Lúc An Nhiên tỉnh lại trong phòng không có ai khác. Cô chỉ là có bệnh sợ độ cao, choáng váng qua rồi sẽ cảm thấy đỡ hơn, chứ không phải bị bệnh say sóng khiến cơ thể liên tục bị khó chịu. Cô ngồi dậy trên giường, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Thuyền vẫn đang chạy, tiếng phu chèo thuyền hô vang nhịp nhàng, trời biển bao la như hòa làm một.
Cô ngồi ngây ngốc nhìn đại dương bao la ngoài cửa sổ, một lúc sau có người đẩy cửa tiến vào, cô mới giật mình bừng tỉnh. Đối phương là một cô gái trẻ, chắc vẫn chưa đến mười sáu, mặc quần áo vải, trên tay đang nâng một chiếc mâm tròn. Trong mâm có vài món ăn nhẹ, còn có một chén canh gừng.
Cô gái thấy An Nhiên đã tỉnh lại, mừng rỡ đặt mâm gỗ xuống bàn, tiến đến nhiệt tình hỏi han: “An tiểu thư cô tỉnh rồi ạ, cô có cảm thấy chỗ nào không khỏe không, cô ăn chút thức ăn rồi uống nước gừng cho ấm bụng nhé.”
An Nhiên nói cảm ơn cô gái trẻ, từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, nhắc đến đúng là có chút đói bụng. Cô ăn một chén cháo trắng rồi uống nốt bát canh gừng, mới cảm thấy bình thường trở lại.
Cô gái trẻ đứng kế bên chăm sóc gấp thức ăn, An Nhiên bảo không cần, nhưng cô ấy luôn miệng nói đó là bổn phận.
An Nhiên cười hỏi: “Em tên gì?”
Cô gái trẻ cúi đầu đáp: “Tiểu nữ tên Trịnh Ngân Hà, là con gái của phó trù trong Nội Trù thuyền. Vốn trên thuyền không có đàn bà con gái, nhưng do tiểu thư ở đây nên cha em mới bảo em theo thuyền nhỏ sang đây để hầu hạ tiểu thư.”
Đây là do thân vệ của ông hoàng Uy Hóa là Việt Bân đã lên tiếng hỏi đám người trên thuyền, quê nhà của ai gần nhất chỗ thuyền neo đậu, nếu có thể đưa con gái đến hầu hạ An tiểu thư thì nhất định sẽ trọng thưởng hậu hĩnh cho gia đình họ.
An Nhiên nghe vậy ngại ngùng nói: “Làm phiền em rồi.”
Ngân Hà lắc đầu, thẹn thùng đáp: “Tiểu thư có điều không biết, tiểu nữ chưa từng có dịp rời khỏi quê nhà, bây giờ được theo tiểu thư đi đến Nam Đô, đúng là phúc của tiểu nữ, cầu còn không được.”
An Nhiên đã có kinh nghiệm nói chuyện với người xưa, bèn hắng giọng than thở nói: “Chị vốn không phải người Nam Quốc, lưu lạc tới đây cũng nhờ ông hoàng giúp đỡ mới bảo toàn được tính mạng, đều là người qua đường cũng không dám xưng là tiểu thư gì. Nếu em không chê thì gọi chị An, như vậy chị cũng an tâm hơn.”
Ngân Hà cúi thấp đầu vò tay áo, cũng không dám xem lời nói của An Nhiên là thật, nghe lời của người thân trong Nội Trù thuyền, sợ rằng vị ngồi trước mặt sớm muộn cũng được nâng chức, dù không thể làm nguyên cơ thì cũng kiếm được danh phận trắc cơ.
Từ trước đến nay ai cũng biết, luật lệ trong quân của ông hoàng Uy Hóa nghiêm ngặt như thế nào. Đội hộ tống của chàng dù là trên bộ hay là trên thuyền chiến, tất cả đều là đàn ông, còn là binh lính trong quân đội. Lần đầu tiên mới nghe nói trên thuyền lớn có đàn bà, còn là một cô gái trẻ xinh đẹp, trắng trẻo mềm nhũn. Lại nói họ bị lạc trên đảo hoang bao nhiêu ngày, nói không có gian tình ai mà tin cho được.
Thị phi ở bên ngoài, Ngân Hà không dám bàn luận, nhưng mà lời cha dặn cô nhất định phải nghe theo.
An Nhiên không biết cô gái trẻ nghĩ gì, nhìn qua cũng biết là thiếu nữ mới lớn tuân theo quy củ, e dè như chim sợ cành cong, không có được tính tình sảng khoái của Hoài Bão. Nghĩ lại không biết thằng nhóc kia bây giờ ra sao, chỉ mong nó đi theo Đông Cung ít ra không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.
