" Tao nghe mấy đứa bạn cùng lớp mày nói! Mày được ông thầy Hùng nào đó chọn vào lớp Tài Năng! Nhưng mày không có đồng ý! Nói là muốn kiếm tiền cưới vợ!" thằng Nhân không ngại cho thêm dầu vào lửa nói.
Trọng Nhân vừa nói ra những lời này khiến cho một đám nữ sinh trước mặt đang ăn sáng cũng phải dừng lại, trợn mắt nhìn chằm chằm Phạm Long.
" Rồi mẹ tao có nói gì không?" Phạm Long có chút gấp hỏi.
" Thím cũng không có nói gì! Chỉ cười mà thôi! Mà Long! Đó là sự thật hả!" Trọng Nhân không ngừng dò hỏi.
" Mày lo chuyện của mày đi!" Phạm Long có chút không vui.
" Ba! Tối qua mẹ có nói gì với ba không?" Phạm Long chợt nhìn thấy ba hắn đang vác bắp cải vào bếp thì liền hỏi thăm.
" Hả! có chuyện gì hả?" Ba hắn cũng không hiểu mô tê gì hỏi ngược lại.
" Thôi! không có chuyện gì!" Phạm Long thở dài một hơi rồi đi ăn sáng.
Hôm nay hắn còn khá nhiều công việc, dù sao hai tuần nữa cửa hàng của hắn sẽ khai trương, mọi công tác chuẩn bị phải nhanh chóng đẩy mạnh, hoàn thiện trước khi chiêu đãi khách hàng.
Phạm Long vừa rời đi thì mấy tụi nhỏ Mai, Tuyết hướng Trọng Nhân dò hỏi.
" Nhân! Có chuyện gì vậy ?" Tuyết là người lên tiếng đầu tiên.
" Thì là thằng Long được trường nó cho vào lớp Tài Năng! Nhưng nó không chịu! Má nó! Em chưa thấy thằng nào ngu như thằng này!" Thằng Nhân bô bô cái miệng nói.
" Má nó đây! Có chuyện gì?" Thằng Nhân vừa la làng thì gặp ngay mẹ Phạm Long.
Ngay lập tức cả một đám cắm đầu xuống ăn sáng rồi con vội đến trường.
. . .
Phạm Long thiết kế cửa hàng theo thiên hướng không gian mở, bếp được thiếc kế lộ ra bên ngoài để cho thực khách có thể nhìn thấy đầu bếp nấu thức ăn, đây cũng là một trong những phương thức trưng ra cho thực khác xem, quán có vệ sinh hay không, nguyên vật liệu của quán có tốt không.
Phương thức này nếu hai mươi năm về trước thì sẽ không có gì mới lạ nhưng đây là năm 2009. Phương thức vận hành này hầu như chưa từng xuất hiện tại các cửa hàng, quán ăn phổ thông. Nếu có chỉ là các nhà hàng cao cấp chuyên phục vụ các món Nhật mà thôi.
Loại hình kinh doanh trên lĩnh vực dịch vụ, nhà hàng, những yếu tố đầu tiên dẫn đến sự thành công thì ngoài việc thức ăn có chất lượng tốt, phục vụ tận tình thì còn có yếu tố vệ sinh đặc biệt là khu vực nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh luôn là yếu tố quan trọng không kém những yếu tố khác.
Cho nên ngoài khu vực bếp ra thì Phạm Long còn rất là chú trọng khu vực nhà vệ sinh nữa. nhà vệ sinh được thiết kế theo phong cách hiện đại, ngoài hai phòng vệ sinh riêng thì còn có một chiếc lavabo đôi được làm bằng sức cao cấp và có gương rộng đến 1m2 mét. Có giá lên đến 4 triệu.
Ở cái giai đoạn này, lương của một người lao động chân tay phổ thông chỉ có 150. 000 mà thôi. thì chỉ riêng cái lavabo này đã có giá bằng một tháng lương của rất là nhiều người.
