Nguyễn Tư Tường Long vừa mới làm xong một chén cơm, đang định ăn thêm chén thứ hai thì bên ngoài lại có tiếng chuông.
" Anh cứ ăn đi! Để em ra ngoài!" Dì Mai rất biết cách làm việc liền chậm rãi bước ra ngoài.
Nguyễn Tư Tường Long lúc này dù cho rất là ngon miệng, muốn ăn thêm một bát cơm nữa, thế nhưng ông biết lúc này thị trấn đang rung chuyển, đặc biệt là sau c·ái c·hết của Lê Đình Khương nhất định sẽ có một cuộc phân tranh rồi sau đó sẽ là một loạt âm mưu, xâu xé thậm chí là giậu đổ bìm leo, bao nhiêu tội lỗi, xấu xa đều đổ hết lên đầu người đ·ã c·hết cả.
Lúc này bên ngoài công dì Mai cũng đã bước ra thấp giọng hỏi
" Ai vậy?"
" Vâng! tôi là phó trưởng công an thị trấn Trần Viết Nhật, tôi có chuyện quan trọng cần phải báo cáo cho đồng chí bí thư! Mong chị chuyển lời giúp!" Trần Viết Nhật cung kính trả lời.
" Được rồi! mời anh vào!" Dì Mai chậm rãi mở cửa cho Trần Viết Nhật chạy xe vào bên trong, thế nhưng người đàn ông này lại không có chạy xe vào mà trực tiếp dắt xe đi bộ vào trong.
Trần Viết Nhật hiện đang giữ chức vụ phó trưởng công an thị trấn, thế nhưng ông ta chỉ chạy chiếc Dream củ, nhìn về kiểu dáng cùng mẫu mã thì chắc đây chính là loại dream nhập của Thái những năm 96. Vào thời điểm chiếc xe này ra mắt nhập về Việt Nam giá cũng ít nhất 20 lượng vàng.
Trần Viết Nhật bước vào nhà, trên tay còn cầm mốt túi hồ sơ màu đen.
" Mời anh ngồi đợi một chút! Bí thư đang dùng cơm!" Dì mai giọng rất là nhẹ nhàng thanh tao mời Trần Viết Nhật ngồi xuống bàn tiếp khách.
Trần Viết Nhật cũng do dự một chút rồi ngồi xuống bộ sofa được làm bằng gỗ.
Không lâu sau thì Nguyễn Tư Tường Long cũng từ phía sau bếp bước lên, trên người ông vẫn là bộ quần áo khi nãy, không có gì thay đổi cả.
Trần Viết Nhật vừa nhìn thấy Nguyễn Tư Tường Long liền đứng dậy.
" Chào bí thư!"
" Thôi được rồi! đồng chí cứ ngồi xuống! mai em pha cho anh bình trà ấm! nhớ lấy loại trà Móc Câu Bạch Hạc nhé!" Nguyễn Tư Tường Long thâm ý nhìn dì Mai rồi nói.
" Dạ! em biết rồi!" Dì Mai cúi thấp người rồi đi.
" Đồng chí Long! Cứ ngồi xuống đi! Đứng đó làm gì?" Nguyễn Tư Tường Long quay lại thì vẫn nhìn thấy Trần Viết Nhật đứng thẳng cũng không có ngồi xuống liền quan tâm nói.
Tuy Nguyễn Tư Tường Long nói như thế, nhưng Trần Viết Nhật cũng không có ngồi xuống mà đợi Nguyễn Tư Tường Long ngồi xuống rồi mới dám ngồi xuống. hơn nữa phương thức ngồi vẫn còn rất là dè chừng, chỉ dám ngồi một nữa mông, lưng thẳng tắp.
Lúc này dì Mai cũng từ dưới bếp bước lên, trên tay còn có một khay gỗ, bên trên còn có một bộ bình trà được làm bằng gốm Bát Tràng.
Chiếc bình này có cấu tạo rất là tinh xảo, lượng nước trong bình chỉ vừa đủ dùng cho 10 chén trà nhỏ mà thôi. khi chủ nhà dùng bình trà nhỏ này mang ra tiếp đãi khách nhân chính là thể hiện sự trọng thị đối với khách nhân.
" Đồng chí Long! Mời dùng trà! Đây là chè bắc Thái Nguyên! Hương vị rất tốt!" Nguyễn Tư Tường Long lúc này cho dù không hỏi mục đích của Trần Viết Nhật đến đây là để làm gì! Nhưng nếu xét về thế cục thì ông cũng có thể nhận thức ra được Trần Viết Nhật đang muốn hướng mình đầu quân.
" Dạ! vâng! đồng chí bí thư!" Trần Viết Nhật đang định dùng mấy lời khách khí nói thì Nguyễn Tư Tường long liền lên tiếng.
" Ở đây toàn là người nhà thôi! nếu chú Long không có gì dị nghị thì chú cứ gọi tôi là Anh Long được rồi! đứng có xưng đồng đồng chí bí thư! Xa cách lắm!" Nguyễn Tư Tường Long thân thiện nói.
" Dạ! anh Long!" Trần Viết Nhật nghe ra liền biết vị tân bí thư này cũng đang muốn lôi kéo bản thân liền cũng mừng rỡ, bầu không khí trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
" Anh Long! Hôm nay em đến làm phiền anh vào giờ này là có chuyện cần phải báo cáo với anh!" Trần Viết Nhật thấp giọng nói, lúc này trên tay còn lấy một xấp hồ sơ từ trong chiếc cặp táp hồ sơ của mình ra.