Đợi qua một lúc lâu, Ngân Hà mới nhỏ nhẹ đáp: “An tiểu thư, tiểu nữ không dám.”
An Nhiên mỉm cười, cũng không ép buộc cô bé.
Đã ba hôm tính từ lúc rời khỏi đảo Yến, ông hoàng Uy Hóa mới ghé thăm An Nhiên, nhưng ngồi không bao lâu lại đi. An Nhiên cũng không giữ chàng. Hai người không nói gì nhưng lại vô cùng hòa hợp.
Khi hai vị chủ nhân ở cùng nhau, tuy không thấy nói chuyện nhưng Ngân Hà đều không dám thở mạnh, sợ sẽ phá hủy cảnh đẹp ở trước mắt.
Ở bên nhau bao nhiêu ngày, không ít thì nhiều An Nhiên cũng hiểu tính tình của chàng. Mục đích của chàng từ đầu đến cuối đều để đăng cơ làm hoàng đế. Mà cô cũng không muốn làm trò cười ép buộc chàng chọn lựa giang sơn hay mỹ nhân, mỹ nhân gì đó vốn không nằm trong từ điển của chàng.
Lời nói lúc trước cô nói ra chỉ để cho chàng thấy rõ sự khác nhau trong tư tưởng của hai người, chứ không phải để ép chàng lựa chọn. Ở hiện đại người yêu nhau cũng chưa chắc sẽ đến được với nhau, chứ đừng nói đến chuyện hai người còn chưa chính thức bắt đầu, thì làm gì có chuyện cùng nhau nắm tay đi đến bạc đầu, làm một đôi tình lữ suốt đời suốt kiếp.
Cô rất hi vọng mấy ngày qua chỉ là cơn say nắng, vì chàng bảo vệ cô, chăm sóc cô, rồi lại tặng mấy món quà nhỏ xinh kia, nên cô mới có tình cảm với chàng. Qua mấy ngày nữa sẽ đến Nam Đô, lúc đó rời thuyền, không còn sớm chiều chạm mặt chắc sẽ sớm nguôi ngoai.
Ai cũng có nỗi niềm riêng, chàng không thể theo cô, cô cũng không thể theo chàng. Cứ kéo dài mãi cũng không phải chuyện tốt. Chỉ là, An Nhiên nghĩ được suôn sẻ nhưng trong lòng vẫn ngăn không được buồn phiền. Nếu ai đó ở trong trường hợp của cô, chắc cũng sẽ chọn như vậy, đau dài không bằng đau ngắn.
Đại vai ác nói đúng, nhìn người cũng chuẩn, An Nhiên chính là người sống quá lí trí, đến mức tự làm tổn thương bản thân cũng vẫn cứ cứng đầu như vậy.
Ngân Hà hay nói An tiểu thư thích nhìn ra biển đến ngẩn người. Nếu có Quỳnh Anh ở đây chắc sẽ cười rụng răng mất, An Nhiên chưa bao giờ là người u sầu thích thở dài than ngắn, cô luôn thuộc tuýp người hành động.
Mấy ngày nay ở bên cạnh tiểu thư Ngân Hà thấy cô thực sự độ lượng thoải mái, rất hòa đồng với mọi người. Chứ không như các tiểu thư nhà khác đều coi trọng quy tắc kẻ trên người dưới, khi không cần thiết sẽ không nói thêm một câu với người hầu kẻ hạ.
Như mấy lúc đi dạo trên thuyền, gặp phải ai An Nhiên cũng đều chào hỏi, còn nhiệt tình bắt chuyện với họ, dường như cô rất thích thú những đề tài về trang phục, cuộc sống ở Nam Quốc, nhiều lúc nói đến Ngân Hà ù ù cạc cạc chỉ nghe chứ không hiểu nổi An tiểu thư hỏi mấy vấn đề mà ai cũng biết này để làm gì.
Có khi gặp phải cậu lính trẻ nho nhã lịch sự, An Nhiên sẽ hỏi chuyện ở quê nhà, khi nào muốn lấy vợ. Chàng trai trẻ kia bị hỏi đến đỏ mặt, chỉ có thể ấp úng trả lời câu được câu mất, nói năm nay cha mẹ sẽ đi hỏi vợ cho cậu. Cô vợ tương lai kia là thanh mai trúc mã, nhưng đã vài năm chưa gặp lại, không biết còn nhớ gương mặt cậu hay không. Nói rồi cậu lính trẻ đỏ mặt, cũng may cậu có làm da ngâm đen do phơi nắng nhiều, nếu không đã bị lộ tẩy. An tiểu thư chỉ cười, bảo chàng trai kia đến đứng gần mạn tàu. Chỉ cần một cây bút than nhỏ, An Nhiên đã có thể vẽ ra thần thái của cậu lính trẻ đang tựa mạn thuyền, với cột buồm to lớn ở phía sau, nụ cười tỏa nắng dưới nắng mặt trời.
