Trò Đùa Tình Yêu

Chương 154: Người muốn gặp đầu tiên sau khi tỉnh lại



Cô bất lực lắc đầu, toàn thân run rẩy.



"Năm đó anh ấy không để lại bất kì thông tin cá nhân nào, đến lúc tôi tỉnh lại sau khi được cứu thì anh ấy đã rời đi, từ đó không còn xuất hiện..."



Cô cho rằng mình và người đàn ông kia sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.



Thế nhưng có chết cô cũng không nghĩ rằng người đó là người bên cạnh mình ba năm, những trận cãi vã, những khoảng thời gian chiến tranh lạnh, khoảng thời gian bị xem như là người bị chồng ruồng bỏ, khoảng thời gian ở cùng một chỗ...



Cô không thể ngờ rằng người đàn ông mình không thể cứu được, người đàn ông thay đổi sự nghiệp của mình, người đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cô lại là cùng một người.



Số phận cứ thế xoay tròn, đẩy cô và anh vào cùng một chỗ.



Diêu Lan Hạ ngửa đầu, những ngổn ngang trong lòng đều hóa thành nước mắt, cô tự nhận mình là một người phụ nữ kiên cường, tự thấy bản thân mình có thể làm mọi chuyện, nhưng trước mặt Lưu Nguyên Hào, nước mắt của cô luôn dễ rơi như vậy, lúc nào cũng có thể rơi xuống.



Đào Khánh Trần ôm chặt người phụ nữ yếu đuối này vào lòng, đau lòng để đầu cô tựa vào ngực mình, nhất thời không biết nên nói gì.



Cứ như vậy để cô khóc trong ngực anh ta, chờ cô khóc đủ mới thôi.



"Lan Hạ, mọi chuyện đều đã qua rồi, mặc kệ là chuyện tốt hay xấu đều đã qua rồi, cho mình một cơ hội để làm lại từ đầu được không em, tôi không muốn em mệt mỏi như vậy nữa, ngoan nào, được không?"



Một câu lại một câu của anh ta càng giống như đang khẩn cầu cô hơn.



Hai mắt Diêu Lan Hạ sưng đỏ, bây giờ biết sự thật cô càng đau lòng hơn, cô ngẩng gương mặt tiều tụy lên: "Đào Khánh Trần, chờ Lưu Nguyên Hào tỉnh lại, tôi sẽ đi gặp anh ấy lần cuối rồi vĩnh viễn rời khỏi nơi này."



Nói xong cô nhắm mắt lại, giống như một cái khinh khí cầu đã bị cạn năng lượng và khí, hoàn toàn khô héo trong vòng tay anh ta.



Khoé mắt Đào Khánh Trần nóng rát, nước mắt tràn ra, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô: "Được, vĩnh viễn rời khỏi đây, đến một nơi không có tổn thương làm lại từ đầu."



Đặt người phụ nữ không còn chút sức lực nào lên giường, thay truyền dịch cho cô xong lại nhẹ nhàng căn dặn: "Diêu Lan Hạ, em là người phụ nữ thông minh, đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn, đừng tự tra tấn bản thân mình."



Em tra tấn bản thân mình, nhưng người đau không chỉ có mình em, em có biết không?



Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, không nói một chữ nào, tất cả sức lực của cô đều đã cạn.



Bây giờ, cô chỉ cần nhắm mắt lại thì những hình ảnh trong phòng phẫu thuật năm năm trước như một thước phim tua chậm sẽ hiện ra trước mắt.






Dao giải phẫu cắt vào lòng bàn tay phải... Máu không ngừng chảy ra... Bệnh nhân hấp hối... Huyết áp ngày càng hạ xuống... Bên tai còn có người không ngừng nói cô từ bỏ đi... Có người lớn tiếng mắng cô, sau đó kiên trì phế bỏ thứ dưới tay cô...



