Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói

Chương 26



Trước khi ngâm nước, thật ra Lâm Hồi đã dần dần khôi phục ý thức.

Cảm giác đó không dễ chịu chút nào, cả người anh như bị nhốt dưới đáy đại dương: Hít thở khó khăn, rét lạnh, không thể dùng lực; xung quanh loáng thoáng tiếng động, lúc to lúc nhỏ, lúc xa lúc gần; thi thoảng có tiếng nhắc nhở anh mở mắt, nhưng dù bản thân giãy giụa như thế nào thì cơ thể vẫn không động đậy, không mở nổi mắt, không thể thật sự tỉnh lại.

May là thuốc bác sĩ Chu tiêm vào đáp ứng với thuốc mê, không ngừng phát huy tác dụng trong cơ thể Lâm Hồi. Chẳng bao lâu sau, Lâm Hồi lại tỉnh táo hơn một chút. Anh cảm nhận rõ ràng có người bế mình lên, sau đó thả vào dòng nước dễ chịu. Tuy vẫn mê man, không thể suy nghĩ nhưng chóp mũi cảm nhận được hương vị quen thuộc, anh vô thức cảm thấy thả lỏng và an tâm.

Từng giây từng phút trôi qua, Lâm Hồi giống như hoa héo gặp trời mưa, từ từ thức giấc. Anh nghe thấy một ít âm thanh, hình như ai đang nói, giọng nói rất nhẹ nhàng. Đương lúc anh cố gắng muốn nghe người nọ nói gì thì xung quanh lại im lặng. Sau đó hơi thở quen thuộc lại xuất hiện, đồng thời trán cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo – có người đặt tay lên trán anh, cực kì thoải mái. Rất nhanh sau đó, trên vai có thêm một chiếc khăn lông, đối phương giúp anh lau những giọt nước trên người, động tác nhẹ nhàng vô cùng.

Lông mi Lâm Hồi run rẩy.

Anh cẩn thận cảm nhận động tác của đối phương, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt khiến nội tâm anh khó hiểu, trong lòng có thứ gì đó nhảy tới nhảy lui khiến anh muốn mở to mắt. Chắc chắn chỉ cần liếc mắt một cái là anh có thể nhớ ra người này là ai: Anh muốn nhìn người kia, muốn nói với người kia rằng anh hơi nóng, tiện thể hỏi có thể mượn tay người kia giải nhiệt một chút không… Đầu óc Lâm Hồi rối bời, đang nghĩ thì cả người nhẹ bẫng, dường như sức lực đã quay trở lại, dáng người lờ mờ rơi vào đáy mắt. Tựa như theo bản năng, trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, Lâm Hồi đã vươn tay.

“… Hạ…”

Đúng rồi, người trước mắt là Hạ Kiến Sơn anh thích từ lâu.

Thấy Lâm Hồi mở mắt, Hạ Kiến Sơn lộ ra ý cười, nói nhỏ: “Là tôi, Lâm Hồi, là tôi.”

Nhìn qua thì Lâm Hồi chưa tỉnh táo hoàn toàn, anh nắm lấy tay Hạ Kiến Sơn, ngơ ngác nhìn, hình như hơi khó hiểu.

Hạ Kiến Sơn rụt tay lại, quấn khăn tắm quanh người anh, giải thích: “Hiện tại cậu ở nhà tôi. Rượu của Phùng Anh có vấn đề, đừng lo lắng, nghỉ ngơi là được.”

Lâm Hồi không đáp lại.

Hạ Kiến Sơn thấy thế thì đứng dậy lấy nước cho anh, đang định quay người thì bị Lâm Hồi nắm lấy tay: “…”

Hạ Kiến Sơn cau mày: “Có chỗ nào không thoải mái à?”

Lâm Hồi lắc đầu, tay nắm chặt hơn. Anh nắm lấy tay Hạ Kiến Sơn ý muốn kéo hắn về phía mình. Hạ Kiến Sơn không hiểu ra sao nhưng vẫn nương theo hành động của anh mà lại gần, khoảng cách giữa hai người chẳng mấy chốc đã gần trong gang tấc.

Ánh mắt cả hai vẫn còn vương hơi nước từ phòng tắm.

Lâm Hồi không rời mắt, vẫn nhìn Hạ Kiến Sơn, vừa như đang cố gắng phân biệt, vừa như đang tự hỏi gì đó. Hạ Kiến Sơn thấy hàng lông mi của anh run rẩy, sau đó hơi ngẩng đầu. Hạ Kiến Sơn bối rối thốt lên: “Lâm…”

Giống như phim điện ảnh được phóng đại và tạm dừng, trong nháy mắt ấy, trước mắt Hạ Kiến Sơn chỉ có gương mặt đột nhiên dán sát của Lâm Hồi cùng hai tay ẩm ướt ôm lấy mình.

Quần áo Hạ Kiến Sơn lại ướt thêm, nhưng hắn không rảnh bận tâm, cơ thể nóng rực trong lòng khiến trái tim hắn đập kịch liệt.

Nhưng hình như Lâm Hồi không cảm nhận được, ôm chặt lấy Hạ Kiến Sơn, nói thầm: “Nóng.”

Hiện tại Hạ Kiến Sơn xác định tình hình của Lâm Hồi đã chuyển biến tốt hơn, từ người cá biến thành mèo con dính người, thay đổi nhanh chóng khiến hắn không phản ứng kịp. Phòng tắm đúng là nóng, Hạ Kiến Sơn cũng cảm thấy nóng, đang định nói về phòng là được nhưng Lâm Hồi cảm thấy cơ thể Hạ Kiến Sơn mát mẻ nên cứ dán sát vào. Anh nhẹ nhàng cọ mặt Hạ Kiến Sơn, nhưng Hạ Kiến Sơn không dám dùng lực khống chế, kết quả là sau một phen lăn lộn, hắn bị Lâm Hồi quấy nhiễu thành công.

