Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói

Chương 39



Bữa tiệc diễn ra được một lúc, Vạn Trúc đón màn biểu diễn của “Thi nhân trên đụn cỏ khô”.

Lúc ban nhạc lên sân khấu, hội trường vừa trải qua màn rút thăm trúng thưởng sôi động, mọi người đang ăn uống thì vang lên tiếng trống Jazz, ánh mắt tập trung lên sân khấu, Thi nhân trên đụn cỏ khô vừa xuất hiện, cả hội trường hoan hô.

Bữa tiệc thường niên năm ngoái Vạn Trúc cũng mời ca sĩ, trong đó không thiếu ngôi sao nổi tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên hội tụ cả ban nhạc, hơn nữa còn toàn thanh niên trẻ tuổi: Ba chàng trai và một cô gái đứng chung một chỗ dưới ánh đèn spotlight, đúng là hấp dẫn sự chú ý. Thậm chí không ít nhân viên trẻ ngồi phía sau đứng lên, giơ điện thoại, như thể dự đoán đây là một tiết mục xuất sắc nên muốn lưu giữ làm kỉ niệm.

Chỉ có Hạ Chiêu ngồi ở bàn trung tâm nghe MC nhắc đến tên ban nhạc thì không khỏi cau mày, quay đầu nhìn ngay lập tức, nhận ra người đứng chính giữa đang điều chỉnh micro đúng là Hạ Kiến Xuyên. Rõ ràng vị trí của ông rất gần sân khấu nhưng có vẻ Hạ Kiến Xuyên không nhìn thấy ông, ánh mắt nhìn về phía xa, sau đó giơ tay, cất cao giọng: 

“Chúc mọi người buổi tối vui vẻ! Chúng tôi là … Thi nhân trên đụng cỏ khô!”

“Bộp bộp bộp…” Phía dưới là tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Lâm Hồi nhìn Hạ Kiến Xuyên trên sân khấu, Hạ Kiến Xuyên đúng là người biết làm chủ bầu không khí, nhìn tư thế kia, ai nghĩ chỉ là một ban nhạc vô danh tiểu tốt, còn tưởng bọn họ là siêu sao ấy chứ. Cả ngày hôm nay Lâm Hồi không gặp Hạ Kiến Xuyên, tưởng đến bữa tiệc có thể chào hỏi một tiếng, cuối cùng lúc ăn còn không thấy mặt, sau đó nghe người khác hỏi Hạ Chiêu tại sao cậu hai không tham gia thì ông trả lời cậu có việc riêng.

Lâm Hồi nghe vậy thì hiểu. Hạ Kiến Xuyên không muốn thông báo mình xuất hiện trong bữa tiệc với ba, định tiền trảm hậu tấu đây mà. Lâm Hồi ngẩng đầu nhìn Hạ Kiến Sơn, hắn đang cụng ly với người khác, anh quay sang Hạ Chiêu, không ngờ chạm phải ánh nhìn của Khương Tình. Khương Tình cau này, khẽ lắc đầu với anh, Lâm Hồi sửng sốt.

Trên sân khấu, Hạ Kiến Xuyên đã bắt đầu biểu diễn. Hôm nay ban nhạc chuẩn bị hai bài hát, một bài giai điệu vui tươi hòa chung với bầu không khí, bài còn lại Lâm Hồi đã từng nghe, là “Đáp án”. Không thể không công nhận Hạ Kiến Xuyên đứng trên sân khấu rất thu hút sự chú ý, có lẽ là kẻ sinh ra để đứng trên sân khấu như người ta hay nói. Ngay khi Hạ Kiến Xuyên mở miệng hát bài đầu tiên, Triệu Phong Lâm ngồi cạnh Hạ Chiêu đã hỏi: “Lão Hạ, trên sân khấu có phải Tiểu Xuyên không?”

Hạ Chiêu im lặng, sau đó cười gượng: “Đúng vậy, quá bướng bỉnh.”

Đối phương nghe vậy thì bật cười: “Ấy, không thể nói bừa, ông xem Tiểu Xuyên kìa, đúng là ra dáng ngôi sao. Hiện tại con cái nhà giàu làm ngôi sao nhiều mà, tôi thấy khá ổn!”

