Trở Lại Một Năm Trước Mạt Thế

Chương 20: 20




Đương nhiên, hiện tại Lâm Lạc chỉ là mai phục hạt giống, còn cô ngay ngày hôm sau đã đi siêu thị mua một đống đồ vật, sau đó chậm rì rì đi về thôn Chu gia.

Chỉ là trước khi vào cửa, lại cảm nhận được một hơi thở nhỏ yếu khác.

“Lạc Lạc!”Hai ngày không gặp, trên mặt Vân Thư lộ ra một nụ cười thật tươi, tuy rằng hiện tại hình tượng của anh thực sự có chút khó coi.

Tóc tai rối loạn, mặt mũi bẩn thỉu, quần áo cũng thế, mà trên tay anh đang ôm một vật nhỏ đen như mực.

Tiểu gia hỏa này rất là “Hoạt bát”, ý đồ tự tìm cơ hội tránh thoát ma trảo, phát ra âm thanh rít gào “Ô ô”, nhưng Vân Thư lại không thể để nó làm bẩn nhà, hai bên lâm vào cục diện bế tắc.

Lâm Lạc dừng xe, buồn cười nhìn thoáng qua động vật không rõ lai lịch này, vừa nhìn thì có vẻ là chó con, nhưng nhìn kỹ lại……“Sói con?”“Từ đâu ra?”Vân Thư nhìn thấy Lâm Lạc mang theo một đống đồ vật trở về, cũng mặc kệ sói con, trực tiếp lấy ra một cái chậu rửa mặt úp lên người nó, trong sân lập tức vang lên âm thanh va chạm của chậu rửa mặt.

Loảng xoảng —— loảng xoảng ——Ở trong mắt người đứng nhìn, đại khái chính là chậu rửa mặt thành tinh tự mình chuyển động.

May mà nhà Lâm Lạc ở tận cùng bên trong, chung quanh không có dân cư khác, bằng không chính là âm thanh nhiễu dân, thế nào cũng bị người ta sang nhà nhắc nhở.

Lâm Lạc nhìn thế thấy buồn cười, biểu tình Vân Thư lại buồn bực, anh vừa dọn đồ vừa nói lai lịch của con sói con này cho Lâm Lạc.


Trước kia Vân Thư đã có một đoạn thời gian ngắn sinh hoạt với bầy sói, hai bên cùng nhau đi săn cùng nhau ăn, giống như là đồng bọn hợp tác, nhưng sau này lượng cơm Vân Thư tăng dần lên, loại quan hệ này tự nhiên giải thể.

Mà con sói con này chính là do một người anh em năm đó “Lớn lên” cùng anh ngậm tới, vừa thả xuống trước mặt anh đã chạy mất, làm Vân Thư không kịp phản ứng gì.

Lâm Lạc tựa hồ mệt mỏi, không động vào nó, “Có lẽ sói cha đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ tôi định nuôi một con chó, hiện tại đổi thành sói cũng không sao.

”Cùng lúc nói những lời này, cô bỏ đồ đang cầm trên tay xuống, đi qua, ngồi xổm xuống định xốc cái chậu lên.

“Lạc Lạc, không cần!” Vân Thư lập tức muốn ngăn lại, sói con hung dữ thật sự, anh da dày thịt béo thì không sao, nhưng Lâm Lạc lại rất yếu ớt.

Đáng tiếc khi Vân Thư nói những lời này, Lâm Lạc đã xốc chậu lên, một bóng đen lập tức lao về phía Lâm Lạc.

Đáy mắt Vân Thư hiện lên một tia lệ khí, tùy tay cầm lấy đồ trang trí trên xe ném về phía sói con.

Sức anh rất lớn, nếu bị ném trúng, con sói con này không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Nhưng mà so với việc Lâm Lạc bị thương, hiển nhiên trong cảm nhận của Vân Thư, sói con hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là Lâm Lạc một phen ôm lấy sói con, đồng thời lùi lại phía sau mới tránh được công kích.

Đồ trang trí làm bằng pha lê bị ném xuống đất phát ra tiếng vỡ vụn, mảnh pha lê văng khắp nơi, không có một mảnh nào trúng vào người Lâm Lạc, nhìn kỹ lại còn thấy có một hố nhỏ trên nền xi măng.