Chỉ có một mình cô kiên trì muốn thực hiện xong cuộc phẫu thuật đó, cho dù không có ai ủng hộ cô cũng liều chết kiên trì.



Lúc ấy rốt cuộc đã có sức mạnh nào khiến cô nhất định không từ bỏ việc cứu sống người đó? Điều gì đã khiến cô làm như vậy?



Vì tuổi trẻ nên không muốn thất bại sao?



Vì không đành lòng nhìn một sinh mạng chết trước mặt mình sao?



Cô không nói ra nhưng cô không muốn để cho người này chết.



Diêu Lan Hạ mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.



Thấy cô đã ngủ, Đào Khánh Trần hít một hơi thật sau, tay đưa đến trán cô mới phát hiện trên trán cô toàn là mồ hôi.



Cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi cho cô, tay thuận thế hướng từ trán xuống, không chỉ mình trán mà trên cổ cô cũng ra rất nhiều mồ hôi.



Nhưng lúc ngón tay anh ta đến cổ cô thì không dám tiếp tục, chỉ có thể để khăn mặt để dưới cổ cô thấm nhẹ, cổ áo hơi mở ra mơ hồ thấy được băng vải màu trắng.



Trong lòng Đào Khánh Trần khẽ run lên, ban đêm lúc cô tìm anh ta thì trên ngực có vết máu, vị trí bị thương có lẽ là ở trước ngực.



Nhưng anh cũng không nghĩ ra được tại sao cô lại bị thương ở chỗ đó?



Vì quá mệt mỏi nên giấc ngủ này của cô kéo rất dài, người phụ nữ ở trong mộng dường như không muốn tỉnh lại, chỉ muốn vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ.



Vì trong mộng có Lưu Nguyên Hào.



Trong mộng cô quay về thời điểm bản thân và Lưu Nguyên lần đầu tiên chính thức gặp nhau, cho cô nghe nhịp tim của anh, anh xấu xa cười.



Lâu như vậy, tốt đẹp như vậy.



Mơ tới đây Diêu Lan Hạ đang ngủ say khẽ tuôn nước mắt.



Phòng bệnh VIP.



Chạng vạng tối Lưu Nguyên Hào cuối cùng cũng tỉnh lại.



Lúc nửa tỉnh nửa mê, anh mơ hồ gọi một tiếng "Lan Hạ", mà người đang nắm chặt tay anh lại là Mai Khánh Vân và Vũ Trúc Ngọc.



Vũ Trúc Ngọc vui đến phát khóc: "Hào, cuối cùng con cũng tỉnh, con dọa mẹ sợ chết rồi."



Mai Khánh Vân lau nước mắt: "Anh Hào, mọi người đều rất lo lắng cho anh, anh tỉnh lại thật tốt quá rồi."



Lưu Nguyên Hào cố gắng nhìn khắp phòng nhưng lại không thấy bóng dáng mình mong chờ nhất.



"Hào, có phải con không thoải mái ở đâu không? Để mẹ gọi bác sĩ." Vũ Trúc Ngọc xoa nước mắt trên mặt, đứng dậy kêu người đi tìm bác sĩ.



Ngón tay Lưu Nguyên Hào hơi nâng lên ngăn bà ta lại: "Diêu Lan Hạ đâu? Con muốn gặp cô ấy."



Mai Khánh Vân yên lặng cắn môi, không dám lên tiếng.



Con trai vừa tỉnh lại không thể chịu kích thích, Vũ Trúc Ngọc cũng không nói quá khó nghe nhưng giọng nói rõ ràng mang theo sự bất mãn: "Mẹ cũng hi vọng vợ con ở bên cạnh con nhưng con nhìn xem, con bị thế mà ngay ta cái bóng của cô ta cũng không thấy đâu. Vẫn là Khánh Vân hiểu chuyện, là phụ nữ có thai lại còn bị thương mà vẫn ở đây chăm sóc con cả ngày."



