Sáng sớm, bà Yến ủ dột ngồi trước cửa. Bà ta hóng mỏ ra ngoài đợi người đến rủ bà ta đi đánh bài. Bữa giờ bà ta đen đủi, đen tình đen bạc, tiền mà Chi gửi cũng sắp thua hết sạch. Bà ta chán nản vô cùng, hai tay chống cằm tựa lưng ra sau ghế.
Đúng lúc bà ta đang sầu não thì ngoài cổng có tiếng người ồn ào. Bà ta tò mò liền đi ra xem thử.
- Cái này có lừa đảo không đấy?
- Bác ơi, đây là chương trình rút thăm trúng thưởng tri ân khách hàng lớn nhất từ trước tới nay của công ty bọn cháu đấy ạ.
Một cô gái trẻ tuổi đang giới thiệu chương trình rút thăm trúng thưởng cho người dân địa phương ở đây. Cô gái trông xinh đẹp, khí chất sang trọng tỏa ra từ trên người. Sợ người ta không tin cô gái lại nói:
- Không tin bác có thể thử mà đúng không? Bảo đảm không mất mát gì cả.
Người phụ nữ nghe vậy cũng ngờ ngợ, bà ta chọn một lá phiếu trong hàng chục phiếu còn lại trong hộp. Từ từ mở ra dưới sự chứng kiến của bà con xung quanh. Cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
- A… trúng rồi… trúng rồi… - Người phụ nữ mừng rỡ la lên. - Là năm triệu đấy mọi người ạ.
Mọi người ở đó nghe vậy cũng hăng hái, ai cũng muốn được bóc thăm thử vận may.
Tiếp theo đó lại có người trúng thưởng, mệnh giá từ một đến năm triệu là đa số. Còn lại là một số vật dụng thường ngày.
Bà Yến thấy cảnh tượng này không khỏi hứng khởi, hai mắt bà ta sáng rỡ, tiền từ trên trời rơi xuống ai mà chẳng ham. Bà ta chen chút chui vào tham lam giật lấy lá phiếu trên tay cô gái.
Còn lại hai lá, bà ta cố tình giật trước. Cô gái cũng không nói gì chậm rãi đợi bà ta mở phiếu.
- Ha ha… trúng rồi… trúng rồi… - Bà ta cười lớn, không biết ngại giơ tấm phiếu ra khoe mẽ, giễu cợt những người bóc trước xui xẻo. - Tận hai mươi triệu đấy các bác ạ… ha ha…
Xem ra hôm nay vận may của bà ta không tệ, đợi lát nữa có tiền bà ta phải đi làm vài ván gỡ gạc.
Lúc này cô gái kia cũng lên tiếng, giọng nói từ tốn:
- Thưa bà con, hiện tại đã hết phiếu, chương trình của chúng tôi tạm thời xin được gác lại. Mọi người trúng thưởng mời theo chúng tôi làm một số thủ tục cần thiết nhé, để chúng tôi còn tiện báo cáo về trên. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Đám đông giải tán, ở lại chỉ còn mấy người trúng thưởng trong đó có bà Yến. Bà ta vui sướng cười toe toét nãy giờ không ngớt miệng. Mồm cũng sắp ngoác tới mang tai.
- Cô ơi, bao giờ có tiền vậy? - Bà ta gấp gáp.
- Mời cô qua bên này, hoàn thành thủ tục xong sẽ có ngay.
- Vậy à… được được… - Bà Yến không nghĩ ngợi nhiều, tiền sẽ nhanh chóng bay vào trong túi. Bữa giờ bà ta cũng ngứa tay lắm rồi.
…
- Em làm gì vậy?
- Trèo vào đấy. Anh nhanh nhanh lên một chút, bị người ta phát hiện thì không hay đâu.
- Nhưng cửa không khóa mà em?
Đình Duy tự nhiên đẩy cửa bước vào, vô cùng khó hiểu mặc Chi đang đang cố đu trên cổng rào. Nhìn cô y chang cún con đang cố leo cây trông vừa đáng yêu vừa ngốc ngốc.
- Sao anh không nói sớm. - Chi ngượng chín mặt. Làm cô xấu hổ muốn chết.
- Ủa? Anh tưởng em biết.
- "…"
Đột nhập vào nhà người ta còn không mang theo não khổ không tả xiết. Chi vội trèo xuống, không nói một chữ nhanh chóng vào nhà.
Bước vào trong nhà một mùi khó chịu liên tiếp xọc vào mũi, vừa ẩn nhẫn mùi móc kèm theo chút mùi đồ ăn ôi thiu vô cùng khó ngửi làm Chi phải nôn khan mấy lần vì không chịu nổi.
Chi quan sát một lượt, trên bàn là đống mì ly ăn hết chỉ còn mỗi nước bên trong. Xung quanh còn có hộp đựng đồ chiên đầy dầu mỡ, sàn nhà vỏ chai rác rến đầy rẫy, đen kịch nhìn kinh tởm vô cùng. Căn nhà chả khác nào bãi rác. Chi nhăn mặt.
Tiếp đến cô thẳng vào phòng bà Yến cùng tên nhân tình. Bên trong cũng không đỡ hơn là bao, quần áo vương vãi có khi mấy ngày rồi chưa giặt hôi hám cực kì.
Theo lí thuyết và tính xác đáng mà Chi đánh giá sau khi đặt chân vào ngôi nhà này đó là bà Yến rất ít khi dọn dẹp, mà cũng chả ai tới lui chơi với bà ta.
Để không mất thêm thời gian cô cùng đình Duy bắt đầu chia nhau lục lội, tìm kiếm mọi thứ. Cuối cùng cũng không được kết quả gì như mong muốn. Dù mỏi chân lắm nhưng Chi không muốn ngồi lên giường. Cô ngồi xổm trên sàn giơ tay lên quạt quạt tìm chút gió, nếu không một lát cô chết ngạt lúc nào không hay ấy.
Đột nhiên Chi liếc qua chân giường, hình như cô đã bỏ sót thứ gì đó. Bỏ qua cái mùi hôi hám trong không khí lẫn sàn gạch cô cúi đầu xuống gầm giường quan sát, quả nhiên có kết quả bất ngờ.
- Anh nhìn xem. - Chi gọi với ra ngoài.
Đình Duy nghe tiếng cũng đi qua xem một chút. Chi thò tay xuống gầm giường cuối cùng lôi ra được một thùng giấy. Nhìn đồ đạt trong đó Chi không khỏi thất kinh hồn vía. Cô nhanh chóng liếc mắt qua Đình Duy. Lúc này Đình Duy cùng bất giác nhìn cô. Anh cầm lên cuốn sổ màu đen dường như là một quyển nhật kí, từ từ mở ra xem. Nét chữ ngoệch ngoạc như giun, xấu không thể tả.
Lật ra trang đầu tiên.
‘Nhật kí sinh hoạt về những người phụ nữ xinh đẹp.’
Chi bĩu môi.
- Nhìn là biết của ai rồi đấy. Nghe cái tên cũng biến thái nữa.