Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 27: Phù Đài (3)



Cổng sau Tôn phủ dẫn ra sông Trường Minh.

Sông Trường Minh nước chảy rất xiết, mặt sông lập lòe dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Kết quả tung xu chỉ đến thượng nguồn nên Ngôn Khanh cũng cứ đi theo số trời sắp đặt. Thượng lưu sông nối liền một thác nước, cạnh thác nước có đường men lên núi. Máu loang lổ khắp các bậc thềm trên lối đi này, chắc mẩm tân nương đã bỏ chạy vào trong núi.

"Tìm hoài không thấy chẳng tìm lại ra." Ngôn Khanh cất đồng xu và mỉm cười nói: "Xem này, trực giác của ta luôn luôn chính xác."

Tạ Thức Y hỏi hời hợt: "Tìm được rồi ngươi định làm gì."

Ngôn Khanh vẫn vui cười phơi phới: "Sao ngươi có thể nói ra câu này được chứ. Ma chủng chuyên làm việc ác, gặp đâu xử đấy, không phải sao hả ngài Minh chủ?"

Tạ Thức Y khẽ cười không rõ ý.

Hai người nhìn thấy vết máu kia thì hiển nhiên các đệ tử đến điều tra từ ban nãy cũng đã thấy.


Vết máu dẫn họ đến một ngôi chùa, ngoài chùa treo biển đề ba chữ "chùa Giang Kim" ngay ngắn.

Ngôn Khanh nhớ cái tên này, đây chính là nơi thất cô nương nhà họ Chương gặp nạn mà Tôn phu nhân đã nói, vậy thì Chương Mộ Thi đến đây làm gì?

Khi y và Tạ Thức Y bước vào, Minh Trạch đã chỉ huy các đệ tử tông Vong Tình bao vây tân nương áo đỏ đang quỳ trước tượng Phật, vẻ mặt ai nấy đều cẩn trọng và cảnh giác.

Chương Mộ Thi gϊếŧ người, gây họa, nhưng lại không trốn vào hang cùng ngõ hẻm, cũng như không hề cố gắng ẩn náu.

Trên đường đến chùa ả đã để lại vô vàn dấu vết.

Chùa Giang Kim đã đóng cửa sau tai nạn của thất cô nương, nên hiện giờ nơi đây cũng không một bóng người.

Chỉ còn gió lạnh thổi xào xạc những xấp giấy vàng dưới đất.

Nến đỏ phủ ánh máu lên tượng Phật vàng kim, pho tượng này ngồi trên cao, lòng bàn tay bưng sen, vẻ mặt thương xót chúng sinh.


Máu thịt đỏ lợm vẫn bầy nhầy ghim giữa móng tay Chương Mộ Thi sau khi ả ăn thịt chồng, tay ả thon dài, vài móng tay đã bật ra hoặc nứt vỡ. Ả quỳ trước tượng Phật trong hỉ phục màu máu, mũ phượng và trang sức bằng bạc trên đầu ả đã rơi tán loạn. Đứng từ đằng sau, mọi người chỉ có thể thấy được sống lưng gầy gò yếu ớt và mái tóc đen dài uốn lượn trên mặt đất của ả tân nương.

Rất khó tưởng tượng một người đàn bà mảnh dẻ yếu mềm như vậy đã tạo nên thạm trạng đêm tân hôn như thế nào.

Minh Trạch cau mày, ngờ vực cất tiếng: "Chương Mộ Thi?"

Đưa lưng về phía đám đông, Chương Mộ Thi khom người như thể đang vuốt ve thứ gì đó dưới lòng bàn tay, ả khàn giọng nói: "Các vị là tiên trưởng đến trừ ma sao?"

Ả cất giọng làm mọi người đều khá ngạc nhiên. Theo lẽ thường thì ma chủng luôn rơi vào trạng thái điên loạn, đánh mất lý trí sau khi yểm thức tỉnh trong cơ thể họ. Đặc biệt là tân nương này, ả chỉ là một người phàm, sao có thể còn tỉnh táo như vậy.


Tuy nhiên có một điểm lạ ở Chương Mộ Thi là âm thanh quái đản phát ra từ cổ họng ả. Với chất giọng khô và khàn như ống bễ, ả nói: "Các ngươi không cần vội gϊếŧ ta. Ta đã gϊếŧ Tôn Hòa Bích nên nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho ta, bản thân ta cũng không thiết sống nữa rồi. Ta uống thuốc rồi, đến mai sẽ rữa ruột mà chết."