Phạm Long dám chi mạnh tay vào một cái công trình phụ như thế cũng phải có nguyên do của nó.
Hắn sống quá lâu để đủ hiểu, không có bất kỳ một vị thực khác nào muốn dùng thức ăn tại một cửa hàng có một cái nhà vệ sinh hôi hám, bẩn thỉu cả.
Cứ thử nghĩ mà xem, vừa ăn bún đậu mắm tôm xong, rồi đi vào nhà vệ sinh vừa bẩn, vừa hôi thì ai có cái thiện cảm để đi ăn lần thứ hai cơ chứ. thậm chí tình trạng xấu hơn đó chính là trực tiếp phun ra trong nhà vệ sinh, đến lúc đó còn kinh hoàng hơn rất là nhiều.
Vì để tiết kiệm chi phí xây dựng cùng trang trí, cũng như là tạo hoàn cảnh đồng quê thân thuộc với mọi người thì Phạm Long trực tiếp dùng hệ thống bàn ghế, ống đũa được làm bằng tre, ngay cả đũa cũng được làm bằng tre.
Phong cách trang trí cửa hàng chủ yếu là dùng hai khối màu vàng, nâu làm màu nền, đồng thời dùng phương thức tranh sơn tường để tạo ra những điểm nhất khác biệt trong phong cách của quán.
Bức tường lớn được sơn lên một bức tranh đồng quê bắc bộ, với trâu cày, cùng cánh đồng lúa chín. Ngoài ra Phạm Long còn trực tiếp trồng bên ngoài mấy cây chuối lớn, một ít bụi lá dong cùng một đống rơm, decor trang khí theo phong cách quê hương.
Thậm chí Phạm Long còn chuẩn bị cho nhân viên mặc đồng phục là đồ bà ba màu nâu để phục vụ khách hàng.
Ngày hôm nay Phạm Long còn phải ra ngoài bến xe nhận một đơn khác khác có giá trị lên đến 1,2 triệu, chưa tính phí vận chuyển nửa.
Đơn hàng này được vận chuyển nguyên khối, nguyên kiện từ Thái Bình vào. Đây là hai bình, mỗi bình có dung tích 20 lít.
Để tìm được người bán thứ chứa trong bình này cũng không phải là chuyện dễ dàng, mà cần phải nhờ đến mối quan hệ của Minh Phương mới có thể tiếp xúc được.
Nói cách khác hai cái bình này là Minh Phương thay Phạm Long tìm người thu gom ở ngoài Bắc, chứ trong nam hầu như không có mà cho dù có thì cũng không đúng được hương vị bản sắc.
Và hai bình đó là một bình nước sấu cùng một bình nước mơ, đây là hai thức uống đặc trưng làm nên sự khác biệt với những cửa hàng tương tự.
Khi đến Hà Nội vào những ngày hè nóng bức, người ta sẽ thường nghĩ đến một cốc nước Sấu ở ven đường hay ở đầu ngõ. Cũng từ đó người ta sẽ nhầm tưởng rằng nước Sấu là đặc sản ở Hà Nội, và nước Sấu tại Hà Nội là ngon nhất.
Thế nhưng mọi người đã bị lầm, tuy Hà Nội có đặc sản nước Sấu ngâm, nhưng không có nghĩa là nước Sấu ngâm tại Hà Nội là ngon nhất.
Nước Sấu được bình chọn ngon nhất thì lại nằm ở Thái Bình, thứ nhất là bắt đầu từ nguyên liệu, thứ hai là công thứ ngâm bí truyền cho thêm gừng cùng một ít hương liệu khác, tạo ra một cái hương vị đặc trưng, một cái hương vị của những miền quê vùng đồng bằng Bắc Bộ.