Lưu Nguyên Hào không muốn nghe những điều này, nhíu mày hất tay Mai Khánh Vân ra, cũng không nhìn cô ta một cái: "Hai người ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh."



Vũ Trúc Ngọc và Mai Khánh Vân ở gần nhất, mấy người Lưu Nguyên Hiên, Cố Diên Sâm và Quý Đông Minh ngồi ở sofa phía sau.



Anh nói anh muốn yên tĩnh, rõ ràng là không muốn nghe giọng hai người phụ nữ này.



Vũ Trúc Ngọc gật đầu: "Được, mẹ ra ngoài trước, con có chuyện gì thì nói với trợ lý Quý, Diên Sâm cũng đang ở đây."



Duy nhất không nhắc đến Lưu Nguyên Hiên dù chỉ một chữ.



Mai Khánh Vân lưu luyến không rời, đưa tay lên vuốt tóc trên trán Lưu Nguyên Hào, anh chán ghét quay đầu tránh tay của cô ta: "Ra ngoài."






Hai chữ này anh nói không hề che giấu sự chán ghét với Mai Khánh Vân.



Hai người phụ nữ mang hai tâm trạng khác nhau rời phòng bệnh, một người vui sướng, một người lại chuẩn bị tính kế.



Trong phòng.



Mấy người Lưu Nguyên Hiên đi qua, thấy anh tỉnh rồi cũng yên tâm.



Cố Diên Sâm không vui sờ sờ mũi mình: "Tôi nói này Lưu đại gia, ngài có thể nghĩ đến cảm thụ của cái cây một chút khi ngài quyết định đâm vào không hả?"



Cố Diên Sâm vốn đang chuẩn bị bay về Mỹ, vừa nghe tin Lưu Nguyên Hào bị tai nạn lập tức hủy chuyến bay vội vàng chạy đến.



Hai bên mặt Lưu Nguyên Hiên bị đánh vẫn còn sưng lên, bộ dạng hơi chật vật: "Anh, chuyện lần này của anh tạo ra chấn động không nhẹ, trong nhà cũng loạn hết cả lên, anh tranh thủ thời gian thu dọn cho tốt cục diện rối rắm này đi, em không giúp anh được."



Lưu Nguyên Hào đưa tay gỡ mặt nạ dưỡng khí trên mặt xuống, mặt tái nhợt không chút máu, đôi mắt thâm trầm qua một đêm giống như khảm vào trong hốc mắt, càng trở nên khó đoán hơn.



"Đã xảy ra chuyện gì? Mặt của em bị sao vậy?"



Lưu Nguyên Hiên thiếu chút nữa thì cảm động chết mất, vậy mà anh lại còn có tâm tư quan tâm đến mặt mình: "Em không sao, nhưng chị dâu..."



Quý Đông Minh lấy cùi chỏ đụng vào người anh ta, ra hiệu anh đừng nói chuyện của Diêu Lan Hạ vào lúc này.



Mày Lưu Nguyên Hạo nhíu lại: "Cô ấy thế nào? Cô ấy đang ở đâu?"



Trước khi hôn mê cô bị anh cắn bị thương rồi, sau đó mưa lại còn to nữa, cô có thể đi đâu chứ?



Lưu Nguyên Hiên nuốt nước bọt, lại cà chớn nói: "Chị ấy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chị dâu của em mạnh mẽ như vậy thì ai có thể làm gì chị ấy chứ? Chị ấy có một số việc, lát nữa chị ấy sẽ đến sau."



Nghe vậy lông mày Lưu Nguyên Hào cũng thả lỏng ra một chút.



Sau đó nhìn về phía Quý Đông Minh: "Bên công ty thế nào?"



Quý Đông Minh nói: "Trước lúc anh hôn mê, NC thừa cơ đánh vào MBK, cũng may trước đó anh đã đưa ra kế hoạch trước, chỉ là chưa kí tên, lúc tôi đến anh vẫn còn hôn mê, phu nhân kí tên, tôi mới có quyền hạn để làm việc, cũng may trận này chúng ta thắng."



