Hai người họ rời khỏi nhà bà Yến. Trời bắt đầu kéo mây đen kịch, sắc trời âm u, dự báo thời tiết hôm nay cho thấy một số vùng lân cận sẽ có mưa lớn không ngừng. Chi thất thần ngồi trên ghế nhìn qua cửa kính chờ đón những cơn mưa mùa hạ đầu tiên.
Lúc này, Nhung vui vẻ tiến vào, Đình Duy vẫn chăm chú làm việc. Nhung cũng không quan tâm. Cô chạy lại ngồi sát cạnh bên Chi, cô ấy vỗ ngực tự hào về bản thân.
- Thế nào, thấy em diễn có đỉnh không? - Nhung dựa người vào vai Chi. - Làm người mẹ đó của chị tin sái cổ.
Chuyện để dụ bà Yến ra khỏi nhà Chi đã nhờ Nhung giúp đỡ, bà Yến xem tiền như mạng bà ta tự nhiên sẽ mắc bẫy. Cô lo có một ngày bà ta sẽ bị thói tham lam thấy tiền mờ mắt của mình hại chết lúc nào không hay.
Thật ra cô cũng có thể trực tiếp chuyển tiền cho bà Yến nhưng khổ nổi bọn họ vừa cãi nhau cách đây không lâu. Chính là cái ngày bà Yến tới xin tha cho tên nhân tình bé bỏng của bà ta. Nếu đột nhiên chuyển thêm tiền không phải sẽ kì lạ lắm sao?
- Cảm ơn em nhé. - Chi dịu dàng mỉm cười.
- Có gì mà phải cảm ơn em. - Nhung liếc mắt qua Đình Duy, cô ấy nhẹ giọng thủ thỉ. - Chị giúp em xin được vai diễn, bây giờ em giúp lại coi như chúng ta hòa nhau.
Chi cũng gật gù.
- Vậy một lát chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé.
Nhung cầm lên túi xách, có vẻ như cô ấy muốn đi ra ngoài.
- Để hôm khác đi ạ. Một lát em còn có hẹn.
- Vậy à. - Chi tiếc nuối.
- Đừng có hẹn hò vớ vẩn đấy. - Mắt thấy Nhung sắp đi ra ngoài Đình Duy nói với theo.
Nhung tức cười, cô không nhịn được, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn anh mỉa mai.
- Em chưa từng thấy qua người đàn ông nào vớ vẩn hơn anh đâu.
- Gì cơ? - Đình Duy giương lên một bên môi, như cố tình không hiểu lời Nhung nói. Khẽ nhướng mày.
- Chưa từng thấy qua đàn ông tốt như anh à, cảm ơn nhé.
Nhung nghe xong bất lực, bậc cười ha hả.
- Không biết xấu hổ.
Chi không nhịn được buồn cười, đúng là vô phương cứu chữa, tự luyến vô đối. Nhưng mà Đình Duy nói cũng không sai, anh đẹp trai, tài giỏi, kinh tế thì khỏi phải bàn cãi vì nhà anh không có gì ngoài điều kiện cả. Quen nhau hơn một năm anh chưa bao giờ đi quá giới hạn, luôn tôn trọng cô một cách tuyệt đối. Người đàn ông trưởng thành tự lập, vừa tinh tế vừa chu đáo như anh thì đúng là hiếm có khó tìm. Nói đúng hơn Đình Duy có đủ cơ sở để khẳng định câu nói mà anh vừa thốt ra.
Nhung bĩu môi, cũng không thèm đôi co thêm nữa vì ngày nào bọn họ chả cãi nhau. Cũng thành thói quen.
- Em đi nhé. Hai người cứ việc hẹn hò đi.
- Về sớm đấy. - Đình Duy cao cao giọng.
Chi cười cười nhìn anh.
- Anh trẻ con thật đấy, suốt ngày cứ trêu em ấy mãi thôi.
- Ai bảo nó ngốc nghếch.
- "…"
…
Bây giờ cũng hơn bảy giờ, bụng Chi đói meo. Đình Duy sợ cô đói, anh muốn đặt đồ ăn nhưng Chi không thích. Cô muốn cùng anh ra ngoài tận hưởng không khí của hai người, cùng ăn, cùng đi dạo phố trò chuyện đó chẳng phải là những việc người yêu với nhau nên làm hay sao.
- Em định giải quyết chuyện đó thế nào? - Đình Duy chợt hỏi.
Chi hiểu ý.
- Nói thế nào bà ấy cũng là mẹ em. Em không thể tự tay đưa bà ấy vào tù được.
- Ừm, có thể hiểu được. - Đình Duy nhẹ gật đầu.
Đình Duy hiểu rõ tất thảy nổi khó xử trong lòng Chi. Anh nhìn vào gương mặt nhỏ bé của cô thoáng qua có vẻ rất vô tư không để ý nhưng thực chất là đang rỉ từng giọt máu trong tim đấy. Đôi mắt to tròn long lanh có chút muộn phiền phản ánh vào đó một chút mất mát tủi thân. Đau lòng không tả xiết. Chi luôn mạnh mẽ như thế, dù chuyện lớn hay nhỏ cũng muốn tự mình gánh vác để không phiền hà đến ai, càng không muốn thể hiện sự yếu đuối của bản thân ra ngoài.
Đình Duy thở dài, nhìn cô như vậy thâm tâm anh lại càng chua xót. Đình Duy đứng dậy gấp tài liệu bỏ sang một bên. Tay cầm lấy áo vest trên ghế chậm rãi tiến về phía này.
- Anh làm xong rồi, chúng ta đi ăn thôi.
- Vâng.
Đình Duy nắm lấy tay Chi, bàn tay to lớn vững vàng bao trọn lấy tay cô, Chi nhìn xuống tay mình có chút thẫn thờ, tay anh thật ấm áp không giống như bàn tay lạnh lẽo của cô, những lúc như thế này càng không có hơi ấm.
Chiếc xe BMW bon bon trên đường lớn, giờ này bên ngoài khá đông đúc, thành phố xa hoa dưới ánh đèn rực rỡ. Người ta vội chen chút nhau trên con đường đầy rẫy sắc màu. Chi nhìn thành phố náo nhiệt trong mắt, nhẹ nhàng cong môi.
Đình Duy lái xe vào một khu sầm uất của thành phố Hồ Chí Minh. Chọn một nhà hàng yên tĩnh nhưng không kém phần sang trọng. Ở đây không quá nhiều người cũng không hẳn là vắng vẻ. Phía trước còn có hồ bơi, khung cảnh lãng mạn với ánh nến và rượu vang.
Chọn một bàn trống, anh kéo ghế cho Chi.
- Thích không?
- Anh đặt trước rồi à?
Đình Duy không nói gì chỉ khẽ cười. Sau đó ngồi xuống ghế đối diện.