Nguyễn Tư Tường Long cũng không có trực tiếp nhận lấy hồ sơ mà ngần đầu quan sát Trần Viết Nhật hỏi.
" Là vấn đề gì? Nếu là vấn đề của Lê Đình Khương thì không cần báo cáo, sáng mai Lương Văn Hưng sẽ báo cáo cho tôi!" Nguyễn Tư Tường Long giọng có chút trầm xuống, thái độ lạnh nhạt hơn khi nãy rất nhiều.
" Long bí thư! Báo cáo này quả thật liên quan đến Lê Đình Khương! Nhưng không phải liên quan đến c·ái c·hết của hắn! mà liên quan đến thứ sâu xa hơn!" Trần Viết Nhật vừa nói mắt vừa liếc liếc về phương hướng khác.
Nghe thế Nguyễn Tư Tường Long liền cầm lấy hồ sơ mở ra đọc thử. Ông ta càng đọc thì sắc mặt càng trở nên đen tối.
Thì ra trong hồ sơ báo của của Trần Viết Nhật về Lê Đình Khương ngoài hồ sơ, lý lịch, công tác, các mối quan hệ ra thì còn có những việc làm trong sáng vẫn trong tối của tên kia. Có thể nói tội chồng thêm tội, tên kia c·hết như vậy thì còn quá nhẹ nhàng.
Mà điều khiến cho Nguyễn Tư Tường Long để mắt tới nhất đó chính là trong hồ sơ có nhắc đến một người, trong lý lịch nhân thân của Lê Đình Khương đó chính là em trai thứ 3 của bố vợ hắn là Trần Chí Thiện hiện đang giữ chức giám đốc sở nội vụ tỉnh. Và cũng là ô dù của Lê Đình Khương trong những năm qua.
" Được rồi! Đồng chí! Làm tốt lắm! hiện tại tôi có một nhiệm vụ tuyệt mật! cần đồng chí làm! Đồng chí có tin chắc rằng bản thân có thể làm được việc này không?" bất chợt Nguyễn Tư Tường Long nghiêm giọng.
" Báo cáo đồng chí thủ trưởng! với tư cách là một công an nhân dân! Tôi nhất định sẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ mà tổ chức giao cho! Dù nhiệm vụ có khó khăn, gian khổ, nguy hiểm đến như thế nào đi chăng nữa!" Trần Viết Nhật kích động tư thế nghiêm trang nói.
" Được! tôi tin tưởng đồng chí!" Nguyễn Tư Tường Long cũng nhận thấy sự kiên định và khát vọng cầu tiến trong mắt Trần Viết Nhật nên cũng cho người này một cái cơ hội.
. . .
Chừng nửa giờ sau Trần Viết Nhật mới vội vã rời đi. Một lúc sau dì Mai mới bước ra dò hỏi.
" Anh Long! Liệu người này có thể tin tưởng được không? Nếu không em có thể nhờ người bên ủy ban kiểm tra trung ương đến làm việc!"
" Không cần đâu! Chuyện phía trên kia cũng đang rối lắm! việc chúng ta dưới này tự mình có thể xử lý thì tự mình xử lý! Tình hình lúc này em cũng biết một hai. . ." Nhắc đến chuyện này dì Mai sắc mặt cũng có chút không tốt liền cũng không nói gì, cứ như thế dọn dẹp bàn trà rồi đi xuống bếp.
Vào những năm này nền kinh tế của chúng ta có thể nói là cực kỳ bất ổn, đặc biệt là sau năm 2008 khi nền kinh tế thế giới bị khủng hoảng trầm trọng. lúc này chính phủ đã đồng loạt đưa ra rất nhiều gói, chính sách nhằm thúc đẩy nền kinh tế non trẻ của đất nước với gói kích cầu lên đến 8 tỷ đô la.
Thế nhưng gói kinh tế kích cầu này không những không mai lại hiệu quả mà còn khiến cho lạm phát của chúng ta tăng lên đến 25% cao nhất trong khu vực. Và hơn nữa dòng tiền kích cầu này lại còn không được chảy vào đúng nơi cần nó nên đến. càng khiến cho tình hình kinh tế, chính trị của nước ta vào giai đoạn này lâm vào tình trạng bất ổn vô cùng.
Đặc biệt là vào những năm 2010 – 2011 nền kinh tế dường như đã đi đến giới hạn của nó, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị sụp đổ. Cũng may trong thời khắc nguy cơ đó chính phủ trung ương đã kịp thời đưa ra những quyết sách đúng lúc, đúng thời điểm, lật ngược lại thế cờ.
Tạm gác lại chuyện tương lai, lúc này thị trấn Long Khánh chuẩn bị bước sang một bước ngoặt lớn, một bước ngoặc có thể giúp cho Long Khánh trở thành thị trấn phát triển đứng hai sau thành phố Biên Hòa trung tâm kinh tế, chính trị, văn hóa của tỉnh Đồng Nai.
Mà chuyện này đáng lẽ phải xảy ra một năm sau đó, chứ không phải vào ngay lúc này. rất có lẽ đây chính là hiệu ứng cánh bướm cho Phạm Long trùng sinh tạo thành.