: "..."
Là cô nghĩ sai sao?
Lưu Nguyên Hào cười mỉm, chọc chọc đầu mũi cô: "Đang suy nghĩ gì vậy? Trong đầu có phải vẫn còn có khúc mắc gì?"
Thật là...
"Không phải!"
"Em muốn quanh co cũng không thành vấn đề. Cuối cùng thì trong số rất nhiều thứ anh muốn cùng em làm, có một cái nhất định em vừa nghĩ tới, hay là anh giúp em thực hiện luôn nhé?" "
Em gái anh ấy!
"Không được! Bây giờ... Không được!" Diêu Lan Hạ giãy giụa, anh muốn, nhưng cô không thể cho, bây giờ không thể, cả đời này cũng không thể.
Đôi môi mỏng của Lưu Nguyên Hào cong lên nụ cười vô cùng tà ác: "Anh nói, anh muốn cùng em nhảy một bản, không biết em lại đang suy nghĩ sang chuyện gì?"
"..."
Tối nay, cô nhất định sẽ mất ngủ.
Nằm trên giường lớn trong phòng ngủ chính của biệt thự hướng biển, anh bá đạo ôm chặt lấy cô, đè chặt cô vào lòng, vuốt tóc cô một cái: "Ngủ đi, sáng mai anh đưa em về."
Cô cả người căng thẳng, rất sợ anh sẽ gây ra chuyện gì: " Được."
Lưu Nguyên Hào hôn thật sâu lên tóc cô: "Em yên tâm, sau này những chuyện em không muốn làm anh sẽ không bao giờ ép buộc em."
Anh ấy đề cập đến mọi chuyện, bao gồm cả vấn đề chăn gối.
Diêu Lan Hạ nép vào trong ngực anh, nước mắt lại bắt đầu trào ra.
Hôm sau, hai người lái xe trở lại thủ đô thành phố, Lưu Nguyên Hào đến công ty, Diêu Lan Hạ ở nhà chuẩn bị đồ đạc để đi nước ngoài.
Vửa mở điện thoại di động đã bị anh tắt máy trước đó, bên trong có mấy tin nhắn hỏi han của Đào Khánh Trần, còn có một cái là Lục Thu Trà gửi tới.
" Cục cưng, mình đến rồi, cậu ở đâu? Điện thoại di động sao lại không liên lạc được?"
Đến? Đến chỗ nào rồi?
Lướt xuống, Diêu Lan Hạ thay đổi ngay sắc mặt
Thì ra là tin nhắn do Lục Thu Trà gửi tới.
Điện thoại không gọi được, cô ấy không thể làm gì hơn là phải gửi từng tin nhắn ngắn cho cô.
Bấm gọi cho Lục Thu Trà chỉ thấy thông báo không thể liên lạc.
Diêu Lan Hạ tháo bỏ hành lý, bấm điện thoại gọi cho Lục Thành Lâm.
"Chú Lục, Thu Trà đã trở về chưa?"
Bên kia, Lục Thành Lâm hấp tấp nắm chặt điện thoại: "Không có, một đêm rồi vẫn chưa thấy nói quay về. Thu tối hôm qua vội vội vàng vàng ra ngoài, nói phải đi gặp cháu, nhưng đến giờ vẫn chưa trở lại, điện thoại di động thì không gọi được, không liên lạc được cho con bé."
Nhưng cô cũng không có liên lạc với Thu Trà, cô làm sao biết được...
Không ổn! Thu Trà chắc đã xảy ra chuyện rồi.
"Chú Lục, chú đừng lo, cháu sẽ tìm cách gọi cho cô ấy. Thu Trà chắc đang chơi với bạn thôi, điện thoại di động hết pin, chú đừng có gấp."
Nhà họ Lục cả đêm không ngủ được, trước kia con gái họ cả đêm không về cũng không sao, nhưng lần này cô đi thời điểm không hề giống lần trước, lúc đi thần sắc còn hốt hoảng, như đã xảy ra chuyện gì quan trọng.
Trực giác cảm thấy có chuyện không hay, Diêu Lan Hạ cầm chìa khóa đi đến cục công an.
Nhưng mà mất tích chưa đủ bốn mươi tám giờ thì không cho lập án, Diêu Lan Hạ cắn răng, chết tiệt!
Nhất định là có người giả mạo cô lừa Thu Trà ra ngoài.
Ngồi lên xe, Diêu Lan Hạ vừa lái xe vừa cố liên lạc với Lục Thu Trà, vẫn là không cách nào gọi được.
Giả mạo tên cô, nhất định là người có liên hệ tới cô.
Diêu Lan Hạ nhanh chóng lọc ra những kẻ khả nghi, không muốn nghĩ đến nhưng suy nghĩ một chút lại tự khiến mình giật mình.
Mẹ kiếp, bây giờ như thể ở cái thủ đô này khắp nơi toàn là kẻ thù của cô.
Diêu Lan Hạ đang suy nghĩ rối rắm thì điện thoại di động reo.
Dãy số xa lạ hiện lên khiến cô có dự cảm bất thường.
" A lô..." Diêu Lan Hạ căng thẳng trả lời, thanh âm lạnh như băng.
"Cô Diêu."
Rõ ràng đã dùng máy móc để thay giọng.
Diêu Lan Hạ dừng gấp xe ở ven đường, hai tay nắm điện thoại di động: "Anh là ai?"
Người đàn ông cười âm trầm một tiếng: "Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là người chị em tốt của cô đang trong tay tôi. Chậc chậc, chị em tốt của cô thật không biết điều, cô nói xem, tôi có nên nhắc nhở cô ta trước không?"
"Khốn kiếp! Anh dám động vào một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ lấy mạng anh.”
Chết tiệt, có chuyện xảy ra với Thu Trà rồi.
"Quả nhiên là giọng điệu của mợ chủ nhà họ Lưu, khẩu khí quả không nhỏ, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, nếu cô không xuất hiện, người chị em tốt của cô, cũng sẽ không thể ra ngoài."