Hắn vắt óc suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đánh thức cô dậy, sau đó trở về phòng bước đến chiếc giường ngủ ngồi xuống bên cạnh cô, không biết bây giờ nên nói cô đang hôn mê hay nên nói cô đang ngủ, nhưng dù là ngủ hay hôn mê thì dáng vẻ này cũng khiến hắn rơi vào say đắm, thật không nỡ đánh thức cô dậy chút nào.
Nghiêm Thần khẽ vươn tay vuốt ve một bên mặt của cô, hắn thật sự thấy rất ghen tị với Dịch Thừa Phong, cưới được một người con gái tốt như Thiến Vy về làm vợ anh ta rốt cuộc đã tu mấy kiếp chứ. Rõ ràng người yêu cô là hắn, người âm thầm bảo vệ cô cũng là hắn, nhưng hắn lại không phải chồng cô, có đáng buồn không ?
Vào khoảnh khắc này hắn muốn nhịn lại không nhịn được, bèn ghé môi xuống hôn lên trán của cô, giữ yên tư thế ấy thật lâu, không ngọt ngào, không đường mật cũng không thổ lộ, hắn vẫn luôn yêu cô như vậy, yêu trong thầm lặng, bảo vệ cũng trong thầm lặng, cô là báu vật cả đời này hắn nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ.
Ngay từ lần đầu tiên hắn gặp được cô, giây phút cô ngã vào lòng hắn đầy yếu đuối, trái tim hắn lúc đó đã bị cô nắm giữ rồi, cảm giác rung động chớp nhoáng ấy làm hắn không thể nào nói rõ nên lời, hắn gặp cô không đúng lúc, yêu cô cũng không đúng thời điểm, nên chỉ biết lặng lẽ chôn cất đi thứ tình cảm đó, để nó mãi mãi trở thành bí mật.
Trôi qua một lúc lâu hắn mới thỏa mãn rời môi khỏi trán cô, khẽ đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai thiếu nữ nhỏ bé, gọi : "Vy Nhi, tỉnh dậy ! Vy Nhi,..."
Thiến Vy bị hôn mê không ngờ lại mơ thấy những hình ảnh trong quá khứ lúc nhỏ của mình, đó là những đoạn thời gian cô sống ở bên cạnh bà, tiếp sau đó là cô nhìn thấy một con Hồng Điệp, cô đột nhiên có ý muốn đuổi theo nó, nhưng bên tai lại nghe như có ai đó đang gọi tên mình, giọng nói ấm áp và tràn đầy quen thuộc làm tan biến đi mộng cảnh của cô.
Thiến Vy chậm rãi mở mắt, hình ảnh lu mờ phía trước dần dần trở nên rõ ràng, Nghiêm Thần thấy vậy không khỏi nói : "Cô tỉnh rồi."
Thấy hắn đang ngồi cạnh mình, cô từ kinh ngạc chuyển sang luống cuống, vì vội vàng ngồi dậy mà không chú ý làm tụt tấm chăn xuống, chiếc váy trắng cô đang mặc không ngờ vẫn chưa khô, đập vào mắt Nghiêm Thần vẫn là thân trên tròn mịn gợi cảm, nhưng Thiến Vy lại không hề nhận ra, cô thấy bản thân đã điều khiển được tay chân liền không khỏi sốt ruột túm lấy cổ áo hắn, cả người đầy phẫn nộ.
"Đồ khốn ! Sao anh lại có thể làm vậy để giải thuốc cho tôi, anh thừa biết trong sạch đối với tôi quan trọng cỡ nào mà ! Tôi đã từng bị người ta làm nhục rồi, sao anh vẫn giống như bọn họ lại làm vậy với tôi ?! Hức hức..."
Ngiêm Thần bị cô lắc đến hoa mắt chóng mặt, hắn thậm chí còn không nghe rõ được những gì cô nói, sao cô gái nhỏ của hắn bây giờ lại hung dữ đáng sợ như vậy, không chịu đựng được cảm giác bị cô hành hạ, nhưng thấy cô kích động như vậy hắn cũng không dám phản kháng, đành buộc miệng nói :
"Cô bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta cùng nhau giải quyết."
"Anh làm nhục tôi rồi còn đòi giải quyết thế nào nữa đây ? Tôi không muốn sống nữa !! Huhu..."
"Cái gì ?" Nghiêm Thần kích động đến khủng hoảng, hắn vội vàng giằng co một cuộc với cô, nói : "Này cô gái, hình như cô hiểu lầm rồi thì phải, tôi không hề làm nhục cô, chúng ta không hề xảy ra chuyện gì hết."
"Anh nói dối, tôi không tin anh !"
"Không tin ? Rốt cuộc tôi phải làm sao cô mới chịu tin đây ?"
"Vậy anh giải thích cho tôi biết tại sao lại đánh tôi ngất xỉu đi, không phải để dễ dàng cưỡng bức tôi sao ?"
Thì ra là thế, hắn không ngờ cô còn biết hắn đánh ngất cô, Nghiêm Thần trầm ngâm một lúc lâu dưới ánh nhìn oán hận của cô, quyết định nói : "Là tôi không nỡ nhìn cô khổ sở vì bị giày vò nên mới đánh ngất cô."
"Anh lại nói dối ! Lúc nãy anh đã suy nghĩ rất lâu sau đó mới nói ra câu này, anh bịa chuyện để gạt tôi !"
Đến mức này, Nghiêm Thần hết cách, hắn đành bắt chặt hai bờ vai của cô, nhìn cô cực kỳ nghiêm túc, nói : "Thiến Vy, cô nhìn kỹ tôi đi, xem tôi có chỗ nào dối lừa cô, những lời tôi nói đều là sự thật, chúng ta không hề xảy ra chuyện gì cả, sở dĩ bây giờ cô đã tự chủ được cơ thể mình là vì cô đã giải được thuốc, tôi đã cùng cô ngâm nước lạnh trong bồn tắm đến tận mấy tiếng, nếu không tin cô hãy nhìn lại người cô đi, vừa nãy tôi đã đưa cô ra khỏi phòng tắm, thấy đồ của cô ướt hết tôi đã đi mua cho cô một bộ đồ, cũng vừa mới về và đánh thức cô thôi."
Thiến Vy ngay lập tức nhìn lại người mình, chiếc váy quả thật còn ướt, nội y bên trong lộ rõ, một tiếng "Ahh !" thật lớn vang lên rung chuyển cả ngôi khách sạn, Thiến Vy vội lấy bộ đồ mà Nghiêm Thần đã mua rồi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại một cái rầm, hắn nhìn theo chỉ biết lắc đầu ba chấm.