Ngọc lại chưa chịu thôi đi, cô ta thở dài ra vẻ cảm thông cho Nhung. Cố ý nói:
- Xem như chị nhờ em. Sau này chị Chi gả qua đó chuyện ăn uống việc nhà có lẽ chị ấy không làm được, em còn phải suốt ngày trông chừng chị ấy nữa thực sự rất vất vả.
Ngọc cúi mặt giấu đi nụ cười đầy ấp xảo trá nơi khóe môi. Cô ta chính là cố ý, trên đời này mấy ai chấp nhận được việc anh mình đi lấy một người vô dụng chứ, lấy về còn thêm một gánh nặng phải chăm sóc như một đứa trẻ con vậy. Không phải trong phim truyền hình em chồng nhà giàu đều hóng hách, kiêu ngạo sao? Đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu cô ta, cô ta sao có thể chấp nhận?
Nhung nhướng mày, có vẻ như đang suy nghĩ về một vấn đề nghiêm trọng nào đó. Sau đó cô cười cười.
- Chị không cần phải lo đâu ạ, nhà chúng tôi phụ nữ không làm việc nhà, còn chiếc túi này… - Nhung chu môi. - Không có công không nhận thưởng, chị giữ lại đi nhé.
Nói rồi Nhung xách túi của mình lạnh lùng rời đi bỏ Ngọc đứng đực mặt ra đấy với cái túi hàng hiệu. Ngọc nghiến chặt răng. Sắc mặc cô ta chuyển từ trắng sang xanh.
“Nếu mày không phải em gái anh Đình Duy thì tao có cần xuống nước nhẫn nhịn, khom lưng cúi đầu lấy lòng mày như thế không? Đúng là thứ không biết điều. Cứ đợi đó, đợi anh Đình Duy là của tao rồi thì tao có hành mày ra bã không?”
Nhung ra đến cửa thì nhếch lên khóe môi.
" Đúng là loại tôm sông sứa biển. Xin lỗi nhé, tôi không giúp được gì cho chị rồi. Tự cầu nguyện cho mình đi… trà xanh chết tiệt…"
…
- Đến rồi à? Nào, ăn nhiều vào nhé. - Ông Sơn vô cùng niềm nở.
Đã lâu không gặp bạn cũ, khi gặp lại không biết là có bao nhiêu là chuyện để nói nữa. Nhớ lại lúc đó hai người là bạn học, dì Lan nhỏ hơn một tuổi nên học lớp dưới. Dì Lan thích ông Sơn, thích thầm rất nhiều năm nhưng đến khi ông ly hôn dì mới có can đảm thổ lộ lòng mình. Bà Dung chính là người chứng kiến tình yêu của họ đi qua bao nhiêu sóng gió mới đến được như ngày hôm nay.
Bữa cơm gia đình diễn ra ấm cúng, hòa thuận vui vẻ biết bao.
- Ọe…
Ngọc đột nhiên nôn mửa, cô ta nhanh chóng đẩy ghế ra vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Sáu người cũng đồng loạt về phía này.
Ngọc nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt nhợt nhạt, mặt mày xanh xao tái mét. Chính là dáng vẻ mà cô ta câm ghét nhất. Thật kì lạ, dạo gần đây cô ta luôn cảm thấy trong người khó chịu, ăn uống cũng không được bao nhiêu bù lại ngủ thì khá nhiều. Có một khả năng mà Ngọc nghĩ đến nhưng cô ta lập tức lắc đầu, cô ta tự trấn an bản thân có lẽ dạo này dạ dày cô ta không tốt nên mới như thế, phải… chính là như vậy.
Phía bên này mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. Người từng sinh con như bà Dung sao có thể không thắc mắc. Bà nhìn đĩa cá trước chỗ Ngọc ngồi bà càng chắn chắn hơn bảy phần chính là cô ta đang mang thai.
Vì là người quen biết lâu năm, cũng không còn xa lạ gì nữa bà Dung liền hỏi thẳng:
- Con bé có thai rồi à?
Chi giật mình, cô rớt cái đũa đang cầm trên tay xuống bàn lập tức há hốc mồm nhìn về phía Đình Duy. Không biết vô tình hay hữu ý anh cũng nhìn cô chằm chằm. Hai người ăn ý nhìn nhau. Chi nghĩ thầm trong bụng.
“Không phải chứ? Chuyện này cũng quá là trùng hợp rồi.”.
Ông Sơn khó tin, sao chuyện đó có thể xảy ra trong khi ông chưa bao giờ nghe Ngọc kể về việc có người yêu. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn ông Sơn cũng muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
- Sao bà lại nghĩ như thế?
Dì Lan cũng cảm thấy kì lạ. Suy nghĩ một hồi dì Lan cũng cảm thấy Ngọc có vấn đề. Bà mím môi.
- Dạo này em thấy con bé xanh xao lại hay buồn nôn có khi nào…
Cả nhà hồi hộp muốn biết rõ sự tình ra sao, không khí lúc này lại rơi vào trầm tư, tận đến khi Ngọc từ nhà vệ sinh bước ra ngoài.
Ngọc ngồi vào bàn, điều đầu tiên cô ta ngồi xuống ghế là bưng đĩa cá đến trước mặt Chi.
- Chị Chi thích ăn cá này nhất. - Ngọc cười cười. - Để bên đó sẽ dễ ăn hơn.
Bà Dung cầm lấy cánh tay ông Sơn, bà nhẹ lắc đầu. Dù sao bà cũng là người ngoài, ở đây đông người hỏi chuyện như vậy cũng không nên. Bà sợ Ngọc sẽ khó xử.
Kể từ lúc đó, bàn tiệc cũng vẫn diễn ra như bình thường. Lớp lớn thì bàn về chuyện ngày xưa, tâm sự về những niềm tự hào của tuổi trẻ. Lớp nhỏ thì im lặng lắng nghe, đôi khi chọt vào đôi ba câu cho có không khí.
Đình Duy thì khỏi bàn, lần nào cũng vậy gắp hết cái này đến cái nọ cho vào bát Chi làm bát của cô đầy ụ. Chi tức giận mà cô không làm gì được chỉ có thể mặt nhăn mày nhó, không cam tâm ăn hết đóng đó. Chi sợ đến một ngày cô sẽ nặng gấp đôi anh mất.
" Người đàn ông tàn độc này, chắc chắn là thuyết âm mưu của anh đúng không? Ôi trời, thật là độc ác."
- Ăn nhanh đi, một lát đói thì đừng có kêu ca.
Chi trợn mắt nhìn đống đồ ăn. Trong lòng gào thét.
" Anh có giỏi thì ăn hết đóng đó coi."
- Không ăn à? anh đút cho nhé, aaa…
Chi cứng đờ, thái dương co giật, lông mày cô như sắp dính vào nhau. Cô nhìn cái thìa đang đưa qua thì hai cánh môi mím chặt.
" Chắc chắn là cố ý, chắc chắn là cố ý. Được lắm… Cao Đình Duy, anh về kêu mẹ anh sinh thêm một đứa nữa đi là vừa, bởi vì anh tiêu đời rồi."