Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 45: Thay Đổi Bất Ngờ



Chương 45: Thay Đổi Bất Ngờ

" Này! Cẳng Bò! Trà mãng cầu này! uống đi! Lát nữa đá tan lại uống không ngon!" Phạm Long vừa mới lên lớp thì ngay lập tức đưa ly trà mãng cầu cho cô bạn thanh mai trúc mã Lê Thảo Nguyên.

" Ồ! Hôm nay lớp trưởng của chúng ta galang quá ta! Bộ tính theo đuổi công chúa của lớp chúng ta à!" lớp phó Trần Thanh Mai cạnh bên giọng có chút chua chua.

" Ha ha ha! Thôi bớt đoán mò đi! Nay thứ sáu đó! Dự là tiết cuối hôm nay bị ăn chửi no!" Phạm Long cũng không muốn tiếp tục cái đề tài n·hạy c·ảm này liền bẻ lái câu chuyện.

" Nè Long! Tui nghe nói hôm qua thằng Khương lớp A5 qua nhà bạn gây chuyện hả! mình nghe nó nói là sẽ dạy cho ông một bài học đó!" Lê Thảo Nguyên dường như nhớ đến việc gì đó liền hướng Phạm Long nhỏ giọng.

" Xì! Ai rảnh hơi đâu mà cùng nó gây chuyện! vấn đề là nó đi sỉ với gái! Đã ăn cay không được rồi mà còn dám gọi mỳ cay cấp độ 7. Xong nó vào trong bếp kêu đổi lại thành cấp 1! Mình thì cũng đồng ý, cũng chẳng có vấn đề gì ăn cấp một thì đỡ tốn tiền ớt thôi!"

" Nhưng ai biết được! bà chị Tuyết nhân viên quán mình, đưa nhầm to cấp 5 cho nó! Nó vì sĩ gái rồi ăn luôn! Miệng nó sưng như cái mõm heo! Rồi mất mặt trước gái xinh nên nó giận chó đánh mèo lây sang mình!" Phạm Long kể sơ lược về chuyện ngày hôm qua.

" Còn có chuyện này! mình còn tưởng vì bạn đang theo đuổi nhỏ Phương lớp A1 nên thằng Khương mới đòi đánh bạn chứ!" Thảo Nguyên bát quái nói, nhưng không hiểu làm sao khi nàng nhắc đến cái tên Minh Phương lớp A1 thì lòng nàng khó chịu vô cùng.

" Lại nữa! mấy má đừng đồn bậy giúp con một cái! Con phải vừa học vừa kiếm tiền vất vả để cưới vợ à!" Phạm Long tỏ ra bi thảm nói.

" Này! cái anh kia! Lông mọc đủ chưa mà suốt ngày đòi lấy vợ!" trong lúc Phạm Long đang ba hoa thì bên ngoài lại xuất hiện khuôn mặt quen thuộc của thầy Hùng dạy công dân.

" Ơ Thầy! hôm nay thầy đâu có tiết ở lớp em đâu?" Phạm Long có chút ngạc nhiên hỏi.



" Bộ không có tiết là không đến lớp cậu được à! Như thế nào! Cậu đã suy nghĩ lời đề nghị của tôi chưa!" Thầy Hùng vẫn cố gắng khuyên Phạm Long.

" Thầy à! Mỗi sự lựa chọn sẽ là một con đường khác nhau! nhưng kết quả của nó luôn dẫn đến đó chính là thành công. Có thể thành công trong mắt của thầy là phải đạt được nhiều danh hiệu, là một người xuất sắc mà sẽ là một công chức, một Đảng viên ưu tú!"

" Nhưng đối với em! Thành công đó chính là làm những gì thích, được sống cùng người mình yêu và một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn!"

" Còn gì xây dựng đất nước, phát triển đất nước, trở thành một người có ích cho xã hội! cái lý tưởng đó,nó quá cao vời so với em!" Phạm Long từ chối khéo.

" Xem ra ý em đã quyết! thầy cũng không khuyên em nữa! mà công nhận mì nhà em ăn ngon thật! thầy nghe mẹ em nói! Mấy thứ kia là do em nghĩ ra!" Thầy Hùng cũng có chút tiếc nuối nói.

" Thầy quá khen rồi! kỳ thực nó chỉ là một món mì nấu trên công thức tomyum rồi đánh thêm một chút quảng cáo cho hợp thị hiếu mà thôi!" Phạm Long cũng có chút nhỏ giọng trả lời.

" Vậy cửa hàng kia của em chừng nào khai trương! Lâu rồi thầy cũng không ăn bún đậu!" Thầy Hùng là người gốc Nam Định, đương nhiên tuổi thơ của thầy ấy được không ít lần ăn món ăn kia. Đó không phải vì thầy thèm bún đậu mà đó chính là hương vị quê hương, hương vị hoài cổ và nỗi nhớ quê nhà!

" Dạ là 20/9 thầy! bữa đó thầy nhớ đến ủng hộ em nhé!" Phạm Long lộ ra một nụ cười tiếp thị tươi tắn.

" Thôi được rồi! bữa đó thầy sẽ đến! nhưng thầy vẫn rất mong đợi em vào lớp tài năng của thầy! chỗ của thầy vẫn luôn chừa một vị trí cho em!" Thầy Hùng cố gắng chừa ra cho Phạm Long một cái đường lui.



Phạm Long nhìn bóng lưng cao lớn của thầy Hùng rời đi, hắn cũng có một chút cảm giác áy náy. Có thể nói thầy Hùng là một trong số ít những giáo viên trong ngôi trường này hết lòng vì học sinh mà ít mang tư tâm trong lòng.

