Trở Lại Cố Đô

Chương 29



Lúc An Nhiên vào nhà thì thấy ông hoàng Uy Hóa đang nằm úp sấp trên giường. Hiện tại trong nhà rất tối, chỉ nhờ chút ánh trăng bên ngoài mới có thể thoáng thấy thương tích trên lưng người nọ.

Cô thở dài nhìn chàng, tốt bụng lấy thêm hai viên Ibuprofen và chén nước đưa sang. Ông hoàng không nhúc nhích, mặc cho cô đứng bên giường chờ đợi như hầu gái đang hầu hạ bề trên vậy. Nếu bình thường cô đã mặc kệ chàng rồi nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép.

“Uống hai viên thuốc giảm đau này đi, nếu không làm sao ngủ nổi.”

Người trên giường thờ ơ.

An Nhiên nhịn xuống xúc động muốn đạp trên lưng chàng mấy phát, bởi vì từng mảng bầm tím đáng sợ kia như đang nhắc nhở là ai đã cứu lấy tính mạng cô.

Cô có chút mềm lòng lay cánh tay chàng, khi thấy chàng mở mắt thì cô tự bỏ một viên thuốc vào miệng mình sau đó uống một hớp nước rồi nuốt xuống. Ông hoàng nhìn hành động nước chảy mây trôi của cô, cảm thấy nếu vẫn còn nghi kị thì có chút không hào sảng, bèn không quá tình nguyện nhận thuốc và chén nước uống vào.

Uống xong mới nhớ chén nước này nhóc lừa gạt đã uống qua.

Lại nén giận.

Ông hoàng trẻ giận dỗi nằm xuống giường đưa lưng về phía cô. An Nhiên không hiểu sao vai ác lại cau có nữa, đàn ông gì mà tính tình thay đổi nhanh như thời tiết ấy. Cô nhún vai đặt chén nước trên kệ, lại tốt bụng mang sào phơi quần áo vào nhà rồi đóng cửa lại.

Trong nhà tối đen như mực.

Trên giường gỗ vang lên âm thanh kẽo kẹt, ông hoàng Uy Hóa cảm giác bên cạnh có nhiều thêm một người, đúng là gan dạ không biết sợ là gì.

“Nam nữ khác biệt.”

Muốn đuổi cô xuống đất ngủ à, không có cửa đâu!

Chắc do chỉ nghe tiếng không thấy hình, nên An Nhiên lại quên mất người đang nói chuyện là đại vai ác, bèn trả lời tấp lự, “Lúc ngủ trên thuyền thúng anh đâu có nói vậy, lúc muốn sàm sỡ tôi cũng không nghe anh nói vậy.”

“Lúc đó do cô chủ động quyến rũ ta.”

“Vậy lúc chiều thì sao?”

Chuyện lúc chiều là do chàng muốn đùa cô thôi. Cái gì nước miếng chim yến, cũng không phải chàng không biết những kiến thức thông thường này, nhưng cô cứ nhất định phải nói ra khiến cho chàng thẹn quá hóa giận.

“Ở Nam Quốc nam nữ có hành vi thân mật thế này nếu không muốn bị đánh trượng thì phải ở cùng nhau suốt đời.”

“Ở chỗ tôi nam nữ có thể chơi cùng ngủ cùng, không cần chịu trách nhiệm suốt đời.”

“Sống buông thả như vậy còn mạnh miệng nói ra không sợ bị dìm chết à?” Ông hoàng vai ác lại bắt đầu tức giận.



“Phụ nữ nói vậy thì cho là buông thả, đàn ông nói ra thì là phong lưu. Nói như anh, đàn ông ở đây đều ba vợ bốn nàng hầu, vậy bọn họ xứng đáng bị dìm chết không biết bao nhiêu lần?”

“Đàn ông là trụ cột của nước nhà, nhiều vợ thì càng có nhiều cơ hội sinh thêm con trai để củng cố tương lai của quốc gia, có gì không đúng. Chuyện vốn phải là như vậy nhưng cô cứ muốn bẻ cong sự thật. Cô rốt cuộc học mấy điều kì quái này từ đâu ra đấy?”

“Ở nước tôi, hôn nhân chỉ chấp nhận một vợ một chồng, nếu trong quá trình chung sống cảm thấy không hợp thì chia tay, sau đó có thể tìm người mới. Công nương Diana đã nói qua, một cuộc hôn nhân mà có những ba người thì quá chật chội rồi.”