Bên cạnh có người gật đầu phụ họa: “Hát không tệ, Tiểu Xuyên có tiềm năng đấy.”

Hạ Chiêu mỉm cười, nhấp một ngụm rượu.

Ngồi chung bàn có nhiều người nhìn Hạ Kiến Xuyên trưởng thành, mọi người đều cười lấy điện thoại ra chụp dáng vẻ cậu nghiêm túc ca hát. Hạ Chiêu vẫn cúi đầu uống rượu, sau đó nghe thấy có người cười nói: “Lão Hạ, tôi phát hiện nhà họ Hạ các ông và nghệ thuật đúng là có…”

Chữ “duyên” còn chưa phát ra khỏi miệng thì người nọ chợt nhận ra gì đó, vội vàng hắng giọng, ngậm miệng không nói nữa.

Sắc mặt Hạ Chiêu ngay lập tức trở nên khó coi, Khương Tình ngồi bên cạnh thầm thở dài trong lòng. Chỉ có Hạ Kiến Xuyên đứng trên sân khấu không cảm nhận được, giữa tiếng hoan hô vang dội, thỏa sức tươi cười, mặc mồ hôi ướt đẫm.

Màn biểu diễn của ban nhạc được cả hội trường hoan nghênh, riêng Hạ Chiêu không cười thêm bất cứ lần nào cho đến tận khi bữa tiệc kết thúc. Lâm Hồi vừa giao một vài việc cho Annie vừa nhìn xung quanh: Nhân viên lần lượt ra về, bắt đầu kỳ nghỉ kéo dài ba ngày; Hạ Kiến Sơn và mấy người phụ trách dự án đang ngồi nói chuyện; một nhà ba người Hạ Chiêu không biết đi đâu rồi…

Tòa nhà dần im ắng.

Đến khi mọi người ra về gần hết, Lâm Hồi đi đến tầng mười hai, nghe thấy tiếng Hạ Chiêu truyền ra từ văn phòng Hạ Kiến Sơn: “Hạ Kiến Xuyên, lần trước con nói với ba thế nào? Có cần ba nhắc lại không, con bảo con sẽ giải tán ban nhạc. Cái này gọi là giải tán?”

Tiếng Hạ Chiêu giữa đêm đúng là rất khí thế, văng vẳng trong cả tầng trống trải. Lâm Hồi bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi về phía văn phòng. Cánh cửa khép hờ, chừa lại khe hở vừa phải, Lâm Hồi thấy Hạ Kiến Xuyên ngồi ủ rũ rên sô pha, Hạ Chiêu đang nổi giận nhìn cậu.

“Vạn Trúc mời chúng con, con… chưa từng biểu diễn trước mặt nhiều người như thế… con…” Một lúc sau, Hạ Kiến Xuyên mở miệng.

Hạ Chiêu gật đầu: “Được lắm, hôm nay biểu diễn thế nào, vui không?”

Hạ Kiến Xuyên có vẻ không phục, cứng đầu cứng cổ đáp lại: “Vui chứ ạ… con… Chúng con hát hay thế mà.”

“Ba nuôi con đến chừng này để con ca múa cho người ta xem à? Con không còn là trẻ con nữa, sang năm tốt nghiệp rồi, liệu mà theo anh con vào công ty học tập được không?”

“Con nói bao nhiêu lần rồi, con không hiểu mấy thứ đó, con không làm được, cũng không muốn học.”

Hạ Chiêu cười nhạo: “Vậy con nói xem con định làm gì? Sáng tác? Ca hát? Thành lập ban nhạc? Con nói đi, ngoài lấy tiền nhà mình nuôi ban nhạc thì con còn làm được cái gì?”

Hạ Kiến Xuyên nóng nảy: “Con không lấy tiền nhà mình, chúng con biểu diễn, chúng con kiếm ra tiền!”

“Biểu diễn? Biểu diễn ở Vạn Trúc? Vạn Trúc bỏ ra bao nhiêu tiền mời con? Tự con thấy ban nhạc xứng với cái giá đó sao? Bỏ đi ba chữ “Hạ Kiến Xuyên”, con cảm thấy Vạn Trúc sẽ mời ban nhạc của mình à?”