Trên mặt Quý Đông Minh buông lỏng, tin tức tốt như vậy thì chắc tâm trạng ông chủ sẽ tốt hơn chứ?



Nhưng sự chú ý của Lưu Nguyên Hào lại không đặt trên kết quả thắng mà hỏi ngược lại: "Cậu nói Diêu Lan Hạ kí tên?"



Quý Đông Minh chắc chắn gật đầu: "Phu nhân lúc đó nói cô ấy kí tên thì có xảy ra chuyện gì cô ấy cũng chịu trách nhiệm, phu nhân thật là... bá đạo!"



Lưu Nguyên Hiên sờ sờ mũi: "Em đã nói mà!"



Lưu Nguyên Hào liếc anh: "Em im miệng."



Được nha, Lưu Nguyên Hào ngoan ngoãn ngậm miệng.



Cố Diên Sâm cười cười: "Bây giờ cậu đã tỉnh thì tôi cũng yên tâm về Mỹ được rồi, nếu không về thì ông già nhà tôi sẽ tức giận mất."



Lưu Nguyên Hào hoàn toàn không để ý, nghiêm túc nói: "Chuyện tôi nói cậu điều tra cậu đã làm xong chưa? Tra không được thì đừng hòng trở về, về phần ba cậu tôi sẽ giải thích. Nhưng chuyện của tôi nhất định cậu phải tra cho rõ."



Mẹ nó! Có người bá đạo vậy sao?



Được, có người như vậy, mà anh ta lại không thể từ chối người này.



"Đã hơn ba năm rồi, không dễ dàng nha." Cố Diên Sâm thở dài một tiếng, tâm trạng không tốt lắm.



"Chị họ, Lưu Nguyên Hào đã tỉnh lại, hiện tại là cơ hội tốt nhất để giải quyết Diêu Lan Hạ trước khi anh ấy hồi phục."



Trong quán cà phê, Cao Dĩnh Nhi ngồi đối diện với Mai Khánh Vân.



Cao Dĩnh Nhi gật đầu: "Chị sẽ làm cẩn thận để thương tổn của em xuống mức thấp nhất, bệnh viện bên này có rất nhiều bác sĩ phụ khoa giỏi, chắc chắn em sẽ không sao đâu."



Mai Khánh Vân nhấp một ngụm cà phê, trong đôi mắt tinh xảo lóe lên sự độc ác: "Con con khốn Diêu Lan Hạ đang ở đâu?"



Cao Dĩnh Nhi siết chặt tách cà phê, cơn tức vọt thẳng lên đại não, cơ hồ muốn não cô ta nổ ra một lỗ hổng.



"Cô ta đang ở bệnh viện, trong phòng nghỉ của Đào Khánh Trần!" Mỗi một câu một chữ đều là nghiến răng nghiến lợi nói ra, hiện giờ cô ta hận không thể xông vào phòng nghỉ của Đào Khánh Trần lôi Diêu Lan Hạ ra đẩy xuống lầu!



Mai Khánh Vân lạnh lùng cười: "Vậy thì tốt, chị họ, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất." Cô ta đặt tách cà phê xuống, chậm rãi nói: "Còn có chuyện gì thuyết phục hơn chuyện bị bắt gian tại giường, thẹn quá hóa giận mà có ý giết người sao?"



Tròng mắt Cao Dĩnh Nhi hơi co lại, cuối cùng thành một ánh sáng lạnh lẽo: "Vân Vân, em càng ngày càng thông minh."



Mai Khánh Vân hừ nhẹ: "Một ngày Diêu Lan Hạ chưa biến mất thì em vẫn còn bất an ngày đó, Vũ Trúc Ngọc vừa đến bệnh viện, tối nay em sẽ để bà ta tự mình chứng kiến cảnh cháu mình bị người mình hận nhất giết... A, em thực sự mong chờ vào phản ứng của bà ta."