Trò Đùa Tình Yêu

Chương 141: Hay là chúng ta cho bọn họ biết chút màu sắc



"Chờ chút!"



Diêu Lan Hạ đột nhiên gọi Kiều Tích lại.



Kiều Tích tạm thời dừng bước, khinh thường cười nhạt.



“Bọn họ cho cô điều kiện tốt đến thế nào, tôi cho cô gấp đôi như vậy."



"Bọn họ? Tôi không biết cô đang nói cái gì, hai người đã hùa nhau đánh tôi ở trong bữa tiệc, lăng nhục tôi, tôi nhất định sẽ bắt các người phải trả giá thật đắt!"



Không, không đơn giản như vậy, nếu như chỉ là muốn trút giận, căn bản không cần phải giết bọn họ, cho nên Diêu Lan Hạ suy đoán, nhất định là Kiều Tích bị người ta lợi dụng.



Một minh tinh tuyến hai thì mong muốn điều gì nhất? Danh lợi? Bước chân vào giới thượng lưu? Và có cơ hội thuận lợi như diều gặp gió, trở nên nổi tiếng trong lĩnh vực phim ảnh?



Tổng hợp lại tất cả những suy đoán, Diêu Lan Hạ đã hiểu.



Chỉ có một người có thể cho cô những thứ này cùng một lúc.



A!



Mai Khánh Vân đợi không nổi, muốn lao lên giết chết cô ngay bây giờ.



Một người phụ nữ đáng sợ và ngu ngốc.



"Kiều Tích, tội danh giết người, cô không gánh nổi, nếu như tôi chết, Lưu Nguyên Hào cũng sẽ tra ra hung thủ, đến lúc đó mọi thứ của cô đều sẽ tiêu tan hết, còn nữa, cô sẽ chết rất khó coi. Bây giờ thả tôi ra, tôi đảm bảo sự nghiệp sau này của cô thuận buồm xuôi gió, tôi có thể dùng danh nghĩa của tập đoàn quốc tế MBK để lăng xê cô, đưa cô trở thành ngôi sao hạng nhất."



Đây đều là những điều kiện khiến người khác rung động, ngụ ý là muốn nói với Kiều Tích, tất cả nhưng gì Mai Khánh Vân có bây giờ, sau này cô cũng sẽ có.



Kiều Tích bằng lòng bắt cóc Lục Thu Trà, dẫn dụ Diêu Lan Hạ mắc câu, cũng là bởi vì cô muốn có cơ hội thành danh sau một đêm.



Thế nhưng...



"Diêu Lan Hạ, cô câm miệng! Tiện nhân, cô cho rằng cô còn có thể lợi dụng nhà họ Long đến ngày đó sao? Nực cười!"



Tay của Lục Thu Trà và Diêu Lan Hạ đều bị trói, nếu không... Lục Thu Trà nhất định sẽ xông lên, xé rách miệng Kiều Tích!



Diêu Lan Hạ từ trên ghế salon đứng lên, một bên khuôn mặt sưng đỏ rỉ máu: “Người đó họ Mai phải không?"



Thân thể Kiều Tích cứng đờ, làm sao cô biết!



"Không có người nào khác! Diêu Lan Hạ, cô chờ chết đi!"






Diêu Lan Hạ từng bước đi tới: “Cô ta đã hứa hẹn cho cô cái gì? Cho cô sự nổi tiếng giống cô ta hiện tại sao? Ôi, đừng ngu ngốc như vậy, cho rằng tôi chết thì cô sẽ phất lên như diều gặp gió, Kiều Tích, cô sao lại có thể tin tưởng những lời đó?"



Đôi bàn tay trắng như tuyết của Kiều Tích nắm chặt: “Diêu Lan Hạ! Cô đừng nói những lời gây kích động!"



Cô cười, hấp dẫn như một đóa hồng trong đêm, kiên định hạ quyết tâm: “Tôi cho cô một tiếng, suy nghĩ kỹ càng, hoặc là bị Lưu Nguyên Hào phát hiện, xé thành từng mảnh, hoặc là thả tôi ra ngay, chờ tôi đem vinh hoa phú quý đưa đến tay cô."



Nói xong, Diêu Lan Hạ quay trở về chỗ, trong lòng cô đang hoảng sợ muốn chết, để đồ ngốc Kiều Tích này kích động một cái thì các cô chết chắc!