Nói đoạn Chương Mộ Thi cười u ám, rồi ả đứng dậy khỏi bồ đoàn.

Lúc này mọi người mới thấy rõ ả vừa vuốt ve thứ gì ban nãy.

Một xác chết.

Xác chết bé gái bị sói gặm nham nhở, không ra hình người trong lời đồn đại.

Xác chết được Chương Mộ Thi lau sạch sẽ và tỉ mỉ từng chút, từng chút, để trả lại cho em chút thể diện cuối cùng.

Minh Trạch không lên tiếng.

Chương Mộ Thi xoay người nhìn lại. Trong mắt dân chúng thành Thanh Nhạc thì ngũ tiểu thư nhà họ Chương là một thiếu nữ tài đức vẹn toàn, vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa, lại tinh thông thư họa, là một tiểu thư khuê các trứ danh. Ấy thế này hiện nay ả tóc tai bù xù, dung nhan khô héo, hai má lõm xuống khiến gò má nhô cao, trông đáng sợ như một ma nữ bò ra từ huyệt mộ.
Minh Trạch nhìn vào mắt Chương Mộ Thi theo phản xạ, ma chủng thức tỉnh sẽ có đôi mắt khác thường rất dễ nhận ra, nhưng đôi mắt của Chương Mộ Thi lúc này lại đỏ ngầu thay vì màu xanh lá.

Minh Trạch trầm giọng nói: "Chương Mộ Thi, rốt cuộc ngươi có phải ma chủng không?"

Chương Mộ Thi bật cười thê lương với cặp mắt ngấn lệ: "Tiên nhân, ta không phải ma chủng. Chỉ là nếu ta không làm vậy thì sao các ngươi có thể xuất hiện được kia chứ. Ma chủng thật sự trong thành Thanh Nhạc này là một người khác, ta đã đợi các ngươi ở đây ba ngày, cuối cùng các ngươi cũng chịu tới rồi."

Minh Trạch sửng sốt, càng nhíu chặt mày hơn: "Ngươi nói ma chủng trong thành là người khác?"

Nụ cười của Chương Mộ Thi vừa tuyệt vọng vừa mỉa mai: "Đúng, ta sẽ dẫn các ngươi đi."

Mọi người có chút bất ngờ, họ cũng không nghĩ lần đầu xuống núi làm nhiệm vụ đã gặp phải câu chuyện ly kỳ như thế.
Chân Chương Mộ Thi chi chít những vết thương đã hoặc đóng vảy hoặc sưng phồng và mưng mủ, nhưng ả vẫn thẫn thờ xuống núi như thể đã không còn cảm nhận được đau đớn.

Dưới ánh đèn lồng đỏ giăng kín bầu trời, ả bước đi như một hồn ma trong thân xác tiều tụy trơ xương.

Chẳng ngờ nơi ả dẫn họ đến lại là Tôn phủ.

Lần đi khắp dọc con sông, lần này trở lại đã là sớm mai.

Nền đất vẫn rải rác sợi kim tuyến rực rỡ sắc màu từ tiệc mừng ngày xuất giá với chiêng trống reo vang mà người ta còn chưa kịp dọn hết. Chớp mắt, chuyện mừng đã hóa ma chay.

Chương Mộ Thi vốn rất bình tĩnh, nhưng khi bóng Tôn phủ lọt vào tầm mắt ả lại đột nhiên kích động mà đột nhiên tăng tốc. Nhịp bước dồn dập của ả giẫm lên đá xanh và xác pháo rơi đầy mặt đất.

Ả cuống cuồng đến độ vấp ngã, để rồi lại vội vã bò dậy, nắm lấy bộ gõ cửa mà gõ điên loạn trong ánh nhìn ứa máu và giọng nói thê lương: "Mở cửa! Lưu Cẩm Vân! Mở cửa cho ta! Lưu Cẩm Vân! Mở cửa!"
Người ra mở cửa là quản gia nhà họ Tôn.

Quản gia vừa thấy Chương Mộ Thi đã kinh hoàng ngã nhào xuống đất, mặt mày trắng bệch, lão la to: "Ma chủng! Ma chủng! A a a ma chủng!"

