Tromg lúc An Nhiên và Đăng Khôi dọn dẹp cửa tiệm, Quỳnh Anh chợt nổi hứng muốn ăn thịt nướng kiểu Hàn, nên chạy đi siêu thị gần đó mua thịt và rau. Trước khi đi còn không quên bảo Đăng Khôi ở lại ăn tối.
Ba mươi phút sau, Quỳnh Anh lỉnh kỉnh đem về mấy túi giấy. Nào là thịt ba rọi, thịt bò phi lê, lá mè, xà lách lô lô, hành lá bào sợi, kim chi, tương ớt và đậu tương Hàn Quốc. Ngoài ra còn có sáu chai soju ướp lạnh.
Quỳnh Anh muốn bày tất cả ra bàn, nhưng chiếc bàn tròn trong tiệm quá nhỏ không đủ chỗ để ngần ấy thức ăn, cô bèn hỏi ý An Nhiên: “Dâu tây nhỏ, có thể lên nhà em ăn hay không?”
An Nhiên vừa lau sàn vừa thoải mái nói được, sau khi đóng cửa tiệm cả ba cùng lên lầu ăn tối.
Hai cô gái bày biện thức ăn lên bàn, còn Đăng Khôi giành lấy việc nướng thịt, anh nướng rất lành nghề, sau khi thịt tươm mỡ chín vàng thì gắp ra dĩa rồi dùng kéo cắt miếng vừa ăn. Còn hai cô gái chỉ việc thưởng thức thịt nướng và kim chi, lâu lâu lại uống một ngụm soju.
Sau bữa ăn, hơi men trong người Quỳnh Anh dần dâng cao, khi thì kéo khi thì đẩy người khác, lại lải nhải nói không ngừng cho tới khi mí mắt dần dần díp lại. Dù cơn buồn ngủ kéo đến vẫn cố buôn chuyện “Chị đây thật tò mò, rất tò mò về người thần bí cưng kể đấy.”
Đăng Khôi vừa vào bếp vứt rác, đúng lúc trở lại nghe vậy thì hỏi: “Người thần bí nào vậy?”
Quỳnh Anh lè nhè: “Hức… Là người giống, giống tổng tài lạnh lùng bá đạo trong phim. Hức… Hôm qua tới tiệm còn gọi An Nhiên là Dâu… Dâu tây nhỏ. Hức… Đàn ông lạnh lùng đều không tốt, không tốt.”
An Nhiên đang uống ngụm nước lạnh thì bị sặc, vừa ho vừa đánh trống lảng: “Chị say rồi, tửu lượng gì mà chưa hết nửa chai đã say bét nhè rồi.”
Cô dùng hai tay nâng mặt Quỳnh Anh lên, nhéo nhẹ vào má của bạn già, đầu của Quỳnh Anh gật gù như gà mổ thóc, sau đó gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Đăng Khôi lắc đầu cười: “Chắc tối nay cô ấy phải ngủ ở đây rồi.”
An Nhiên lấy ngón tay chọc chọc bên má của Quỳnh Anh, thấy chị ta vẫn ngủ ngon lành, cô bèn thở dài nhờ Đăng Khôi nâng Quỳnh Anh vào phòng ngủ của mình, còn cẩn thận giúp bạn già đắp chăn. Sau khi An Nhiên quay người thì thấy Đăng Khôi vẫn còn trong phòng ngủ.
Anh cười hỏi: “Uống tiếp chứ?”
An Nhiên làm động tác xin mời.
Đăng Khôi ngồi xuống ghế sô pha, An Nhiên vào bếp lấy thêm một chai soju trong tủ lạnh, rót rượu vào hai ly nhỏ, hai người cụng ly rồi uống cạn, sau đó rút ngược ly rỗng rồi cùng thở ra.
Hai người nói chuyện tiệm bánh, nói chuyện thiên hạ, uống hết một chai lại một chai.
An Nhiên rót tiếp rượu vào ly, cụng nhẹ vào ly của Đăng Khôi: “Lúc trước cũng giống thế này nhưng ba em là người uống rượu cùng anh cả. Bây giờ em thay ba so tửu lượng với anh.”
“Tửu lượng của thầy An rất tốt, anh chỉ nhờ trẻ tuổi hơn thôi. Em cũng không kém gì.” Anh nói xong thì dường như chợt nhớ đến chuyện xưa, phì cười: “Cô An luôn không thích thầy uống rượu, mỗi lần uống xong đều bị phạt ngủ ở ghế sô pha.”