Sau này mới biết cậu lính trẻ kia tên là Việt Bân, là một trong hai hộ vệ cận thân của ông hoàng Uy Hóa. Người còn lại gọi Việt Trạch, người cũng như tên, vô cùng dũng mãnh như một nguồn nước lớn. Bọn họ là anh em họ, cùng dòng họ Lê, nghe nói cũng là quý tộc trong kinh đô.
Đôi lúc quá rảnh rỗi, hai cô gái ngồi trên boong thuyền hóng gió, An Nhiên bèn kể chuyện cổ tích “Nàng tiên cá” cho Ngân Hà nghe, khiến cho cô gái trẻ nghe đến say mê. Mấy người lính hải quân và thủy thủ đoàn ban đầu còn ngại ngùng chỉ trốn trong góc để nghe lén câu chuyện, sau đó lá gan cũng to hơn, mỗi ngày đều tụm năm tụm bảy cùng hai cô gái để được nghe những câu chuyện cổ tích khác.
Đừng thấy Việt Trạch to con lực lưỡng như thế, thật ra hắn thích nhất là nghe An Nhiên kể chuyện cổ tích. Vì mấy câu chuyện mà An tiểu thư kể còn hay hơn ông lão kể chuyện ngồi ở hàng nước đầu đình nữa kìa.
Hôm nay có đợt hải quân tập trận ở ngoài boong thuyền, An Nhiên không được đi ra khỏi phòng, chỉ có thể buồn chán vẽ tranh, nhìn trời biển qua cửa sổ rồi thở dài.
Ngân Hà đang ngồi trên ghế thêu khăn tay, nhịn không được nói: “An tiểu thư, cô lại thở dài rồi.”
An Nhiên đang ngồi vẽ tranh hoạt hình cho Ngân Hà làm mẫu thêu. Cô thiếu nữ này không ngoại lệ với các thanh thiếu niên ở hiện đại, rất thích nhân vật hoạt hình của Sanrio như Hello Kitty, My Melody, Koroppi. An Nhiên còn vẽ nhiều hình ảnh các con vật ngộ nghĩnh hay hoa cỏ đáng yêu khác cho cô bé nữa. Ngân Hà mê mẩn mấy tranh vẽ này đến mức giấu kĩ như báu vật.
An Nhiên chống cằm, “Chắc do ở trong phòng quá chán.”
Ngân Hà mỉm cười, ở cạnh tiểu thư quá thoải mái nên gan càng ngày càng lớn, “Mới không phải, mỗi ngày người ở đây đều chờ tiểu thư đến kể chuyện, còn vẽ rất nhiều tranh. Cô bận rộn như vậy sao có thể buồn chán. Chắc chắn là do bữa nay ông hoàng chưa ghé thăm, làm cho cô buồn đó.”
An Nhiên đảo mắt, tặc lưỡi, “Cô bé, hình như chị hơi tốt với em nên em nói năng không lựa lời đúng không.” Buông bút than, xếp lại tranh vẽ làm bộ muốn cất đi.
Ngân Hà vẫn là cô gái trẻ, luýnh quýnh đứng lên xin tha, còn tha thiết nhìn mớ tranh mới vẽ kia giống như có thể khoét ra hai cái lỗ trên đám giấy.
An Nhiên chỉ là đùa giỡn, không có ý làm khó Ngân Hà, cô bé còn nhỏ tuổi lại phải xa nhà đi theo “hầu hạ” người lạ là cô, người hiện đại như cô rất là không nỡ, nên nếu có thể cô liền tận tình đối tốt với cô bé một chút.
Ông hoàng Uy Hóa bước vào phòng thì thấy hai người đang chị chị em em đùa giỡn. Mấy ngày nay chàng bận đến sứt đầu mẻ trán, do hơn nửa tháng qua không xử lý công vụ, khi trở lại thì biết bao nhiêu chuyện cần phải giải quyết. Lúc rảnh rỗi đều tranh thủ chạy đến nhìn An Nhiên một chút, xem cô có ăn ngon ngủ yên không.
Xem ra chàng lo lắng hão huyền, cô không nhưng sống vui, sống khỏe, còn sống rất tốt nữa kìa.
Không hiểu sao nghe tiếng cười vui vẻ của cô, mọi chuyện phiền lòng đều tan như mây khói.