Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 59: Sắp xếp chỗ ở



Lận Xuyên không nói gì, trực tiếp phớt lờ hai người họ hàng này và mang bàn ghế mới mượn vào nhà.

Lần này gia đình tổ chức tiệc cưới có lẽ sẽ đặt bốn, năm bàn, cho nên chén bát muỗng đũa đều phải mượn thêm.

Còn sau khi dì cả nghe Tô Tô nói như thế thì cũng không nói gì nữa, nhưng mà vẫn rất ngưỡng mộ đố ky.

Con trai bà ta sau khi tốt nghiệp cấp ba thì được sắp xếp làm việc trong xưởng gạch của công xã.

Bởi vì luôn muốn tìm cho con mình một cô bạn gái ăn cơm nhà nước, nhưng luôn bị người ta xem thường, ai bảo con trai bà ta chỉ là công nhân tạm thời vẫn chưa phải công nhân chính thức, cho nên luôn bị ruồng bỏ các kiểu.

Ai ngờ đứa con trai đi lính đầu gỗ không có học lực gì của em gái hai mình mà lại cưới được cô vợ tốt như vậy, bà ta càng nghĩ càng không hiểu, nhìn Tô Tô mà tràn đầy sự soi mói.

Nhưng mà dễ phát hiện, người ta ăn mặc khá gọn gàng, bộ đồ đó vừa nhìn là kiểu cao cấp.

Dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp, đường nét sắc sảo không góc chết. Quan trọng là da đẹp, giống như trứng gà bóc vỏ rồi vậy. Cô gái tốt như thế này, hời cho tên nhóc đó rôi, cũng không biết cậu ta có gì tốt nữa.

"Đúng rồi, nghe nói trong nhà cháu hình như không có ai nữa, hôn nhân đại sự này cũng phải có người làm chủ cho cháu, không phải sao? Sính lễ này rất coi trọng, cháu có biết sắp xếp thế nào không?”

Dì cả lại như rất quan tâm hỏi ra vấn đề như thế này, mẹ Lận ở bên nghe mà chau mày.

May mà Tô Tô thực tế cũng hơn hai mươi tuổi rồi, không phải chỉ có mười bảy, mười tám tuổi như vẻ bề ngoài, cô trả lời gãy gọn:

"Mặc dù cháu không có người nhà, nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học rồi, sắp xếp chút việc này thì vẫn được.

Hơn nữa, sau này mọi người đều là người nhà với nhau rồi, nhờ bác gái giúp cháu cũng được mà." Nói xong, cô còn chạm mẹ Lận một cái.

"Vậy sao, còn là sinh viên đại học nữa. Thế sau này cháu muốn về thành phố thì phải làm sao, quân đội này không ra được đâu. Theo dì thấy, chi bằng bảo chồng cháu sớm ngày đổi nghề, như thế hai đứa có thể sống với nhau rồi. Vợ chồng trẻ mà, chia cách lâu cũng không phải chuyện tốt gì, cậu nói đúng không cậu hai."

Dì cả cười hề hề nói, thật ra bà ta mong cho hai người họ kết hôn xong xảy ra chuyện còn không hết, thấy cậu hai còn ngồi ở đây, khoác lác cái gì. "Không sao, cùng lắm thì cháu đến chỗ quân đội của anh ay làm." Tô Tô cũng cảm thấy dì cả này cũng thích lo chuyện bao đồng, nam xứng người ta ở quân đội phát triển rất tốt, tại sao phải bảo anh đổi nghề?

Vợ chồng trẻ chia cách quả thực không tốt, nhưng mà nếu như có tình cảm thì không có vấn đề øì cả.

Cho nên, bà ta như vậy là nghi ngờ mình ngoại tình?

Mẹ Lận vỗ vỗ đầu cô, nói: "Cháu ở đây cũng không có việc gì, ra nhà sau đi."

"Cháu biết rồi."

"Nghỉ ngơi sớm, ngày mai càng nhiều người hơn nữa."

"Vâng."

Tô Tô biết mẹ Lận không muốn để hai người chị em của bà ấy hỏi đông hỏi tây làm cô khó chịu, cho nên cô cười xin phép về trước.

Đợi sau khi ra khỏi nhà, nụ cười trên môi cô liền dập tắt, người dì cả này đúng là không có chuyện kiếm chuyện, tâm trạng đang tốt bị bà ta phá vỡ rồi.

Sau khi về phòng, cô nhét cả cái ba lô lớn vào trong tủ giường, đồ đạc cũng không lấy ra, chủ yếu là cô cứ cảm thấy bên trong đó rất thần kỳ, có thể lấy ra sẽ không tốt. Sau đó cô trải đồ đạc mua về dùng cho kết hôn ở trên bàn, ngày mai là kết hôn rồi, cô cảm thấy kiểu tóc nên thuận theo thời đại, cô tự thắt cho mình hai cái bím tóc to, để dài hai bên trái và phải.

Cô đang thắt thì nam xứng đến, sắc mặt của anh hơi khó coi, nhìn thấy Tô Tô thì anh mấp máy môi, hình như có chuyện cần nói, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, mà đến một phòng khác dọn dẹp và nhóm lửa.