Còn bản thân lúc ấy say bét nhè được cô An cho ngủ nhờ trong phòng khách.
An Nhiên cũng cười: “Giữa đêm nghe tiếng động như núi lở, thể nào cũng do ba lăn từ trên ghế xuống đất. Sáng dậy ba hay than đau đầu, còn đặc biệt dính mẹ, cả ngày hôm đó đều bỏ mặc tiệm cho anh quản lý.”
Đăng Khôi nhìn cô cười, nụ cười u buồn lại xinh đẹp không sao tả xiết, bèn mượn rượu làm càn giơ tay khẽ vuốt tóc An Nhiên, ban đầu là mái tóc sau lại từ từ chạm vào bên má, quyến luyến tại đó không dám buông tay.
“Dâu tây nhỏ, ba mẹ em mong em sống thật tốt. Em phải sống thật hạnh phúc, sống cả phần ba mẹ em, nhé!”
Cảm xúc của An Nhiên cũng theo hơi rượu lâng lâng, cô ngửa đầu nhìn trần nhà, nói bằng giọng mũi: “Em biết chứ.”
Mỗi khi nói về ba mẹ An, An Nhiên đều cảm thấy chuyện tai nạn như mới xảy ra hôm qua, mỗi lần nhớ đến vết thương ở tim của cô như bị rách ra, đau đến xé lòng.
Giọt nước mắt ấm nóng chợt rơi trên ngón tay thon dài trắng trẻo của Đăng Khôi, rồi hòa vào thành một thể.
“Đừng khóc dâu tây nhỏ, xin lỗi, anh xin lỗi. Từ giờ anh sẽ luôn bên cạnh em, chăm sóc cho em, được không.”
Bàn tay Đăng Khôi nhẹ nhàng giữ khuôn mặt của An Nhiên, ngón tay thon dài lau đi dòng nước mắt. Trong đôi mắt phượng của anh, An Nhiên nhận thấy một thứ tình cảm khó có thể che dấu.
Trong lòng An Nhiên vang lên từng hồi chuông báo động.
Đăng Khôi rất nhanh cúi xuống muốn hôn cô, An Nhiên vội hất tay anh ra rồi quay mặt đi, nên nụ hôn kia chỉ chạm nhẹ vào má, giống như cơn gió nhẹ làm rung rinh đóa hoa anh túc.
Chuyện xảy ra chớp nhoáng khiến cả hai ngây người.
Sau một lúc trầm mặc, An Nhiên mới lạnh nhạt nói: “Khỉ thật, chắc là say rồi.”
Cô nói rồi vuốt tóc ra sau, vơ lấy chai nước lạnh bên cạnh ừng ực uống, không biết vô tình hay cố ý lấy khăn giấy lau nước trên môi còn tiện tay lau luôn trên má.
Khi Đăng Khôi hồi thần lại, nhịn không được cúi đầu nói nhỏ: “Xin… xin lỗi em.”
Không khí bỗng trở nên gượng gạo, nhìn gương mặt lạnh lùng của An Nhiên, Đăng Khôi cảm giác bản thân thật thất bại.
“Người thần bí lúc nãy Quỳnh Anh nói là ai vậy?”
An Nhiên lắc đầu: “Khách vãng lai thôi.”
“Dâu tây nhỏ, em ngủ lại đây rất không an toàn. Mấy năm trước còn chung cư cũ, chiều tối luôn có người tản bộ. Hiện tại toàn bộ khu này đều là khu thương mại và văn phòng, không thích hợp để ở nữa rồi.”
“Đây là nhà của ba mẹ em, không thể dọn đi được.”
“Dâu tây nhỏ…”
“Ít nhất hiện tại không được.”
An Nhiên luôn canh cánh trong lòng chuyện li kì tối qua, vẫn háo hức muốn tìm hiểu nơi đó. Ai biết được khi nào cánh cửa phòng ngủ vào sẽ biến thành cánh cửa thần kì của Doraemon chứ. Còn ba mẹ An chỉ là bị mất tích, họ nhất định sẽ quay trở lại tìm cô.
“Cũng khuya rồi, anh Khôi về nhà đi.”
Đăng Khôi nhìn cô hờ hững buông lệnh tiễn khách, anh im lặng hồi lâu rồi thở dài đứng dậy rời đi.