Vốn dĩ đêm qua nhà họ Tôn cũng không có mấy người dám ngủ, thế nên hiện giờ tất cả mọi người đều bị tiếng la kinh hoàng đánh thức và đồng loạt ra khỏi phòng.

Gia chủ và phu nhân nhà họ Tôn xuất hiện cùng nhau, Tôn lão thái thái và Tôn Quân Hạo đi cùng nhau, theo sau đó là một đám nha hoàn và đầy tớ.

Gặp lại Chương Mộ Thi, căm hận đã lấn át nỗi sợ hãi trước ma chủng của Tôn phu nhân và khiến cặp mắt nàng ta đỏ ngầu.

Tôn phu nhân sải bước đi tới, vung cho Chương Mộ Thi một bạt tai và run giọng chất vấn: "Chương Mộ Thi! Ngươi còn dám quay về! Rốt cuộc nhà họ Chương chúng ta đã mắc nợ gì ngươi?!"
Nàng ta vừa mắng vừa không kiềm được tiếng khóc: "Rốt cuộc chúng ta đã có lỗi gì với ngươi hả Chương Mộ Thi, để ngươi đối xử với ta như vậy... Sao ngươi phải đối xử với ta như vậy."

Gia chủ họ Tôn cũng tái mặt trước hành vi kích động của vợ mình.

Chương Mộ Thi ôm bên má đỏ bừng mà quỳ ngồi dưới đất, ả không phản kháng, cũng không nổi điên, chỉ nở nụ cười đầy u ám.

"Lưu Cẩm Vân, ngươi cũng tư cách hỏi ta câu này?"

Nụ cười của ả khiến Tôn phu nhân bừng tỉnh. Nhận ra mình vừa gây ra hành động gì, nàng ta bàng hoàng lùi về sau hai bước, nhưng Tôn phu nhân vẫn không kiềm được nước mắt khi nhìn đến khuôn mặt của Chương Mộ Thi: "Chương Mộ Thi, ta vẫn luôn đối xử với ngươi như con gái ruột. Người cả thành đều bàn tán về ngươi, chỉ trỏ ngươi sau ngày thất cô nương họ Chương gặp chuyện, nhưng ta thì không, ta tin tưởng ngươi, quý mến ngươi, bởi ta đã coi ngươi như con dâu tương lai nên chưa từng hoài nghi ngươi... Vậy mà ngươi thì sao? Ngươi đáp trả ta thế này đây. Chương Mộ Thi!!!" Tôn phu nhân gào lạc giọng: "Ngươi lừa ta thảm quá!"
"Ngươi là ma chủng! Ta không ngờ ngươi lại là ma chủng! Ngươi lừa ta thảm quá!"

Tôn lão thái thái chống gậy đứng dưới cây hòa, cơn phẫn nộ ứa ra trong từng nếp đầy rẫy khắp mặt bà ta, bà ta nói với đệ tử tông Vong Tình: "Các ngươi đang làm gì hả! Sao còn để cho ả ta sống sót! Không phải tiên môn các ngươi thấy ma chủng khắc gϊếŧ chết bất luận tội sao?! Sao còn để ả ta ngang ngược nơi này!?"

Chương Mộ Thi chống tay xuống đất, nghe vậy ngẩng đầu run rẩy hàm răng: "Tôn lão thái thái, chẳng lẽ ma chủng chân chính không phải Tôn Hòa Bích và đứa cháu cưng của bà sao?!"

Đoạn ả quay sang Tôn phu nhân: "Lưu Cẩm Vân, ngươi còn có mặt mũi nói ta lừa ngươi? Rốt cuộc giữa hai ta là kẻ nào lừa dối kẻ nào kia chứ... rốt cuộc là ai biết rõ con trai mình là ma chủng nhưng vẫn giấu giếm đến cùng! Rốt cuộc kẻ nào mới là lừa dối đối phương đây!"
Lấy làm hoảng sợ bởi vẻ mặt dữ tợn của Chương Mộ Thi, Tôn phu nhân run lên, không dám trả lời.

Mà Tôn lão thái thái thì đã giận điếng người: "Chương Mộ Thi, ngươi còn dám nói xằng nói bậy ở đây! Người đâu! Người đâu! Bắt ả lại cho ta!"

Hạ nhân Tôn phủ bủn rủn chân tay không dám nhúc nhích.