Kỳ thực năm nay thầy Hùng cũng đã 60 rồi, ở cái độ tuổi này những nhà giáo khác bọn họ thường đã nghỉ hưu, an hưởng tuổi già vui vầy với con cháu. Nhưng thầy Hùng vẫn chấp bút đến trường, đến lớp tiếp tục đưa thế hệ tương lai của tổ quốc qua bên kia bến đò.

Không phải vì thầy Hùng không dám nghỉ, vì sợ không có tiền. Nếu ai nghĩ thầy ấy có tâm tư như vậy đó là một sai lầm lớn. Thầy là con cháu lão thành cách mạng, từng tham gia vào hai cuộc c·hiến t·ranh vệ quốc vĩ đại bảo vệ tổ quốc.

Chảy trong mình là dòng máu cách mạng, là một Đảng viên ưu tú, từng đi du học tại Liên Xô nên tư tưởng cách mạng đã thấm sâu vào trong tiềm thức của thầy.

Thấy không giống như bao người khác, vì một chút danh tiếng, vì một chút lợi lộc mà tranh giành, đấu đá. Thầy Hùng thật sự là vì học sinh, vì tương lai đất nước.

" Long! Sao ông không vào cái lớp hùng biện kia đia! Tui thấy nhiều đứa thèm mà vào không được! vậy mà bạn mời hai ba lần vẫn không chịu vào! Thật sự là làm người khác không thể hiểu nổi!" Thảo Nguyên bên cạnh cũng quên cả uống nước mà nhìn chằm chằm Phạm Long thấp giọng nói.

" Mình biết khả năng của bản thân mình nó như thế nào! Hơn nữa mình cũng không có quá nhiều thời gian! Mình còn rất nhiều việc khác phải làm! Thôi đừng nói nữa! cho mượn bài tập toán đi! Sắp vô lớp rồi!" Phạm Long rất là mặt dày nói.

" Oày! Hôm nay toán hình nha!" Thảo Nguyên cũng không chút do dự mang bài tập toán hình cho Phạm Long chép.

Ngồi cạnh bên lớp phó học tập Trần Thanh Mai cũng tiện thể đưa một quyển bài tập khác đến! bài tập hóa luôn đây! Chép cho nhanh đi! Lát khỏi phải mượn!" Trần Thanh Mai có chút đỏ mặt đưa bài tập về nhà cho Phạm Long.

Hành động này của Trần Thanh Mai khiến cho Phạm Long có đôi chút khá bất ngờ, vì thường ngày cô gái này rất là khó chịu mỗi khi hắn mượn bài tập. nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại tốt tính thế.

" Ah! Cám ơn bạn hiền! sau này tại hạ tất có hậu ta!" Phạm Long mặt dày nói.



Rất nhanh tiếng chuông báo hiệu vào tiết học đã vang lên, Phạm Long lại phải đương đầu với bốn tiết học dài đằng đẵng. Một tiếng 45 phút mà hắn cứ tưởng chừng như dài tận 2 3 tiếng. cảm giác cực kỳ kinh khủng và buồn ngủ.

Thế nhưng ngày hôm nay, tiết đáng sợ nhất không phải là 4 tiết học này mà chính là tiết giáo viên chủ nhiệm sinh hoạt lớp.

Chuyện đến thì cuối cùng cũng sẽ đến khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết bốn thì cũng là lúc Phạm Long vào khoảnh khắc Death Time.

Lão Sơn Ròm vẫn như thường ngày, vẫn là một chiếc ao sơ mi sọc đứng màu xám, trên tay vẫn là chiếc cặp xách màu đen, vẫn là chiếc giày sandal đó, tiếng bước chân của lão vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng đối với lớp C3 này thì nó lại không khác gì tiếng trống giữa đêm u tối và tĩnh mịch.

Nhìn thấy thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớn, hơi thở của cả lớp trở nên dồn dập. cả lớp đồng loạt đứng lên để chào thầy giáo đồng thời lão ta cũng đứng nghiêm trên bục giảng cúi đầu chào học sinh,

" Được rồi! các em ngồi xuống đi! Thanh Mai! Em lên đây!" Lão Sơn Ròm ngồi lên ghế giáo viên rồi từ trong chiếc túi xách kia lấy ra một xấp tài liệu.

" Thanh Mai! Em phát những tài liệu này cho các bạn đi!" Lão Sơn Ròm rất là ân cần từ tốn nói với Thanh Mai, đồng thời ánh mắt của lão không nhịn được là liếc nhìn về phía Phạm Long một cái.

" Được rồi! ngay hôm nay thầy có một số công việc cần phải triển khai với các em!"

" Thứ nhất! là vào thứ hai đầu tuần sau! Dựa vào thông tư của chính phủ, bộ giáo dục và đào tạo thì sáng ngày thứ hai toàn thể trường học trên cả nước sẽ đồng loạt tổ chức khai giảng năm học mới niên khóa 2009 -2010!"

" Vì khối 10 của chúng ta học buổi chiều cho nên sáng ngày thứ hai đứng 6h30 các em phải có mặt tại trường, trang phục chỉnh chu tươm tất để cùng với các khối lớp anh chị và các bạn tham gia buổi lễ quan trọng này!"

" Long! Em là lớp trưởng! nên em phải có trách nhiệm giá·m s·át và điểm danh các bạn đến đúng giờ, đồng em phải triển khai công việc lấy và cất ghế cho lớp chúng ta!" Lão Sơn Ròm lúc này mới chăm chú nhìn Phạm Long.