Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 269: Dù sao còn có đứa bé



Vừa nghe sân tận 70 mét vuông Tô Tô động lòng, phải biết rằng sau này thành phố xây dựng chính là tấc đất tấc vàng.

Viết nam chính có tiền xong mua một ngôi nhà gần trường học cho nữ chính, kết quả đợi nữ chính tốt nghiệp xong nhà bị chủ đầu tư chiếm, sau đó cho một ngôi nhà nhỏ còn trả không ít tiền, về sau đó là nhà của nữ chính và nam chính.

Bây giờ xem ra, Lận Đông Hà đã có tâm tư mua nhà ở gần trường học, dù sao nơi này cách nhà xưởng rất gần.

Nhưng mà Tô Tô không thèm để ý xa gần, bởi vì xa một chút cô có thể ở ký túc xá.

Hiện giờ trường học thiếu giáo viên, ký túc xá vẫn còn trống nhiều, chỉ cần nói một tiếng với hiệu trưởng là được.

Nhưng nhà nhất định phải to, dù sao còn có đứa bé.

"Nhà này bao nhiêu tiền?" Nơi to như thế nếu đặt ở hiện thực, cho dù là ở trấn nhỏ cũng phải mất mấy chục vạn.

"Hơn 3000. chỗ của cô còn bao nhiêu tiền, nếu không đủ đến lúc đó tôi cũng có thể giúp cô tích cóp một chút." Dù sao chuyện làm nhà xưởng lần này cha cô ấy biết xong đánh giá cô ấy rất cao, còn nói cô ấy là người có lý tưởng trong lớp trẻ, cho nên mới đồng ý hôn sự với Thường Dược Tiến.

"3000 à, số tiền này đúng là không ít."

"Đúng vậy."

Tô Tô nhíu mày, hiện giờ cô biết tiền trong ba lô của mình một tháng sau sẽ sinh thành tiền, cho nên tích cóp ra 3000 tệ khoảng 3 tháng.

Mà bên nhà xưởng mỗi tháng có thể phân chia khoảng năm sáu trăm, cũng cần thời gian tích cóp.

Hơn nữa cô sắp sinh còn phải nuôi con, có lẽ sẽ dùng rất nhiều tiền.

"Trong vòng ba tháng có thể không bán nhà này được không?"

"Nhà này không dễ bán, thật sự không được tôi trả chút tiền cọc giúp cô trước. Đến lúc đó ông ấy nể mặt cha tôi chắc chắn sẽ giữ cho cô, cô thấy thế nào?”

"Vậy cũng được, nhưng mà tôi muốn đi xem."

Sau khi Tô Tô nói xong sờ soạng bụng mình một lát nói: "Nhưng mà nếu xa quá cần đi xe thì tôi không đi."

Có thể lái xe, nhưng mà cô sợ bị ngã.

Nếu đi bộ quá xa cũng không được, sẽ bị chuột rút.

Bạch Linh Linh nhìn bụng cô nói: "Cũng không phải quá xa, cô có biết xưởng dệt không? Ở đối diện." "Đó là nơi tốt mà, quan trọng là cách trường học thật sự không xa lắm, vị trí này rất tốt." Tô Tô nghe xong vô cùng vui vẻ, đi bộ tới cũng được.

"Vậy cô đợi một lát, tôi lập tức đi lấy chìa khóa, sau đó cùng cô đi xem." Sau khi Bạch Linh Linh nói xong thì chạy như bay, lái xe không thấy bóng dáng.

Tô Tô thật sự đợi, khi tới buổi chiêu vừa vặn Lận Xuyên tới đây.

Anh mang về cho vợ mình một túi sữa mạch nha, hiện giờ chỉ có thứ này có chút dinh dưỡng.

Hơn nữa có chị dâu trong bộ đội nói thứ này còn xuống sữa, nếu sinh con xong mấy ngày đầu ăn sau này sữa sẽ đủ, như vậy đứa bé sẽ không chịu đói.

Nhìn thấy Tô Tô đang nấu cơm, anh có chút đau lòng nói:

"Để anh làm cho, em uống một ly sữa mạch nha đi. Nghe nói thứ này xuống sữa, chỗ đó của em... Có chút nhỏ."

Vợ chồng ấy à, hiện giờ có một số việc tuy nói ra sẽ thẹn thùng, nhưng dù sao cũng thân thiết hơn người ngoài một chút.

Lận Xuyên không có kinh nghiệm gì, mọi chuyện chỉ dựa vào nghe.

Sau đó mấy chiến hữu có kinh nghiệm trong bộ đội truyền đạt ít tri thức cho anh, cho nên anh biết trước khi sinh con phụ nữ đều có sữa trước, lúc này có thể nhìn ra nhiều hay ít. Vợ của anh anh biết, từ lúc mang thai không béo lên mấy, cho nên căn bản không có sữa.

Lúc này phải bồi bổ, đến lúc đó đứa bé chịu đói người lớn chịu tội.

Nhưng Tô Tô không sợ, cô mang theo nhiều phiếu sữa bột như vậy mà.

Lúc này sữa bột đúng là thứ đắt hàng, nhưng mà cô có phiếu, chỉ cần lấy ra sẽ nhanh chóng mua được, còn nhanh hơn tiền nhiều.

Đừng nói là một đứa bé, hai đứa bé dùng sữa bột cũng đủ.

Nhưng mà cô có chút thèm mùi vị của sữa mạch nha, nếu pha xong để nguội uống, có chút giống vị trà sữa.

Được rồi, cô coi thứ này như trà sữa uống.
— QUẢNG CÁO —