Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 347: Dựa vào cái gì để anh ấy dễ chịu



"Nên đánh."

"Anh ấy cũng không cố ý không về được."

"Anh ấy có thể xin nghỉ."

"Anh ấy cũng không biết tôi sinh lúc nào."

Tô Tô bật cười, nói: "Thôi, đánh anh ấy trong lòng có thể dễ chịu hơn một chút."

Bạch Linh Linh gật đầu, nói: "Dựa vào cái gì để anh ấy dễ chịu."

"Cô nói gì cũng đúng, cô là sản phụ cô lớn nhất. Được rồi, mau cho đứa bé bú đi, nói không chừng trưởng thành lại là con dâu của tôi."

"Nghĩ hay quá nhỉ, nhưng mà con trai của cô cũng đẹp trai, tạm được." Bạch Linh Linh nghiêm túc suy nghĩ một lát nói.

Hai người đều cười rộ lên, sau đó mỗi người bế đứa bé của mình.

Về đến nhà xong Tô Tô thu dọn nhà cửa, nói chuyện với dì Diệp ở bên cạnh, thuận tiện mở ngăn kéo nhỏ trong phòng tắm.

Bình thường dì Diệp không dọn ngăn kéo này, chỉ quét rác là được.

Phòng vệ sinh đều là đồ bí mật, cho nên bà ấy không chạm vào.

Hiện giờ trong ngăn kéo nhỏ có một túi bao cao su đã dùng, nhưng mà trên túi nhìn kỹ thậm chí có một lỗ nhỏ.

Cô cũng mở ra ánh mặt trời chiếu vào mới thấy được, sau đó cầm lên thì phát hiện đã có lỗ rách.

Sau đó ở ria ngăn kéo thấy được một cái đỉnh nhỏ, có lẽ là cái này đâm thủng.

Nhưng mà bây giờ đã bị dùng, bị dùng...

Xem ra còn mới, nói cách khác, buổi tối trước khi đi Lận Xuyên tới thăm cô đã dùng.

Ngày đó anh còn rất nóng lòng, căn bản không chú ý trên bao cao su bị đâm ra một lỗ nhỏ.

Lúc này đã dùng rồi, cô còn không thể bi thương.

Tô Tô bị dọa mặt đều tái đi, cô vội vàng tìm hộp cất bao cao su, lại dùng kìm bẻ cái đỉnh kia, sau đó nghĩ lại mà sợ.

Nhưng mà nghĩ lại mấy ngày nay xem như là kỳ an toàn của mình, dù sao kinh nguyệt mới đi ba ngày.

Đúng vậy, chắc chắn không mang thai.

Cô an ủi mình như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn luôn nghĩ.

Vừa nghĩ vừa mắng Lận Xuyên không cẩn thận, vậy mà lựa chọn bao cao su kia dùng. Nhưng hiện giờ không có biện pháp khác, chỉ có thể đợi Lận Xuyên trở về giáo huấn anh.

Nhưng dường như nhiệm vụ lần này phải ở ngoài rất lâu, lâu đến mức Lận Sơn đều chuẩn bị tới đi học, cậu ta mang theo đồ tới, trực tiếp ở nhà Tô Tô.

Tô Tô làm một bàn đồ ăn ngon, nói: "Sao cha mẹ không đi theo tới, không phải đã nói với bọn họ nhà đã sửa sang xong rồi sao?"

Lận Sơn nói:

"Cha mẹ muốn bán heo trong nhà, còn có cả ngỗng, đến bên này có khả năng không thể nuôi, hơn nữa cũng không vận chuyển tới được. Còn nữa, Lận Giang phải chuyển tới bên này đi học, không thể ném mình em ấy được."

"Chị đều chuẩn bị xong rồi, trực tiếp chuyển tới trường cấp 3 gần trường đại học của chúng ta, không theo kịp thì mời gia sư dạy kèm, sẽ chậm rãi quen thôi."

Tô Tô đã nghĩ kỹ rồi, cho nên Lận Sơn cảm thấy có đôi khi suy nghĩ của nhà mình đều lãng phí thời gian.

"Vậy thì làm phiền chị dâu quá, mấy ngày này em trọ ở trường trước, đợi cha mẹ chuyển đến em lại trở về." Trong mấy anh em bọn họ Lận Sơn giỏi ăn nói nhất, nhưng cũng không dễ kết bạn nhất.

Nhưng mà hiện giờ cậu ta đã là tên nhóc thành niên, có lẽ có thể phân biệt được mọi chuyện. Tô Tô cười nói:

"Đều là người trong nhà em nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì, nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi. Ngày mai chị dẫn em đi đăng ký. Còn chuyện ở trường học em đừng nghĩ nữa. Chi phí ăn ở trong trường phải nộp một năm, đến lúc đó muốn lấy lại tiền gì đó không tiện, không bằng cứ ở nhà đi, dù sao cha mẹ cũng sắp chuyển đến."

"Em biết rồi." Lận Sơn thu dọn một lát, sau đó đi tới phòng trên lầu mà chị dâu chuẩn bị.

Cậu ta vốn nghĩ ở trường học một thời gian, nếu chị dâu nói như thế cậu ta chỉ có thể ở lại.

Lại từ chối giống như là khách sáo, phải biết rằng chị dâu này thật sự muốn tốt cho nhà bọn họ.

Ngày hôm sau cậu ta được dẫn tới trường học xử lý thủ tục nhập học, bởi vì có chị dâu nên cậu ta lược được không ít việc.

Khi trở về dùng xe đạp chở chị dâu trở về, sau đó phát hiện tuy cô là giáo sư đại học nhưng cũng quá trẻ tuổi, còn có người hiểu lầm bọn họ là vợ chồng, khi đi trên đường bị chỉ nói:

"Nhìn bọn họ xem thật hạnh phúc."

Lận Sơn gãi đầu, nghĩ thầm chị dâu nhà mình tốt như thế, anh cả cũng yên tâm ném cô ở nhà một mình.