Trôi qua một thời gian, không còn nghe thấy âm thanh nức nở của cô nữa, hắn nhìn lại thì thấy cô đã thiếp đi trong lòng hắn từ lúc nào không hay, nước mắt vẫn còn thấm ướt trên đôi má hồng hào, hắn lấy ra chiếc khăn tay dịu dàng lau khô cho cô, sau đó tiếp tục ôm cô vuốt ve như một con búp bê rách nát bị người ta vứt bỏ, nếu cả thế giới bỏ rơi cô hắn sẽ ở bên cạnh cô, nếu có thể thay thế vị trí của Dịch Thừa Phong, hắn nhất định sẽ không để cô chịu tổn thương dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.
Nghiêm Thần chưa từng có cảm giác với bất kỳ người con gái nào ngoại trừ cô, nhịn không được nhẹ nhàng thơm lên trán cô một cái, vào lúc môi chạm trán, bằng một điều kỳ diệu nào đó, hắn nghe được đau thương trong từng giọt nước mắt của cô, nghe được mệt mỏi tiều tụy in hằn năm tháng trong từng hơi thở của cô, nghe được hơi ấm trong từng nhịp tim cô lan tỏa, tàn nhẫn kết thành nổi tương tư, ăn mòn đục khoét tâm can hắn như một chất kịch độc.
Thời gian xoay chuyển đến tối, Thiến Vy từ trên chiếc giường bằng gỗ cũ kỹ tỉnh lại, cô liếc nhìn xung quanh, không còn thấy Nghiêm Thần đâu, lẽ nào anh ta về rồi, hay tất cả là do cô nằm mơ ? Cô thôi suy nghĩ, bước xuống giường mang giày vào rồi đến chỗ cánh cửa mở ra, trước mắt là một màn đen tĩnh mịch cùng vô số những đóm nhỏ màu vàng phát sáng lấp lánh không ngừng di chuyển trong đêm đen sâu hút.
Từng cành cây bụi cỏ đều có rất nhiều đom đóm bay ngự, nhìn không ra lại rất giống những bóng đèn nhỏ được người ta giăng đầy trong vườn, trên trời chỉ có mặt trăng và các ngôi sao, mọi thứ vắng vẻ hiu quạnh, cô nghe bà từng nói mỗi một ngôi sao trên trời chính là đại diện cho một người ở dưới đất, khi có một người lìa xa cõi trần thì trên trời sẽ có một ngôi sao rơi xuống, cô vừa nghĩ xong như vậy thì trùng hợp có một ngôi sao vụt qua ở phía nam bầu trời, kéo dài một đường ánh sáng giống hệt sao băng.
Trong bóng tối, Nghiêm Thần từ từ bước ra, thấy Thiến Vy đứng một mình ở mấy bụi hoa dại liền cởi chiếc vest trên người bước tới khoác cho cô từ phía sau, cảm giác va chạm đột ngột làm cô giật mình xoay người lại, nhìn thấy người đàn ông hồi trưa bây giờ vẫn còn ở đây tránh không khỏi có một cảm giác vô cùng ngỡ ngàng, rồi nhận ra khoảng cách của cô và hắn quá gần nên vội vàng lùi lại.
"Chủ tịch Nghiêm !"
Hắn làm bộ nhìn mây nhìn gió để cô bớt cảm thấy ngượng, nói : "Đừng gọi tôi xa lạ như vậy chứ, cứ gọi tên tôi chẳng lẽ không được sao ?"
"Ừm...Nghiêm Thần, tối thế này sao anh còn chưa về ?"
"Tôi tạm thời chưa muốn về, tôi muốn ở đây với cô."
"Nghiêm Thần, muộn rồi anh về đi ! Anh ở đây cùng tôi không có tốt đâu, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy chỉ có tôi là bị luyên lụy thôi."
"Cô muốn đuổi tôi sao ?"
"Không phải, tôi không có ý đó, anh đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn đuổi anh, nhưng mà anh ở đây tôi thật sự rất khó xử."
Thấy cô vội vàng giải thích, hắn khẽ thở dài một tiếng, nhỏ nhẹ nói : "Vy Nhi, đừng đuổi tôi đi có được không, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô."
"Tại sao anh lại muốn ở bên cạnh tôi ?"
Nghe cô hỏi như vậy hắn lập tức không biết nên trả lời thế nào, cảm giác bối rối làm hắn cứ ngập ngừng ấp úng. "Tại vì...tại vì..." Tại vì tôi muốn ở bên em, chỉ đơn giản như vậy thôi, một lời rất đơn giản nhưng hắn không thể nói ra được, đành giữ lại trong lòng rồi nói ra một lý do khác.
"Tại vì tôi đói bụng, vì đói nên không có sức để lái xe về."
"Hả ?" Thiến Vy sửng sốt, lý do lãng xẹt như vậy mà Nghiêm Thần cũng có thể nói ra được, cô thật khâm phục hắn ta.
"Chủ tịch Nghiêm, xin anh đừng nói đùa nữa, ở bên cạnh một kẻ dơ bẩn như tôi, anh không cảm thấy rất buồn nôn sao ?"
"Vy Vy, cô đừng bao giờ nói như vậy, đối với tôi cô lúc nào cũng rất sạch sẽ."
"Anh không cần phải an ủi tôi đâu, bởi vì ngay cả tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất dơ bẩn."
"Vy Nhi !" Hắn tiến lên một bước muốn tìm cách gì đó xoa dịu vết thương trong lòng của cô nhưng cô lại tránh né lùi về sau một bước, bây giờ hắn không biết nên làm thế nào để tâm trạng của cô bớt bi oan, nghe cô nói ra những lời hạ nhục bản thân như vậy trong lòng hắn xót biết bao, cứ thế này hắn chỉ còn cách đổi chủ đề.
"Vy Nhi, cô xem, trăng đêm nay có phải rất đẹp không ?"
"Ừm, rất đẹp." Cô trả lời một cách qua loa sau đó tháo chiếc áo mà Nghiêm Thần đã khoác lên cho cô xuống, đưa lại cho hắn, nói : "Xin lỗi ! Tôi đã làm bẩn áo của anh rồi."
Thấy hắn đứng im nhìn cô không nói gì, làm cô hiểu lầm nghĩ hắn sợ bẩn tay mà không nhận, liền nói : "Hay là để tôi đem vứt giúp anh ?"