Lục Thu Trà trợn to hai mắt nín thở, con bà nó, nữ thần hôm nay bật bug?



Người phụ nữ ngu xuẩn Mai Khánh Vân này, nếu như bắt cóc Lục Thu Trà, dụ dỗ cô mắc câu, thậm chí muốn giết hai bọn cô thì thực sự là ngu đến hết thuốc chữa rồi.



Cô còn nhìn ra được, huống chi là Lưu Nguyên Hào?



Kiều Tích đi ra chỗ cửa lớn biệt thự, nội tâm giãy dụa một hồi, lời nói của Diêu Lan Hạ tình cờ đánh trúng điểm yếu của cô, nhưng...



Chỉ cần cô ta hoàn thành được chuyện này, điều chờ đợi cô ta chính là một tương lai bay bổng!



Làng giải trí có vô số những tên tuổi lớn, ai muốn trở nên nổi tiếng mà không dựa vào thủ đoạn? Ngành giải trí vốn là một nơi bẩn thỉu, ai vào rồi thì đừng nghĩ bản thân sẽ còn trong trắng trở ra.



Bằng chính khả năng của mình, cô ta chắc chắn sẽ không bao giờ phất lên được.



Đây là cơ hội duy nhất của cô, khi có người đặt cơ hội thực hiện ước mơ làm nữ diễn viên số một ngay trước mặt cô ta, cô ta đã có quyết định.



Tập đoàn quốc tế MBK.



Lưu Nguyên Hào vừa mới kết thúc một cuộc họp ba bên kéo dài đến hai giờ, lúc đi ra khỏi phòng họp, sắc mặt anh tối đen, trên người như muốn bốc khói, ngay cả Quý Đông Minh cũng không dám tới gần.



Andy và Linda yên lặng đi theo phía sau lưng tổng giám đốc, trong tay hai người cầm một tệp tài liệu, lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó tiếp tục đi theo tổng giám đốc đến phòng làm việc.



Lưu Nguyên Hào đột nhiên dừng bước, khuôn mặt tối đen của anh nổi lên lửa giận, trong đôi mắt đen kịt và sâu thẳm của anh hiện lên một cơn bão mạnh mẽ.



Người phía sau đứng vững tại chỗ, không ai dám lên tiếng.



"Thông báo cho bộ phận tiếp thị, bất kỳ ai muốn đấu giá với MBK, MBK sẽ theo đến cùng và kéo bên đó xuống!"



"Vâng, tổng giám đốc!"



Andy nghe anh dặn dò xong thì nhanh chóng chạy tới bộ phận tiếp thị, trong hành lang còn lại Quý Đông Minh và Linda, Linda nhìn Quý Đông Minh bằng ánh mắt cầu cứu, bộ dáng của tổng giám đốc thế này có phải đang nuốt ăn tươi nuốt sống người ta không?



Quý Đông Minh nghĩ, có khả năng lắm.



Vừa rồi lúc họp, ông chủ nhà mình suýt chút nữa đã hất bàn tại chỗ, mà lúc này vẫn giữ được bình tĩnh, kiềm chế bản thân cũng quá tốt rồi.



Lưu Nguyên Hào phiền não phất tay một cái: “Đi làm việc đi."



Thời khắc mấu chốt, vậy mà không nổi lửa giận? Quả thực là trời nắng gặp mưa rào!



Linda chạy trối chết, giống như sợ nếu không chạy nhanh anh sẽ đổi ý vậy, và lần nào cũng ném quả bom hẹn giờ cho Quý Đông Minh.



"Tổng giám đốc, tập đoàn quốc tế NC luôn nhắm vào thị trường ở nước ngoài, bây giờ muốn quay trở lại trong nước để phát triển, vậy nên chắc chắn sẽ đánh vào giá cả đầu tiên... Nhưng mà nhắm thẳng vào MBK rõ ràng không sáng suốt một chút nào, ha ha ha..."



Quý Đông Minh cười ngây ngô một hồi, Lưu Nguyên Hào suýt chút nữa đã táng vào đầu anh ta một cái.



"Tập đoàn quốc tế NC không phải công ty bình thường, thực lực bọn họ không thể khinh thường."



Nếu không... Bọn họ đã bị thâu tóm rồi, không có cơ hội lăn lộn ở đây đâu.



Quý Đông Minh gật đầu nói phải: “Tổng giám đốc, NC mới đến không hiểu tình hình, hay là chúng ta cho bọn họ biết chút màu sắc."