Không một ai dám ló mặt ra ngoài kể từ lúc tin tức ma chủng truyền ra, hiện giờ họ dám hé cửa nhìn ngó cũng chỉ bởi có đệ tử của tông Vong Tình, nên hiển nhiên sẽ không dám tiến lên chạm vào ma chủng.

Chương Mộ Thi đứng dậy, hận thù cuồng dại giăng kín đôi mắt của kẻ cận kề cái chết, mặt ả vặn vẹo tựa khóc tựa cười.

"Biết vì sao ta ăn thịt con trai ngươi chứ, Lưu Cẩm Vân?"

Tôn phu nhân vừa lùi về sau vừa ôm ngực thở phì phò.

Chương Mộ Thi chỉ nói: "Vì ta đói mà, Lưu Cẩm Vân."
Chương Mộ Thi lặp lại: "Vì ta đói mà."

Tôn phu nhân hoàn toàn không thốt nên lời, nàng ta chỉ ngẩn người nhìn đối phương bằng một ánh mắt không chỉ đơn thuần là sợ hãi.

Chương Mộ Thi chảy nước mắt: "Ngươi nghe có quen không hả Lưu Cẩm Vân? Ta tin Tôn Hòa Bích và con trai út của ngươi đã nói câu này với ngươi không ít lần trong suốt những năm qua."

"Ta đói. Đơn giản là ta đói thôi mà."

"Ngày ấy gã đã nói với ta lời y đúc."

"Khi ta tận mắt chứng kiến chúng ăn sống em gái ruột mới bảy tuổi của ta. Tôn Hòa Bích đã quỳ xuống khóc lóc than với ta rằng gã sai rồi, gã không cố ý, gã chỉ bị yểm thao túng mà thôi.

"Gã nói gã cũng chỉ là người bị hại, gã bảo gã chẳng qua là đói bụng thôi mà."

"Tôn Hòa Bích kể rằng năm xưa tổ tiên họ Tôn các người đã cho gã ăn một hạt châu sau khi phát hiện cơ thể gã có yểm. Hạt châu khống chế yểm trong cơ thể gã, nên suốt hơn hai chục năm qua gã không gặp chuyện gì. Sự kiện chùa Giang Kim hôm ấy chẳng qua là không may hạt châu mất hiệu lực mà thôi, về nhà gã sẽ đi tìm tổ tiên xin một hạt châu nữa. Gã đòi ta thông cảm, đòi ta tha thứ."
Chương Mộ Thi kể lại câu chuyện này trong trạng thái tuyệt vọng mà hoảng hốt.

Hàm răng run lẩy bẩy, ả bỗng chốc phá lên cười: "Tôn Hòa Bích nói, gã bị yểm điều khiển nên mới đói cồn cào mà ăn thịt em ta."

------ "Mộ Thi, nhưng ta đói. Nếu không ăn thì ta sẽ chết."

------ "Yểm ở trong cơ thể ta, nó sắp ra rồi, a! Nó đang nói chuyện với ta. Mộ Thi, ta đói! Cứu ta với Mộ Thi!"

Vào cái đêm đẫm máu ở chùa Giang Kim, tám trăm pho tượng Phật nghiêm trang và yên tĩnh.

Tôn Hòa Bích quỳ xuống đất, hai tay ướt nhẹp máu me túm lấy vạt váy ả ta mà khóc lóc.

Cách đấy không xa, là một đứa bé trai mới tầm bảy tuổi giống em gái ả.

Tôn Diệu Quang, tiểu thiếu gia con út nhà họ Tôn.

Tôn Diệu Quang ngồi trên thi thể bé gái, liếm máu trên tay, máu thịt còn dính trên kẽ răng của nó. Thế rồi nó cười với ả một nụ cười mỉa mai và khiêu khích.
Tôn Hòa Bích xin ả, nạt ả, cuối cùng là đe dọa ả.

Dọa rằng nếu ả dám loan tin, gã sẽ khiến nhà họ Chương sụp đổ, khiến ả chết không chỗ chôn thân.

Gã nói tổ tiên gã là Thái thượng trưởng lão môn Phù Hoa, dù gã có là ma chủng thì trên đời này cũng không ai dám động vào gã.

Gã nói, gã yêu ả, xin ả thứ tội cho gã.