Hạ Kiến Sơn ngày càng nóng, trán nổi gân xanh, không nhịn được nữa, cố gắng kéo Lâm Hồi ra xa, hạ giọng: “Lâm Hồi, cậu tỉnh táo lại. Cậu nghe tôi nói, hiện tại…”

Lâm Hồi không nghe vào tai, thật ta nội tâm còn đang nghi ngờ liệu có phải trong mơ không, nếu không sao vừa tỉnh dậy đã thấy Hạ Kiến Sơn lo lắng nhìn mình, bản thân lại nằm trong bồn tắm nhà hắn. Nhưng không quan trọng, dưới tác dụng của rượu và thuốc, anh từ bỏ tự hỏi, lựa chọn trở thành động vật chỉ biết hành động theo bản năng, ví như giờ phút này, trong mắt anh chỉ có đôi môi lúc mở lúc đóng, nhìn qua vô cùng mềm mại…

“… Là như thế, vì vậy cậu… ưm…”

Con mèo hung dữ ngậm lấy đóa hoa mình thương nhớ từ lâu.

Cánh tay vòng lấy vai Lâm Hồi của Hạ Kiến Sơn siết chặt hơn, cả người cứng đờ. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, cảm giác bủn bủn thổi quét toàn thân. Mọi cảnh cáo biến thành vô nghĩa, trong giây phút Lâm Hồi chạm vào môi hắn, hoặc ngay từ lúc Hạ Kiến Sơn quyết định đi đón Lâm Hồi, buổi tối hôm nay đã bắt đầu mất khống chế.

Lâm Hồi bốc đồng, vụng về, lười nhác. Anh dán lên môi Hạ Kiến Sơn, nhưng không động đậy, giống như một con bươm bướm ngẫu nhiên bay qua rồi đậu xuống. Sau khi Hạ Kiến Sơn ý thức được điều này, hắn cắn nhẹ – giống như một tín hiệu, lại như một lời cổ vũ, Lâm Hồi thử vươn đầu lưỡi, thử liếm môi Hạ Kiến Sơn, một cái, hai cái, ba cái.

Hạ Kiến Sơn sắp phát điên rồi.

Tình dục bị gợi lên, thiêu đốt lý trí vốn đã nghiêng ngả của hắn. Nếu người trước mắt không phải Lâm Hồi thì hắn đã không nhẫn nại như thế; nhưng nếu không phải anh, thì bản thân hắn đã không thay đổi thành dáng vẻ như vậy. Hạ Kiến Sơn không biết là Lâm Hồi là người biết dày vò người khác như thế. Hạ Kiến Sơn không thể đẩy anh ra, cũng không muốn đẩy, hắn đầu hàng.



Mùi tanh đặc trưng lan tỏa khắp phòng, Lâm Hồi dụi vào lòng Hạ Kiến Sơn chậm rãi bình tĩnh lại. Hạ Kiến Sơn ôm anh đứng dưới vòi hoa sen tắm đơn giản, lau khô người rồi đưa về phòng. Lâm Hồi mặt đỏ tai hồng mặc Hạ Kiến Sơn sắp xếp, anh không thể bỏ qua dục vọng bị khơi dậy của hắn nhưng Hạ Kiến Sơn cố tình ngay cả tóc cũng giúp anh lau khô.

Hạ Kiến Sơn rất nóng nảy, Lâm Hồi cảm nhận được, nhưng cùng lúc đó, hắn kiên nhẫn vượt mức bình thường.

“Tách.”

Đèn tắt, phòng ngủ tối sầm. Chỉ còn chiếc đèn ngủ ở góc phòng, ánh đèn lờ mờ như ánh trăng. Hạ Kiến Sơn ôm Lâm Hồi vào lòng, ngón tay vuốt qua đôi mắt sáng ngời của anh, giọng khàn đặc: “Trợ lý Lâm.”

Hạ Kiến Sơn gọi lại một lần.

Từ trước đến nay, Hạ Kiến Sơn đều gọi thẳng tên Lâm Hồi, nhưng vào buổi tối hôm nay, hắn đã gọi “trợ lý Lâm” hai lần. Ba chữ này như chốt mở, từ miệng Hạ Kiến Sơn thốt lên dường như nhắc nhở trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì, tuy chưa đến bước cuối cùng nhưng đã đủ khiến anh không dám ngẩng đầu nhìn Hạ Kiến Sơn.

Hạ Kiến Sơn lại hôn Lâm Hồi, ngay cả hắn cũng không ngờ sẽ có ngày mình thích hôn môi như thế. Cảm xúc không khống chế được khiến Lâm Hồi bắt đầu run rẩy. Hạ Kiến Sơn cảm nhận được, hắn dừng lại, hơi nâng người, nhìn Lâm Hồi từ trên cao, hạ giọng: “Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng.”

Một cơ hội để từ chối,

Chỉ Lâm Hồi mới có thể nói “không” với hắn.

Đúng là một buổi tối vừa hỗn loạn vừa điên cuồng. Chỉ là không quan trọng, bởi vì Hạ Kiến Sơn ở đây. Lâm Hồi nghĩ thầm, bởi vì hắn xuất hiện, cảnh trong mơ thác loạn này sắp trở thành dấu ấn quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh.

Anh khát khao hắn đến.

“Hạ Kiến Sơn.” Lâm Hồi nói nhỏ.

Giống như quay về buổi tối trong quán bar hôm ấy, khi mười hai ly rượu và tấm card xuất hiện trước mắt, Hạ Kiến Sơn thấy cảm xúc khác thường trong đôi mắt Lâm Hồi.

“Taste me, enjoy me.”