Đôi mắt sắc bén của Lưu Nguyên Hào liếc nhìn Quý Đông Minh: “Cậu nói nhiều thật đấy!"



Quý Đông Minh đáng thương không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, không phải anh muốn cho tâm tình của tổng giám đốc nhà mình tốt hơn một chút sao? Gần đây công ty liên tục phát sinh chuyện, tâm tình tổng giám đốc mưa như thác đổ.



Trở lại phòng làm việc, Lưu Nguyên Hào phiền não ngồi xuống, trên màn hình hiển thị biểu đồ với những con số càng xem càng khiến người ta phiền lòng.



Lưu Nguyên Hào tan làm, không biết lúc này bác sĩ Diêu của anh đang làm gì.



Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào trượt xuống và bấm vào số của cô.



Chuông reo nhưng không kết nối được.



Giờ này cô không phải đang đi làm à, sao lại không nghe máy?



Gọi liên tiếp ba cuộc cũng không có ai trả lời, Lưu Nguyên Hào đành phải gọi đến biệt thự, người giúp việc nghe điện thoại nói mợ chủ đã ra ngoài.



"Đi đâu vậy?"



"Mợ chủ không nói, nhưng lúc đi trông có vẻ rất gấp!"






Chuyện gì khiến cô gấp gáp như vậy?



Lưu Nguyên Hào mở lịch sử hành trình của xe Diêu Lan Hạ ra, hai giờ trước cô đã dừng xe, sau đó không có động tĩnh gì nữa, vị trí là một ngã tư.



Lưu Nguyên Hào gọi điện thoại nội bộ: “Minh, qua đây."



Anh bảo Quý Đông Minh lập tức đi tới vị trí dừng xe để xem xét tình hình, Lưu Nguyên Hào mơ hồ có chút bất an.



Gần đây Diêu Lan Hạ cứ có gì đó sai sai, làm việc giống như một chú ngựa hoang đứt cương, bây giờ đang định làm gì vậy chứ?



Quý Đông Minh đến hiện trường, chỉ thấy được xe, còn bóng dáng của mợ chủ thì không thấy đâu hết, trên cửa sổ xe dán một tờ giấy phạt, đã hai tiếng trước.



"Ông chủ, mợ chủ bỏ lại xe, trong xe không bị thay đổi gì, có vẻ như không phải là đánh nhau."



Lưu Nguyên Hào lạnh lùng ừ một tiếng: “Điều tra các camera giám sát phụ cận."



"Vâng!"



Quý Đông Minh lập tức liên hệ đến bót cảnh sát địa phương, anh ta đang theo dõi bên trong phòng giám sát, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Diêu Lan Hạ xuất hiện trên màn hình ti vi.



"Ông chủ, mợ chủ thực sự đã dừng xe ở đây, nhưng sau đó mợ chủ lại biến mất ở điểm mù của camera, không có biện pháp biết được chính xác hướng mợ chủ đã đi."



Lưu Nguyên Hào cau mày, không biết vì cái gì mà cố ý chạy vào chỗ khuất của giám sát? Mọi chuyện thật sự có vẻ không đơn giản như vậy.



Là cô cố tình tránh anh, hay là đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?



"Điều tra cuộc gọi gần đây nhất của cô ấy, trong thời gian ngắn nhất phải điều tra rõ đối tượng đó là ai, có tin tức gì mới phải báo lại với tôi ngay lập tức."



Lưu Nguyên Hào không thể ngồi yên, nóng nảy đứng lên từ trên ghế salon, ngón tay thon dài kéo kéo cà vạt.



Anh vô cùng miễn cưỡng bấm số của Đào Khánh Trần, lúc chuông reo, Đào Khánh Trần đang họp, thoáng nhìn dãy số, Đào Khánh Trần cau mày một cái, mặc dù không đề tên, nhưng có một chuỗi dài số 0 ở cuối, kiểu số này không phải người bình thường có thể dùng được.



"Alo?"



"Đào Khánh Trần, là tôi."



Khi giọng nói vang lên, Đào Khánh Trần ngẩn ra, ra hiệu cho mọi người tiếp tục cuộc họp, nhưng nhân vật chính lại tự ý bước ra khỏi phòng họp, Cao Dĩnh Nhi siết chặt cây bút trong tay và xem giờ trên điện thoại.



