Trở Lại

Chương 4: Ba của An An



Chi cùng dì Lan đến trung tâm thương mại để mua cho dì ấy một ít đồ mới, cô dự định sẽ nói ba đưa dì Lan đi Đà Lạt du lịch một thời gian nên cần mua cho bà một ít áo ấm áp một chút. Đi được một đoạn thật trùng hợp lại gặp người quen.

- Ý Chi.

Nghe được giọng nói quen thuộc Chi lập tức quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ thái độ lập tức thay đổi.

- Bà tới đây làm gì?

Một người phụ nữ trung niên trông xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha yêu kiều nhìn qua là biết trước đây đã làm không ít đàn ông phải xao xuyến. Nghe Chi nói vậy bà ta có chút không hài lòng.

- Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy?

Bà Yến liếc dì Lan đang đứng bên cạnh, vô cùng ghét bỏ, bà ta hét lên:

- Chắc chắn là tại mày, mày giành chồng tao bây giờ còn muốn giành con gái với tao?

Dì Lan lúng túng.

- Em không có.

- Mày câm miệng.

Bà Yến như không giữ được bình tĩnh, bà ta dữ tợn nhào vào cào cấu dì Lan làm Chi càng cảm thấy chán ghét.

- Đủ rồi. - Chi quát lớn.

- Con à...

Bà Yến rơm rớm nước mắt trông bà ta lúc này thật là đáng thương như vừa bị người ta ức hiếp vậy. Chi còn không thèm nhìn bà ta lấy một cái, cô quay sang nhỏ nhẹ trấn an dì Lan:

- Mẹ, không sao đâu ạ, mẹ cứ việc qua đó mua những thứ mình thích chờ con một lát nhé.

- Được rồi, mẹ hiểu mà, có gì từ từ nói nhé con.

Bà Yến nghe vậy thì điên hơn, bà ta trợn mắt, la lối chửi rủa khiến cho mọi người ở gần đó cũng nhìn lại phía này.

- Ai là con gái mày chứ? Đồ không biết xấu hổ, đồ tiểu tam giật...

- Bà có thôi đi không?

Chi tức giận lập tức cảnh cáo bà ta, sao bà ta có thể không biết xấu hổ tới mức như thế? Từ khi biết được bộ mặt giả tạo của bà ta cô chỉ cảm thấy thật ghê tởm.

- Con, con nói chuyện với mẹ như thế à?

- Không thì sao?

- Con... sao con lại trở nên như vậy, mẹ vất vả sinh ra con bây giờ con lại nhận giặc làm mẹ, còn đối xử với mẹ ruột như vậy nữa. Trời ạ tôi đã tạo nghiệp gì thế này.

Vừa nói bà Yến vừa khóc lóc thảm thiết vừa kể lể vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, sau đó hai tay bà chụp lấy tay Chi.

- Có phải con trách mẹ không ở bên con không? Ba con ông ấy ngoại tình cùng người phụ nữ đó. Mẹ lại không có tiền như ông ấy nên mới để ông ấy giành mất con... hu hu...

Chi khinh bỉ nhếch lên khóe môi, người mẹ này của cô đúng là diễn xuất tài tình. Nếu cô không sống lại một lần sao có thể thấy được bộ mặt giả tạo này của bà ta. Kiếp trước nhờ diễn xuất không một kẻ hở nào của bà ta mà cô đã trách lầm ba và dì Lan còn làm ra nhiều chuyện có lỗi với bọn họ như vậy. Nhớ lại lúc đó cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.

- Bà muốn gì? - Chi ghét bỏ.

- Mẹ... dạo này mẹ có chút...

- Bà lại thiếu nợ bài bạc?

- Không có, mẹ không có đánh bài nữa, chỉ là dạo này mẹ hơi mệt, trong nhà lại không có tiền xoay sở mới đi vay người ta thôi. Mẹ cũng là bất đắc dĩ nên mới... - Bà Yến chặm nước mắt.

- Không phải mỗi tháng tôi đều gửi cho bà hai mươi triệu tiêu vặt sao?

- Mẹ bất đắc dĩ lắm mới tìm con, nếu con không có thì thôi vậy. - Bà Yến tỏ vẻ bất lực lại rơm rớm nước mắt.

Chi nghe vậy thì nở nụ cười giễu cợt. Bệnh? Chứ không phải là nuôi người đàn ông kia à? Cô cũng không muốn vạch trần bà ấy.

- Được, tôi chuyển thêm cho bà nhưng nếu sau này bà còn làm phiền mẹ Lan thì một xu cũng đừng hòng lấy được.

- Mẹ biết rồi con yên tâm.

Sau khi chuyển tiền xong cô cũng không dây dưa với bà Yến thêm nữa mà nhanh chóng rời đi.

Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi độ chừng nhỏ hơn bà ta bốn năm tuổi gì đó, hắn ta chạy đến giật lấy tấm cạc trên tay bà Yến.

- Anh tiết kiệm một chút, con nhỏ này bây giờ không dễ lừa như trước đâu.

- Biết rồi em yêu. Cơ mà anh phải công nhận một chuyện là con gái em xinh thật ấy, ha ha... nhưng chỗ này không được thông minh lắm nhỉ? - Gã ta chỉ chỉ tay vào trán mình mà cười nhạo.

Bà Yến nghe vậy bậc cười, bà ta nũng nịu dựa sát vào người đàn ông.

- Đồ đáng ghét, anh mà dám phản bội em thì em không tha cho anh đâu có nghe không?

Hắn ta nhếch môi, lộ ra nụ cười gian xảo.

- Em yên tâm sẽ không có chuyện đó, đời này anh chỉ yêu mỗi mình em thôi.

...

Về đến nhà, Chi mệt mỏi trở về phòng, cô ngã lưng xuống giường mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà một lúc lâu. Bất giác nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má.

- An An, mẹ nhớ con quá.

"Cốc, cốc"

- Chị hai, em vào được không thế?

Chi vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh vốn có.

- Vào đi.

Đợi Ngọc bước vào trong, trên tay cô ta còn cầm theo một đĩa hoa quả.

- Chị chuẩn bị đi ngủ à?

- Có chuyện gì sao? - Chi hỏi lại.

Ngọc ngồi xuống ghế, dáng vẻ nghiêm túc.

- Ba bảo em nói với chị mai là sinh nhật anh Đình Duy, gia đình anh ấy mời chúng ta đến đấy.

Chết thật, sao cô lại không nhớ chuyện này cơ chứ. Kiếp trước cô cùng Đình Duy yêu nhau sau đó không biết vì nguyên do gì mà chia tay, cũng đã mười mấy năm Chi cũng không nhớ rõ mấy. Cô nhớ sau chia tay một tháng là đến sinh nhật anh. Mọi bi kịch kiếp trước đều bắt đầu từ hôm sinh nhật đó.

Chuyện gì đến cũng phải đến. Chi sờ cằm đăm chiêu. Cô có vẻ khá hứng khởi.

"Chúng ta cũng nên gặp nhau rồi người yêu cũ." Môi Chi bất giác cong cong "à không... bố của An An."