Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 173: Người nào động vào ba lô của cô 1



Mẹ Lận thích trẻ con, cho nên trêu đùa với bọn nhỏ một lát, hơn một tiếng mới dỗ được bọn nhỏ đi ngủ.

Tô Tô cả đêm không ngủ ngon, bởi vì trên giường đất đột nhiên có thêm nhiều người không quen lắm, ngoài ra vừa mới ngủ thiếp đi thì đứa bé tỉnh dậy lăn qua lăn lại rất lâu.

Hơn nữa khi tới sáng mọi người đều rất bận rộn, cô ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa.

Đợi thu thập xong xuôi mọi người đi thẳng tới nhà Lận Đông Hà, bởi vì buổi sáng còn phải đón dâu.

Tô Tô không làm gì, chỉ hái chút rau với mọi người, sau đó thành thật đứng sang một bên.

Khi tới giữa trưa cô đột nhiên có cảm giác tim mình đập rất nhanh, dường như là có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Sau đó trong đầu cô bất ngờ lóe sáng, giống như vận mệnh chú định nói với cô là có người động vào ba lô của cô.

Đó là thứ duy nhất cô mang tới cũng là thứ quan trọng nhất, cho nên Tô Tô không chút nghĩ ngợi chạy ra khỏi nhà Lận Đông Hà lao thẳng tới sân nhà mình.

Đợi đẩy cửa ra, cô phát hiện chị cả và anh rể cả còn có hai đứa bé đều ở đây.

Nhà của cô giống như gặp kiếp nạn gì đó, ngay cả phòng bếp đều bị lục tung lên.

Đặc biệt là hai đứa nhỏ, hiện giờ đang cầm ba lô của mình kéo đồ ra bên ngoài.

Đồ lót và túi tiền của mình còn chưa bị kéo ra, may mắn còn chưa mở ra.

Tô Tô cảm thấy phan nỗ chưa bao giờ có, lớn tiếng nói: "Các người đang làm trò gì vậy?"

Hai đứa nhỏ kia ở nhà bị rống quen nên không để ý lắm, có một đứa còn kéo bánh kem cô mang tới.

Cũng may bọn chúng chỉ cảm thấy có hứng thú đối với đồ ăn, nếu là thứ khác vậy thì không xong.

Tô Tô mặc kệ tất cả lao tới trên giường đất, sau đó anh rể cả còn ngăn cản cô nói:

"Em dâu đừng nóng vội như vậy, đứa bé ham chơi, lát nữa anh bảo chị gái em.." Kết quả còn chưa nói xong tay đã bị hất ra.

Cô không thèm quan tâm đối phương là ai, trực tiếp leo lên giường đất đoạt đồ của mình trong tay hai đứa bé sau đó nhét trở lại ba lô.

Nhưng mà hai đứa nhỏ vì động tác tương đối cứng rắn và không bàn bạc với bọn họ của cô làm cho gào khóc to, mà Tô Tô không quản những chuyện này, nhét hết đồ vào trong ba lô ôm chặt lấy không để chỗ nào, mà co rụt trong góc nói:

"Mời các người đi ra ngoài, đừng tới nhà tôi nữa."

"Em dâu, nghe em nói những lời này kìa, vì chút chuyện này đáng giá sao?”

Chị cả Lận Tú Mai lập tức nói.

"Cút đi." Tô Tô nhìn chằm chằm cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.

Ba lô cô mang tới chính là mệnh của cô, đừng nói là bọn họ tùy tiện động, cho dù là cha Lận mẹ Lận cô cũng không cho sắc mặt tốt.

Còn Lận Xuyên, dường như anh không đáng ghét như vậy, nhưng cũng không được.

Anh rể cả nhíu mày, sau đó nói:

"Làm như người nào cũng nguyện ý tới nhà các người, trước đây nghèo không một xu dính túi, hiện giờ có mấy đồng tiền dơ bẩn thì xem thường người khác đúng không, chúng ta đi."

Sau khi nói xong thì ôm đứa bé rời đi.

"Đại Cường, Đại Cường, chúng ta là đến nhà bác cả mừng tiền, dù sao cũng phải ăn cơm xong hãy đi." Lận Tú Mai trừng mắt với Tô Tô một cái sau đó đuổi theo.

Nhưng mà sau khi bọn họ rời đi, Tô Tô lập tức khóa trái cửa vào.

Cô cũng là sợ hãi, sợ hãi thứ duy nhất mang đến bị người ta cướp đi.

Kết quả không ngờ tới bọn họ mới đi tới cửa thì gặp cha Lận, cha Lận hỏi: "Sao mấy đứa lại ở chỗ này, đang làm gì thế?"

Anh rể cả nói: "Về nhà, khối bảo địa như nhà cha bọn con không dám ở."

"Cái gì?" Cha Lận nghi ngờ hỏi.

Tô Tô ở trong phòng nghĩ, nếu cha Lận hay mẹ Lận đứng về phía con gái con rể là bọn họ, vậy thì mình đến chỗ Lận Xuyên, sau này không về đây nữa.

Nhưng mà cô không ngờ tới anh rể cả kia lại bóp méo sự thật, anh ta lớn tiếng hét lên:

"Không phải là bọn con chỉ vào nhà ngồi một lát sao, kết quả cô ta trở về thì không vui, bảo cả nhà chúng con cút ra ngoài. Con chưa từng thấy nhà nào đối đãi với khách như thế, còn không phải là người trong thành phố tới xem thường người khác."

Đúng là đánh rắm, không ngờ tới anh ta là loại người như thế.