Ông hoàng yên lặng, cũng không biết cô nói vị công nương nào đó chàng chưa từng nghe qua. Hồi lâu cô tưởng chàng đã ngủ rồi, thì lại nghe chàng nói: “Cô nghĩ Đông Cung sẽ chấp nhận một đời một kiếp với cô sao? Là người đứng dưới một người trên vạn người, không có khả năng chỉ lấy một vợ. Dù bản thân hắn có muốn vậy cũng sẽ không thực hiện được. Hơn nữa hắn đã có vợ con rồi.”

Sao lại nói tới đồng minh lớn của cô rồi? Và chuyện Đông Cung có vợ thì liên quan gì tới cô?

An Nhiên có phóng khoáng thế nào cũng không thể không chán ghét chế độ phong kiến đa thê, bèn trả lời: “Đương nhiên người làm hoàng đế không có khả năng lấy một vợ, nhưng có thể không đụng đến những người phụ nữ khác trong cung mà.”

Trong căn phòng tối om vang lên một tiếng cười khinh thường, ông hoàng Uy Hóa cảm thấy mình đánh giá nhóc lừa gạt quá cao, giả vờ thế nào cũng chỉ là nhóc con không biết trời cao đất dày là gì.

Chàng xoay người đối mặt với cô, “Cô tưởng các quý nhân trong cung đều ngoan ngoãn ngồi yên chờ Ngài Ngự đến sủng hạnh chắc? Gia thế ở sau lưng họ, quyền lực, nhân mạch, thế cân bằng trong triều, còn có binh quyền. Nếu ngài Ngự không đến trấn an họ thì làm thế nào điều khiển những gia tộc đó. Làm hoàng đế mà mãi đắm chìm trong tình cảm duy nhất thì trong triều đã sớm loạn đến mất nước rồi.”

An Nhiên cảm thấy đại vai ác nói không phải không có lý, nhưng mà với tri thức hiện đại mà cô tiếp thu trong hơn hai mươi năm qua, vẫn khiến cô không phục chế độ đa thê này.

“Vậy làm hoàng đế thì không được yêu duy nhất một người sao?”

“Không có là tốt nhất, nếu không người duy nhất kia chắc chắn sẽ ăn đủ cực khổ.”

An Nhiên suy nghĩ lời chàng nói, khẽ ừm một tiếng.

Hai người đang yêu nhau nếu xuất hiện người thứ ba thì sẽ sinh ra ghen ghét, từ không cam lòng sẽ bắt đầu sinh ra thủ đoạn. Lòng ghen tị sẽ khiến tính cách người yêu xấu xí méo mó đi trong mắt đối phương. Đến lúc đó tình yêu thuần khiết ban đầu cũng sẽ tự phai nhạt rồi dần dần biến mất, chỉ còn đau khổ dằn vặt hận tại sao người mình yêu lại quên đi những lời hứa khi xưa, nhưng lại quên mất bản thân cũng đã đổi khác rất nhiều rồi.

Hai người rốt cuộc có tiếng nói chung, bèn nhắm mắt ép buộc bản thân đi ngủ.

Tiếng côn trùng râm ran bên ngoài kèm theo tiếng lá cây xào xạc.

Tối nay cánh cửa thần lại không xuất hiện.

An Nhiên không biết có chỗ nào không đúng, lúc ở trên tàu lớn nó vẫn hiện ra vào những thời điểm không giống nhau, nhưng vẫn thường xảy ra vào chiều tối, nếu cô không sử dụng thì nó sẽ tự biến mất. Nhưng từ lúc rơi xuống biển đến nay cánh cửa hoàn toàn biệt tăm biệt tích. Viên ngọc hình dâu nửa đỏ bị cháy xém cũng từ từ bị nhợt nhạt hẳn đi, hiện chỉ còn màu phớt hồng xen lẫn màu trắng, chắc là do ngâm trong nước biển khá lâu.

An Nhiên nghĩ đến không biết có nên trích máu nhỏ vào viên ngọc, giống như trong phim vẫn hay diễn không.

Đang nghĩ đến xuất thần thì nghe tiếng người bên cạnh rên khẽ, còn có tiếng nói nghẹn ngào đứt quãng.

“Mẹ, mẹ ơi… đừng bỏ mặc con.”



“Mẹ, quý phi… đừng cãi nhau với mẹ nữa.”

Cảm giác vai ác không đúng lắm, bèn gọi chàng dậy, nhưng người nọ vẫn cứ nói mê sảng, cô bèn sờ trán chàng thì thấy nóng đến kinh người. Chết thật, cái cô lo nhất cuối cùng cũng đến, người này bị nhiễm trùng đến phát sốt rồi.

