Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 259: Chúng ta lập tức đi ngay



Tô Tô nghe thấy thế đương nhiên vui vẻ, trong khoảng thời gian Lận Xuyên chuẩn bị thì bận rộn chuyện nhà xưởng với Lận Đông Hà, sau đó đợi Lận Xuyên xin nghỉ xong thì cùng anh về thôn.

Bụng to ngồi xe thật sự hơi khó, nhưng mà vì ngóng trông về nhà cho nên vẫn luôn nhẫn nại đường đi xóc nảy.

Hơn nữa còn tốt hơn ngồi xe lửa, có đôi khi còn có thể nằm trên ghế ngủ một giấc.

Thời đại này có ít xe, có lúc Lận Xuyên lái rất nhanh, cho nên tiết kiệm không ít thời gian.

Hơn nữa có thể đi tắt, còn không cần dừng ở trạm trên đường, chỉ tốn một ngày là về tới sơn thôn nhỏ.

Nhưng mà, đã là sau nửa đêm.

Trước khi đi đường núi Lận Xuyên còn nghỉ ngơi ở ven đường một lát, con người anh không cậy mạnh, nếu cảm thấy không nắm chắc thì nhất định vứt bỏ nghỉ ngơi một lát.

Dù sao đường núi không dễ lái, trên xe còn có vợ và con, loại nguy hiểm này không thể mạo hiểm.

Tô Tô thật sự thương anh lái xe thời gian dài như thế, nếu có thể cô muốn lái xe thay anh, nhưng nghĩ tới bụng mình vẫn thôi. Cũng may sắp ve đến nhà, cô ngôi dậy thoáng điều chỉnh một chút, không biết hiện giờ trong nhà ra sao, có thay đổi gì không.

Nhưng mà đường núi ban đêm thật đáng sợ, giống như một cự thú màu đen hung mãnh há to cái miệng khổng lồ đáng sợ với bọn họ.

Thỉnh thoảng có tiếng dã thú kêu thật sự khiến người ta sợ hãi, Tô Tô kéo chặt cửa xe, trong đầu suy nghĩ đủ loại hình ảnh không hài hòa trong phim điện ảnh.

Cũng may, một lát sau Lận Xuyên mở mắt ra.

Anh nhìn thoáng qua vợ mình hỏi: "Sợ à, chúng ta lập tức đi ngay."

"Không cần, anh lại nghỉ thêm lát nữa đi."

"Không sao, anh đi xuống một lát."

Lan Xuyên đi ra ngoài hút điếu thuốc, sau đó đi bộ khắp nơi một lát.

Tô Tô ở trong xe sợ anh gặp nguy hiểm toàn bộ hành trình đều nhìn chằm chằm, vốn muốn bảo anh đừng hút thuốc, nhưng lúc này có thể nâng cao tinh thần nên không quản anh.

Chỉ một lát sau anh đi bộ trở về, tay còn cầm thực vật không rõ, sau đó đặt trong xe nói:

"Đồ ăn sơn dã, em chắc chắn chưa từng ăn, trở về lại làm van thắn cho em ăn."

Vợ mình giống như đại tiểu thư nhà giàu nào đó dưỡng ra, không thích ăn mấy thứ có nhiều dầu mỡ, chỉ thích ăn đồ ăn tươi mới thanh đạm.

"Ừm, ăn ngon không?"

"Ăn ngon, mẹ làm rất ngon."

Vừa nghe là mẹ Lận làm Tô Tô yên tâm, đừng nhìn xuất thân không tốt, còn cả ngày ở trong nông thôn, nhưng mà cuộc sống rất sạch sẽ, làm món gì cũng ngon.

Cuối cùng cũng về đến nhà, ánh đèn trong nhà họ Lận hơi tối tăm, nhưng đúng là sáng sủa hơn trước nhiều.

Có điện đúng là khác biệt, Tô Tô cảm thấy tương đối vui vẻ.

Xe của bọn họ vừa tới cha Lận mẹ Lận và hai con trai đi ra đón, nhìn thấy bụng Tô Tô nước mắt của mẹ Lận không khống chế được chảy ra.

Con dâu cũ kia nói cái gì mà cho dù kết hôn cũng không thể lập tức có con, nhưng cũng may có Tô Tô, hiện giờ bọn họ đã có cháu, còn to như thế.

Đây là cháu nội của bà ấy, không biết vì sao bà ấy lại muốn khóc.

Mà Lận Xuyên nhìn thấy mẹ khóc thì bị dọa sợ, phải biết rằng từ nhỏ tới lớn hình tượng của mẹ vẫn luôn cường thế, không ngờ tới sẽ có ngày bà ấy chảy nước mắt.

Nhưng mà anh cũng không dỗ, chỉ có thể đỡ vợ mình xuống xe.

Bởi vì ngồi quá lâu cho nên khi Tô Tô xuống chân hơi tê, cân anh đỡ một lát mới khá hơn.

Cha Lận nói: "Bà khóc cái gì, không phải là bọn nhỏ khỏe mạnh trở về sao, nhanh vào nhà đi."

"Đúng rồi đúng rồi, mau vào nhà đi." Sau khi mẹ Lận nói xong thì nhường đường, để Tô Tô đi vào nhà trước.

Vừa đi còn vừa hỏi: "Con như vậy còn đi làm có phải rất vất vả hay không?"

"Cũng không vất vả, trường học có ký túc xá, cách trường học không xa lắm, con đi mấy bước là tới."

Tô Tô có loại cảm giác về nhà, tuy ở nơi này chỉ mấy tháng, nhưng loại cảm giác này vô cùng chân thực.

Vào nhà lập tức ngồi xuống giường đất, sau đó mẹ Lận nói: "Còn chưa ăn cơm đúng không, đều đặt đồ ăn trong nồi cho các con rồi."

Hiếm khi trở về một chuyến, bà ấy lập tức bưng đồ ăn lên.

Cá sốt tương, cơm hạt kê.

"Cá này là vớt ở sông nhỏ trong núi, rất thơm, mau ăn nhiều một chút. Có thai nên ăn nhiều cá, tốt cho đứa bé."

Mẹ Lận cười nói, sau đó nhìn bụng Tô Tô gương mặt vô cùng dịu dàng.

Đứa con dâu này không cần nhà bọn họ nhọc lòng chút nào, hiện giờ bụng còn to như thế.