Kỳ thực hôm ấy là ngày lành tháng tốt.

Một ngày của hoa đào nở rực khắp chốn chùa chiền, ả cùng em gái lên núi cầu phúc trước lễ thành hôn, cầu cho vợ chồng hòa thuận, trăm năm đồng lòng. Tuy chưa gặp mặt người chồng sắp cưới được mấy lần, nhưng tin tưởng cha mẹ và bà mai nên ả cũng bằng lòng dùng sự dịu dàng suốt kiếp của bản thân để nâng niu trân trọng mối duyên này.

Ả dắt tay em lên núi, em hớn hở ngâm thơ bằng chất giọng trong trẻo: "Âm thầm quá bước ngân hà, sao bay gửi hận mây hoa khoe màu*..."
(*trích bản dịch của Hải Thế Nguyễn trên thivien.net)

Tình nồng như nước, hẹn đẹp như mơ. Về sau, dường như đêm nào ả cũng bị âm thanh này đánh thức, để rồi chợt nhận ra có thứ gì lạnh băng rơi trên khóe miệng- lạnh như máu chảy chảy ở chùa Giang Kim hôm ấy. Tỉnh rồi mới biết thì ra là nước mắt chính mình.

Chương Mộ Thi hoàn hồn từ hồi ức, máu trào cổ họng, ả lạnh lùng nói: "Tôn Diệu Quang đâu! Tôn Diệu Quang đâu rồi, đứa cháu quý giá nhà các người đâu hả Tôn lão thái thái, hả Tôn phu nhân? Sao nó không ra ngoài! Bảo nó ra ngoài gặp ta đi!"

Tôn lão thái thái giận gần tắc thở, bà ta gõ mạnh gậy chống xuống sàn: "Tiên môn các ngươi cứ mặc cho một ma chủng làm loạn thế này sao?!"

Tôn Quân Hạo thở dài, vừa định ra tay thì Minh Trạch lên tiếng: "Khoan đã."
Cậu ta nhìn Tôn lão thái thái với thái độ nho nhã: "Lệnh bà yên tâm, chúng ta sẽ không để nàng ta hại người. Trước đấy mời bà trả lời thành thật, lời Chương Mộ Thi nói có đúng hay không."

Lão thái thái nổi xung: "Dĩ nhiên là ả ta ngậm máu phun người! Một ma chủng sao có thể nói thật được!"

Minh Trạch nói: "Vậy xin bà cho mời tiểu thiếu gia đến gặp mặt chúng ta."

Lão thái thái yên lặng.

Tôn phu nhân cắn môi: "Các vị tiên nhân, Diệu Quang đã ốm nặng sau lần trở về từ chùa Giang Kim, nay bệnh nặng liệt giường, không thể gặp khách."

Lão thái thái bỗng lạnh lùng nói: "Đã tìm thấy Chương Mộ Thi thì các ngươi đi được rồi. Quân Hạo, đóng cửa, tiễn khách."

Tôn Quân Hạo: "..."

Tôn Quân Hạo nhất thời lúng túng.

Tổ tiên nhà họ Tôn là Thái thượng trưởng lão của một trong các tông môn đứng đầu, do đó vị lão thái thái này vẫn luôn cao ngạo và ngang ngược.
Bà ta sống nông cạn, không hiểu biết nhiều, lại thêm xưa kia toàn gặp tán tu- những kẻ sẽ nể mặt môn Phù Hoa mà cung kính hết mực với bà ta, nên Tôn lão thái thái cho rằng tu sĩ cũng chỉ đến vậy là cùng.

Bởi lẽ đó mà lão thái thái không biết nhóm tu sĩ đứng trước mặt họ bây giờ không biết những người họ không thể gây sự với, hay là muốn đuổi thì thản nhiên xua tay đuổi dễ dàng cho được.

Tôn Quân Hạo thở dài bảo mẹ: "Mẫu thân, chi bằng người cứ về nghỉ ngơi trước đã."

Dứt lời ông ta lại quay sang nói với Minh Trạch: "Đắc tội rồi, mẹ ta mới trải qua cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên khó lòng kiểm soát tâm tình, mong đạo hữu đừng trách phạt."

Minh Trạch không nhận lời xin lỗi mà chỉ nói: "Tôn đạo hữu, hãy mời tiểu thiếu gia nhà họ Tôn các ngài ra đi."