An Nhiên nhanh chóng ngồi dậy, tìm mồi lửa nhóm bếp. Ánh lửa bập bùng giúp trong phòng có thêm ánh sáng, cô tìm trong túi thuốc lấy ra hai viên Panadol, mang thêm chén nước đến rồi lay ông hoàng Uy Hóa dậy. Gương mặt chàng bình thường lạnh lùng, ánh mắt rất sắc bén, hiện tại đôi mắt lại vô cùng mông lung giống như đang lạc trong sương mù vậy.

“Uống thuốc giảm sốt đi.”

Theo bản năng cứ thấy thuốc chàng sẽ kháng cự, bởi vì từ nhỏ dù theo bên người hoàng hậu nhưng vẫn không ít lần bị người khác hạ độc, cũng may mạng lớn mới có thể nhiều lần vượt qua hung hiểm.

Thấy chàng mê man lắc đầu không muốn uống thuốc, An Nhiên lại muốn dùng chiêu cũ, chàng dường như biết ý định của cô bèn mím chặt môi, không để cô có cơ hội bỏ thuốc vào miệng chàng.

An Nhiên tức đến giậm chân, nhưng vẫn mềm giọng dụ dỗ: “Anh mau uống thuốc đi, nếu không hạ sốt được thì nguy hiểm lắm. Không phải tôi đã uống cho anh xem rồi sao?”

Đại vai ác khi bệnh cũng giống như đứa trẻ, kiêng quyết không muốn uống thuốc còn luôn miệng kêu mẹ, An Nhiên dụ dỗ đe dọa đều không xong, bèn hắng giọng nói: “Mẹ ở đây, Hạo Nam mau uống thuốc, nếu không mẹ sẽ tức giận bỏ đi đấy.”

Vai ác níu lấy cổ tay cô nhưng không dám dùng sức, “Mẹ cả, là người thật sao?”

Xem ra sốt cao đến mê sảng. Nhìn thấy gương mặt của vai ác đều đỏ hồng, An Nhiên gấp đến sốt ruột, bèn ra sức dỗ dành: “Đúng vậy, mẹ ở đây, ngoan mau uống thuốc, mẹ sẽ ở lại chăm sóc cho Hạo Nam nhé.”

Vai ác lơ mơ gật đầu, cũng không biết có hiểu hay không, An Nhiên vội nhét hai viên thuốc vào miệng chàng, đưa nước đến cho chàng uống một ngụm, khi thấy chàng đã nuốt thuốc vào mới cảm thấy yên lòng. Cô định mang chén nước đi thì bị chàng nhất quyết quấn lấy, ôm chặt cánh tay không cho cô rời đi.

An Nhiên thở dài, thân thể nóng ran dựa sát vào làm người cô nóng cả lên. Nhưng mấy lần muốn rời đi đều không được bèn để mặc chàng ôm.

“Mẹ, Hạo Nam lạnh… lạnh quá.”

An Nhiên không có cách nào bèn ôm lấy cổ ông hoàng trẻ, để chàng tựa vào trong ngực mình. Phía lưng bị thương kia cô không dám đụng vào, sợ sẽ làm bệnh tình của chàng càng thêm nặng.

Tiếng hít thở vội vàng của vai ác làm cô lo lắng không thôi.

Nếu dựa theo lịch sử nơi cô ở, Đông Cung sẽ bị “bệnh” mà mất, ông hoàng Uy Hóa sau này sẽ làm hoàng đế, tuy đối với người thân vô tình nhưng lại có thể mở rộng bờ cõi nước Nam, xây dựng nên một đế chế hùng mạnh nhất thời bấy giờ. Cho nên, nếu đại vai ác ở chỗ này bị bệnh chết đi, cô cũng không biết lịch sử sẽ thay đổi đến thế nào, mà bản thân cô và ba mẹ An không biết có thể tồn tại hay không nữa. Dù rằng hai thế giới vốn khác nhau nhưng cô cũng không dám mạo hiểm cược lớn đến như vậy.

Bên ngoài gió biển rít gào, trên mái lá đơn sơ có tiếng nước lộp bộp đánh vào.

An Nhiên nhìn qua khe hở trên cửa sổ, bên ngoài mưa đến trắng xóa đất trời. Nhà gỗ mái lá không chịu được mưa giông, chẳng mấy chốc nước mưa đã len lỏi vào bốn phía tường gỗ, trên mái nhà thì bị dột. Nước mưa tứ phía vây khốn hai người trên giường nhỏ.

Đúng là không có xui nhất, chỉ có xui hơn.

Đại vai ác giống như đứa trẻ rúc đầu vào lòng cô, cả người run rẩy. Hai người đều bị nước mưa làm cho ướt sũng, kể cả cô cũng lạnh đến run lên. Nếu cứ như vậy không chỉ có vai ác đi chầu trời mà cô cũng không sống nổi.