Trò Đùa Uyên Ương

Chương 77: Món Quà Của Phó Hàm Dận



Nhưng Dịch gia xưa nay không hề tham gia vào mấy vụ đấu giá này, Lam Điền mặc dù là khu đất vàng nhưng anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào, mà có nó cũng chẳng để làm gì, nhưng có vẻ như Phó Hàm Dận rất muốn có nó thì phải.

"Phó tổng ! Dù sao hai chúng ta cũng không phải mới quen biết nhau ngày một ngày hai, anh muốn gì cứ nói thẳng."

"Dịch thiếu gia quả nhiên thông minh, hiểu được tôi còn có vế sau chưa nói, không giấu gì anh, tôi rất muốn có được khu đất Lam Điền này, muốn đấu giá nó 50 tỷ, nhưng khối tài sản của Phó gia toàn bộ chỉ có 30 tỷ, tôi muốn mượn anh 35 tỷ cộng với số tiền là 15 tỷ của tôi để tham gia đấu giá. Với quan hệ giữa hai chúng ta, tin chắc Dịch thiếu gia sẽ không từ chối đâu nhỉ."

"Phó tổng nói không hề sai, với quan hệ giữa tôi và anh đừng nói là 35 tỷ, dù có cho anh mượn luôn cả 50 tỷ cũng không thành vấn đề. Chỉ có điều, Phó tổng anh cũng không phải là không biết, Dịch Thừa Phong tôi xưa nay không làm những chuyện vô ích, cho anh mượn tiền, tôi được lợi gì ?"

"Về chuyện này thì anh cứ yên tâm, đảm bảo tôi sẽ không để cho anh lỗ vốn, nếu Dịch thiếu gia đồng ý cho tôi mượn tiền, tôi sẽ đáp lễ cho anh thật hậu hĩnh."

"Vậy Phó tổng muốn đáp lễ tôi như thế nào ?"

Phó Hàm Dận cười cười, đưa tay đút vào túi áo lấy ra hai tấm thẻ màu đen đưa cho Dịch Thừa Phong nói : "Cái này cho anh, tôi đã đặt phòng cho anh rồi, tối nay 8 giờ sẽ tặng cho anh một bất ngờ ở khách sạn Hà Phương."

Dịch Thừa Phong nhận lấy hai tấm thẻ, cầm xem thì ra là thẻ phòng và khóa thẻ từ của khách sạn. "Phó tổng, rốt cuộc anh muốn cho tôi bất ngờ gì ?"

"Tối nay anh sẽ biết thôi, bây giờ nói ra thì không còn gì thú vị nữa."

"Được thôi, tôi rất mong đợi bất ngờ của anh."

"Bảo đảm với Dịch thiếu gia, anh sẽ rất hài lòng với bất ngờ này của tôi, đây cứ coi như là quà cảm ơn trước, sau khi thành công có được khu đất Lam Điền, sẽ đãi ngộ anh hậu hĩnh hơn."

"Được !"



Hắn cười đáp lại Dịch Thừa Phong rồi nhấp một ngụm trà. Khoảng 30 phút trước, thuộc hạ của Camy đã đưa đến cho hắn một cô gái, rồi bảo hắn hưởng thụ sạch sẽ cô gái đó, lúc đó hắn còn đang suy nghĩ không biết nên tặng cho Dịch Thừa Phong quà gì để mở miệng mượn anh 35 tỷ, không ngờ trời hiểu lòng người, liền ban cho hắn một tiểu mỹ nhân.

Phó Hàm Dận chơi cô gái này thì rất lãng phí, lại không được gì, tặng cho Dịch Thừa Phong biết đâu chừng sẽ làm anh vui, khi anh vui rồi sẽ giúp hắn có được khu đất Lam Điền cũng nên. Nói thật ra, nếu không phải vì lần đấu giá đất này, thì mỹ nhân mà Camy đưa tới đã sớm làm ấm giường cho hắn rồi.

Trong mắt của hắn, phụ nữ chẳng qua chỉ là đồ chơi, một món đồ chơi không bao giờ chán. Chọn mỹ nhân chi bằng chọn vinh hoa phú quý, không có giang sơn thì hỏi làm sao có mỹ nhân, phụ nữ đến với đàn ông còn không phải là đều vì tiền sao ? Nghĩ tới hắn chỉ nở một nụ cười khinh bỉ.

Thấy nụ cười của Phó Hàm Dận đầy mưu mô, anh cũng không biết là hắn đang muốn giở trò gì, cái tên Phó Hàm Dận này nổi tiếng là một hoa hoa công tử, mặc dù đã trên 30 nhưng không hề có một mảnh tình vắt vai nào, đối với hắn phụ nữ chỉ là đồ chơi, là đồ chơi mà thôi.

Và chuyện đến khách sạn Hà Phương cũng đã là chuyện của 7 giờ tối.

Phó Hàm Dận bảo anh 8 giờ hãy tới, nhưng anh lại tới trước một tiếng, xưa nay anh không có kiên nhẫn để chờ đợi, cũng rất nóng lòng muốn biết xem món quà mà Phó Hàm Dận cho anh là quà gì.

Hiện tại anh đang đứng trước cửa phòng 205 của khách sạn, lấy ra khóa thẻ từ rồi đưa nó lên ô quẹt thẻ. Sau khi xác nhận dữ liệu thành công, cánh cửa tự động mở ra cùng với âm thanh báo hiệu, thiết bị điện bên trong cũng mở hoạt động thông qua khóa thẻ từ.

Anh bước vào, nhìn qua một lượt căn phòng, rồi đưa ánh mắt chú ý lên chiếc giường màu trắng ngọc trai. Trên giường là một cô gái mặc chiếc váy màu đỏ thiếu vải, với tư thế đang nằm, thân ảnh lộ ra nhiều chỗ rất khiêu gợi.

Hồng y quyến rủ, tóc dài xõa xuống ngọc mạo lưa thưa nên anh hoàn toàn không thể nhìn rõ được gương mặt của cô. Không biết Thiến Vy đã được đưa đến đây từ bao giờ, ngay cả quần áo cũng bị người ta âm mưu lén lúc thay, rõ ràng là lúc sáng cô mặc chiếc váy màu xanh rêu.

Dịch Thừa Phong thấy vậy chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, còn tưởng Phó Hàm Dận tặng cho anh quà gì hay ho thì ra là tặng phụ nữ. Anh xưa nay vốn không ưa gì mấy cái thể loại này, cũng không mấy hứng thú, nhưng đến cũng đã đến rồi, thấy cũng đã thấy rồi, nếu bây giờ mà bỏ về thì có hơi lãng phí.

Với lại đời người rất ngắn ngủi, có những thứ ít nhiều cũng phải thử một lần cho biết mùi vị. Đêm nay anh sẽ xem thử, món quà này của Phó Hàm Dận làm anh vui tới đâu.