Đây là dùng sức lực bao lớn nha?“Lạc Lạc?” Vân Thư cuống quít chạy tới, sợ cô bị sói con hoặc là pha lê làm bị thương.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là sói con ở trước mặt anh hung dữ hết sức, tựa hồ tùy thời muốn liều mạng với anh, hiện tại thế nhưng lại ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Lạc, chỉ là khi Vân Thư tiếp cận lập tức ngẩng đầu nhe răng về phía anh, phát ra âm thanh không chào đón.

“Ngoan, tôi không có việc gì.

”Lâm Lạc đứng dậy, một chữ trước là nói với sói con, còn sờ sờ đầu của nó, còn lại nửa câu sau là nói với Vân Thư.


“Đừng coi nhẹ tôi nhé.

”Khóe miệng Lâm Lạc hơi nhếch lên, nhìn bộ dáng khẩn trương của Vân Thư cũng muốn sờ đầu anh trấn an, nhưng nhớ tới tay mình mới vừa sờ qua sói con, tay đang nâng lên lại hạ xuống.

Vân Thư đã hơi khom lưng chuẩn bị sẵn sàng: “……”Anh không vui mà trừng mắt nhìn sói con, sau đó quay đầu đi lấy cây chổi.

Nhỡ đâu mảnh pha lê vỡ làm đứt chân Lâm Lạc thì phải làm sao.

Trên người sói con có hơi bẩn, hơn nữa theo như Vân Thư nói, hai tên gia hỏa này đã giằng co cả ngày, đều chưa uống một giọt nước.

Vừa bực mình vừa buồn cười, Lâm Lạc lấy ra gà nướng mình mua từ nội thành về, cô một hơi mua luôn 6 con, hiện tại đã hơi nguội, có điều không sao hết, cứ cho vào lò nướng quay lại là được.

Bảo Vân Thư đi tắm rửa sạch sẽ, nhân tiện làm nóng gà nướng, Lâm Lạc thì mang theo sói con đi tắm rửa.

Ở trước mặt Lâm Lạc sói con phá lệ ngoan ngoãn, thời điểm tắm rửa cũng không nháo không lộn xộn, chờ tắm rửa lau khô cho nó xong, gà nướng cũng đã được làm nóng xong rồi.

Toàn bộ trong phòng đều tràn ngập mùi thịt, làm sói con hưng phấn vây quanh chân Lâm Lạc nhẩy nhẩy, tựa hồ như đang khẩn cầu xin ăn.

Chính nhờ mùi hương này mà lúc trước Lâm Lạc đã phải dừng xe đợi 20 phút để mua được, nghe nói đây là nhà hàng lâu đời, đã mở hơn 30 năm, chủ cửa hàng thấy Lâm Lạc mua 6 con một lúc còn hữu nghị nhắc nhở, gà để đến hôm sau ăn sẽ không còn ngon được như lúc mới mua.

Để đến ngày hôm sau hả? Có Vân Thư là không có khả năng.


Một mình Lâm Lạc nhiều nhất ăn được nửa con, sói con nửa con, còn có đưa sang cho Diêu a bà một con, còn lại toàn bộ để Vân Thư bao hết.

Bên trong gà nướng có rất nhiều gia vị, hành, gừng cắt miếng…Lâm Lạc bỏ hết gia vị ướp ra, sau đó xé một ít thịt đùi gà cho vào chén của sói con đang gấp không chờ nổi, rồi mới ngồi xuống ăn.

Gà nướng da vàng và giòn, bên trong thịt gà lại vừa mềm vừa thơm, khi xé ra còn thấy nước thịt chảy xuống, thêm vào gia vị bí truyền, ăn vào thập phần ngon miệng, tươi ngon dị thường.

Có điều ăn một món như vậy sẽ thấy hơi ngấy, Lâm Lạc tự nhiên nghĩ tới điểm này, cô không chỉ mua gà nướng mà còn mua thêm hai ly trà sữa.

Size lớn, ly của cô là 30% đường thêm trân châu, của Vân Thư chính là 50% đường thêm trân châu, một ngụm trà sữa một miếng gà nướng, nhân gian hưởng thụ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Ngay cả Vân Thư vốn dĩ đang nhìn sói con khó chịu cũng giãn mặt mày ra, chủ động cho sói con một miếng…… Xương gà, là loại xương đã bị gặm thịt sạch sẽ ấy.

Sói con: “…… Ngon quá.

”.