"Bác sĩ Diêu không ở trong bệnh viện, cũng không liên lạc với tôi, từ tối hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa liên lạc lại với cô ấy, cô ấy không ở cùng anh sao?"



Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào xoa lông mày: “Xem ra, cô ấy thực sự xảy ra chuyện rồi."



Đào Khánh Trần giơ cổ tay lên, sải bước đi về phía phòng làm việc: “Không liên lạc được từ lúc nào? Có dấu hiệu gì không?"



Lưu Nguyên Hào nghe Đào Khánh Trần hỏi mình như vậy, lần đầu tiên cười nhạt với anh ta, anh ta thật lòng quan tâm đến Lan Hạ.



"Hơn hai giờ trước."



Đào Khánh Trần thông báo cho trợ lý hủy bỏ tất cả các hoạt động và cuộc họp, đồng thời cởi bỏ chiếc áo khoác trắng tốc độ đi như bay: “Bây giờ chúng ta phân công nhau đi tìm, đến toàn bộ những nơi cô ấy có thể đến! Ngoài ra, tất cả những người cô ấy biết cũng hỏi hết một lần."



Lưu Nguyên Hào cầm chìa khóa xe lên, ngồi vào trong xe gần như cùng lúc với Đào Khánh Trần: “Chỗ bình thường cô ấy hay tới sợ là sẽ không có đâu, nếu cô ấy cố ý muốn người khác không tìm được mình thì sẽ không đi đến nơi họ có thể biết đến."



Đào Khánh Trần gật đầu: “Có đạo lý, nhưng mà Lưu Nguyên Hào, anh đã làm gì cô ấy? Tại sao cô ấy lại đột nhiên biến mất vậy chứ? Có phải anh..."



"Đào Khánh Trần, anh quản nhiều quá rồi đó, tôi báo cho anh không có nghĩa là anh có thể chất vấn tôi."



Đào Khánh Trần nóng nảy đập tay lái: “Tốt nhất là cô ấy bình an vô sự, nếu không... Tôi sẽ không bỏ qua cho anh."



"Giữ nguyên những lời đe dọa của anh và đợi cho đến khi cô ấy quay lại để chứng minh!"



Trong phút chốc, Lưu Nguyên Hào chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay của mình, chết tiệt! Lúc anh đưa cho Diêu Lan Hạ chiếc đồng hồ đeo tay này, đáng lẽ nên nói cho cô biết chiếc đồng hồ đó có khả năng định vị.



Lúc cần thiết chỉ cần mở chế độ định vị đó lên là anh có thể nhìn thấy vị trí của cô.



Mẹ kiếp! Đây là chuyện ngu ngốc nhất mà Lưu Nguyên Hào từng làm, lúc đó anh sợ Diêu Lan Hạ nghi ngờ anh có ý muốn giám sát cô.



Trên thực tế, anh đúng là đã từng có ý tưởng đó...



Bởi vì có tật giật mình nên Lưu Nguyên Hào không nói.



Lan Hạ, em thông minh như vậy, lần này nhất định phải thông minh hơn nữa! Nhất định phải phát hiện bí mật của đồng hồ đeo tay!



"Lưu Nguyên Hào, điện thoại của Lục Thu Trà cũng không thể nào liên lạc được, xem ra cô ấy và sự mất tích của Diêu Lan Hạ có liên quan đến nhau, hơn nữa Lục Thành Lâm nói, tối hôm qua Lục Thu Trà rời nhà cũng chưa thấy trở về, Lan Hạ gọi điện thoại cho ông ta xong thì cũng biến mất theo."



Hai chữ Lan Hạ phát ra từ miệng Đào Khánh Trần khiến Lưu Nguyên Hào không được thoải mái.



"Lục Thu Trà?"



Lưu Nguyên Hào nhanh chóng sắp xếp mối quan hệ giữa hai người và thời gian mất tích, trong đầu anh chợt nảy ra một ý nghĩ.



Bây giờ có vẻ như Lục Thu Trà được sử dụng làm mồi nhử, người mà đối phương tìm thực sự chính là vợ của anh!



"Đào Khánh Trần, nghe này, Lan Hạ rất có thể bị người ta bắt cóc, Lục Thu Trà cũng bị bắt tới đó, nhưng đến giờ bọn bắt cóc vẫn không đưa ra bất cứ tin tức gì chứng tỏ chúng không phải là bọn bắt cóc tống tiền..."



"Mà là muốn... giết người!"



"Không sai, muốn giết người!"