Mà tại sao Phạm Long biết như thế, đương nhiên đời trước hắn từng làm nhân viên trong một cửa hàng Bún Đậu Mắm Tôm. Mà ông chủ cửa hàng đó là một ông chú có gốc Thái Bình.
Vào những ngày mưa vắng khách chú thường tự hào kể về quê hương của mình, từ những món đặc sản thân quen, muốn mang món bún đậu chuẩn vị vào miền nam, muốn quảng bá quê hương Thái Bình của bản thân.
Nhưng rất tiếc, năm đó sau một đợt suy thoái kinh tế kéo dài, chú cũng không có trụ nổi đành phải đóng cửa tiệm về quê nuôi gà thả cá và trồng thêm rau.
Đối với Phạm Long mà nói thì ông chú đó là một người cực kỳ tốt, không những giúp hắn vượt qua những ngày tháng khó khăn. Mà còn truyện dạy cho hắn không ít từ triết lý nhân sinh, cuộc sống và cách làm người.
Phạm Long có đôi khi lầm tưởng ông chú ấy chính là người ta thứ hai của mình. Nhưng rất tiếc người xấu thì sống thảnh thơi, người tốt thì muôn vàn khó khăn.
Tạm gác lại những ký ức tràn ngập hoài niệm cùng thương tiếc kia đi, lúc này phía trước Phạm Long là một quãng đường ra, rất nhiều thử thách mở ra trước mắt hắn.
Hắn có rất nhiều thời gian và cơ hội để khẳng định chính mình, để giúp gia đình và người thân vượt qua số phận nghiệt ngã, vượt qua những đoạn thời gian đen tối.
Đồng thời hắn cũng có thể giúp những ân nhân đã từng giúp bản thân ngày trước cũng nhưng trả thù những kẻ đê tiện khi xưa từng hãm hại hắn.
Nhưng không biết hắn có cơ hội để làm những việc đó không nữa, vì mỗi một con đường là một trải nghiệm khác. Năm đó hắn lêu lổng ở tầng đáy của xã hội nhưng nhiên sẽ tiếp xúc với những con người có cùng tầng giai.
Hoàn cảnh và điều kiện sống của từng người khác nhau, cho nên phương thức suy nghĩ cũng sẽ khác nhau, cũng từ đó mà sẽ tạo ra những cơ hội, những thách thức khác nhau.
Cho nên cả đời này của Phạm Long cũng khó lòng nào có thể gặp được những kẻ thù khi trước.
. . . .
Phạm Long vừa lên lớp thì ngay lập tức đã bị thầy Sơn chủ nhiệm gọi lên văn phòng để hai thầy trò, trò chuyện thân mật rồi.
Trong văn phòng lúc này cũng đã tụ tập không ít giáo viên, đương nhiên cũng không phải vì tò mò về cuộc nói chuyện giữa hai thầy trò kia. Thế nhưng không biết tại sao ngày hôm nay văn phòng lại đông hơn bình thường rất nhiều.
Có người thì đang chấm bài, có người thì đang soạn giáo án, ai nấy đều tỏ ra mình đang rất là bận rộn, thế nhưng đôi tai lại thập phần chú ý lắng nghe sự tình phía bên này
Lúc này Phạm Long đang ngồi một đối một với thấy giáo chủ nhiệm, đương nhiên với một người như Phạm Long thì chẳng hề e ngại một chút nào cả, mà nếu có e ngại thì đó chính là phần bài tập về nhà môn toán ngày hôm nay.
Vì hắn vẫn chưa có làm, hắn dự định lên lớp sớm để mượn tập nhỏ Thảo Nguyên để chép, nhưng thật không ngờ vừa bước vào lớp đã bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng uống nước trà rồi.
Lát nữa hắn không có làm bài tập mà còn bị giáo viên bộ môn gọi lên kiểm tra nữa thì lại lên sổ đầu bài ngồi. đến lúc đó thứ sáu chắc phải lấy đất sét nhét vào lỗ tai để tránh đạn mất.