Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 103: Tiết mục



Mới đầu bà ấy còn sợ Tô Tô bị ức hiếp nên đến ngồi hai ngày, sau đó phát hiện con dâu nhà mình nói chuyện rất khéo, hoàn toàn không đắc tội ai cả, hơn nữa lúc quan trọng còn rất giống một lãnh đạo, có thể chỉ huy được đám đông.

Sau đó bà ấy cũng yên tâm không đến nữa, chỉ là lúc trong sân thì nghe thấy nhà sau vang lên những tiếng gào khóc thảm thiết.

Tô Tô cũng không dễ dàng gì, gần như là dùng tất cả những phương thức giáo dục mà mình học được ở trường, như vậy mới thuyết phục được họ, cộng thêm Tôn Anh vô cùng hiểu những người phụ nữ trong thôn, cho nên chọn người cũng chọn rất tốt, không những trí nhớ không tệ mà khả năng biểu diễn cũng tương đối có trình độ.

Chỉ là cô nói hai ngày, cổ họng sắp khàn câm rồi, bí thư với Lận Đông Hà lập tức mang đường đến cửa.

Dẫu sao thì Tô Tô cũng vì giành chút vẻ vang cho thôn mới vất vả như vậy, thế nào cũng phải khao người ta đồ ăn.

Ở thời đại này, đường là thứ đồ bán chạy nhất, những nơi bình thường đến Tết vẫn chưa có.

Đường này bí thư không dễ dàng gì mới có được, lập tức cân một cân mang đến cho cô. Tô Tô vừa tiên người đi, mấy ngày nay bởi vì chỉ bộ thôn quá lạnh, cho nên lớp học xóa nạn mù chữ đều đã chuyển đến chỗ cô.

Hơn nữa những người ngồi lê đôi mách cũng nhiều, cả ngày từ sáng đến tối cô cũng không rảnh được chút nào.

Lúc này bí thư với Lận Đông Hà đến, cô cũng cảm thấy không có gì, cô cười mời người ta vào nhà.

Cô vừa mở cửa vứt thuốc vừa nói: "Bí thư, đại đội trưởng mau vào nhà đi, tôi thả mùi khói ra."

"Thật sự vất vả cho cô rồi." Bí thư cũng nghe ra được giọng của Tô Tô có chút khàn.

Lận Đông Hà liếc nhìn Tô Tô một cái, lúc trước có ấn tượng với cô không được tốt, cảm thấy các đại tiểu thư trên thành phố đối với ai cũng ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Hơn nữa còn làm một vài chuyện quá giới hạn ở sau lưng người khác, ví dụ như lén lút ghi âm những lời anh ta và Tần Duyệt Duyệt nói chuyện với nhau.

Nhưng mà bây giờ nhìn lại thì cô cũng không đáng ghét như thế, ít nhất người ta vì thôn làng mà gánh trọng trách này, không dễ dàng gì.

Phải biết là, biểu diễn tiết mục này là nhiệm vụ rất quan trọng, ít nhất anh ta cảm thấy mình làm không nổi.

Một cô gái chưa đến hai mươi tuổi như cô, cả ngày đấu trí đấu dũng với những người phụ nữ đó, quả thực là rất mệt, dù sao thì anh ta không dám đắc tội những người đó, phụ nữ trong thôn họ dũng mãnh có tiếng rồi.

"Không vất vả, chỉ cần có thể giúp thôn đạt giải là được, chỉ sợ..." Tô Tô xoa đầu, cười bối rối.

"Nghe nói, những lời này đều do cô viết sao?"

Lận Đông Hà cũng thuận miệng hỏi một câu, thật ra là một thanh niên tiến bộ, anh ta rất thích những thứ này.

Tô Tô cũng không làm khó anh ta, dù sao thì nam chính người ta thương xót nữ chính cũng không có gì sai, chỉ là ban đầu không nên hại họ.

Được rồi, không có bọn họ làm mối thì mình cũng không thể kết hôn với nam xứng nhanh như vậy được đấy.

Vì thế cô mang đồ mình viết ra, đưa cho anh ta xem và nói: "Tôi chỉ viết đại thôi."

Lận Đông Hà cầm lại xem, mắt anh ta liền sáng lên, dẫu sao thì anh ta cũng là người học cấp ba, bình thường cũng thích viết một vài thứ.

Anh ta cảm thấy Tô Tô viết cái này rất phù hợp với tình hình đất nước hiện nay, mọi người đều cần phát triển, đặc biệt là phụ nữ và giáo dục.

"Cô viết thật sự rất hay."

Khen ngợi một cách chân thành xong, anh ta trả tờ giấy lại cho Tô Tô, sau đó cười nói: "Chữ viết cũng rất đẹp."

Anh ta vốn cho rằng cô là sinh viên tốt nghiệp đại học công nông được bên trên sắp xếp sẵn, không hề có bản lĩnh thật sự gì, bây giờ thấy người ta như vậy, quả thực là phải nhìn cô bằng một con mắt khác rồi.

Tô Tô khua tay, nói: "Cũng không có gì." Nam chính vậy mà còn khen cô đấy, mặt trời mọc từ hướng Tây à?

Bí thư cũng nhìn ra được giữa họ có vài chuyện, nhưng bây giờ dường như đều buông bỏ rồi, ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì thế ở lại dặn dò vài câu, còn thuận tiện hỏi thăm Tô Tô có phải Tết sẽ vê nhà không.
— QUẢNG CÁO —