Hai mắt Hạ Kiến Xuyên ửng đỏ, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng, nhìn ra hơi kích động. Hai cha con giương cung bạt kiếm, bầu không khí thực sự căng thẳng. Lâm Hồi sững sờ, lấy hết can đảm gõ cửa rồi mở ta, nói nhẹ nhàng: “Sếp Hạ Chiêu, là tôi bảo Annie liên hệ với cậu Hạ.”

Giọng Lâm Hồi như một viên đá rơi vào mặt hồ, phá vỡ bầu không khí khiến người ta hít thở không thông. Hạ Chiêu nhìn Lâm Hồi, không nói một lời, Hạ Kiến Xuyên đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

Trong phòng chỉ còn hai người.

Lâm Hồi tựa như không chú ý đến biểu cảm khó coi của Hạ Chiêu, nói tiếp: “Lúc trước vô tình được chứng kiến cậu Hạ biểu diễn một lần, tôi cảm thấy không tồi, hơn nữa năm nay Vạn Trúc tuyển thêm không ít nhân viên mới, tôi nghĩ nên sáng tạo một chút nên bảo Annie mời ban nhạc.”

“Vốn dĩ chúng tôi sẽ thanh toán theo các thương vụ bình thường, nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, nhưng cậu Hạ không muốn, bảo có thể ca hát cho nhân viên Vạn Trúc nghe là niềm vinh hạnh, sao lấy tiền được.”

“Vừa nãy ở hội trường, tôi nghe nhân viên thảo luận cậu Hạ hát dễ nghe, màn biểu diễn rất tuyệt vời, còn hỏi có thể tải nhạc ở đâu, bọn họ có phải ngôi sao không, còn muốn kí tên nữa.”

Hạ Chiêu lạnh lùng đáp lại: “Ý cậu là tôi rảnh rỗi kiếm chuyện phải không?”

Lâm Hồi cười trả lời: “Sếp Hạ Chiêu hiểu lầm rồi, ý tôi là mọi người đều khen cậu Hạ, đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử, điều này chứng minh ngài nuôi dạy cậu Hạ rất tốt.”

Hạ Chiêu như nghe thấy gì đó buồn cười, gần như khó tin nhìn Lâm Hồi: “Lâm Hồi, cậu có biết mình đang nói gì không?”

Lâm Hồi sửng sốt, hiếm khi lộ ra biểu cảm không biết làm sao.

“Hổ phụ không sinh khuyển tử? Hạ Chiêu tôi đây tuyệt đối không có đứa con biết ca hát nhảy múa.”

Hạ Chiêu gần như nghiến răng nghiến lợi nói hết câu này, bên trong ẩn chứa nỗi hận khó mà tiêu tan, điều này khiến Lâm Hồi kinh hãi.

Anh lùi về sau một bước, nhưng ánh mắt Hạ Chiêu như có gai, khiến Lâm Hồi vừa hoang mang vừa khó chịu.

“Hôm nay nó cũng hát rồi, sao nào, ba muốn mang Hạ Kiến Xuyên đi làm xét nghiệm ADN hay gì?”

Không chờ Lâm Hồi lấy lại tinh thần sau câu nói của Hạ Chiêu, giọng Hạ Kiến Xuyên bỗng vang lên từ phía sau. Lâm Hồi quay đầu, thấy Hạ Kiến Sơn đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn Hạ Chiêu; mà Hạ Chiêu chợt đỏ mắt, không biết là phẫn nộ hay đau lòng, không nói lên lời.

Bầu không khí kì dị lan tỏa khắp căn phòng: Vừa ngột ngạt vừa mong manh, khuấy động trái tim mọi người, mãi không tan biến.

Lâm Hồi ý thức được đoạn hội thoại kế tiếp của hai cha con không thích hợp cho anh ở lại nên hạ giọng: “Sếp Hạ, sếp Hạ Chiêu, tôi ra xem cậu Hạ thế nào, hai người từ từ nói chuyện.”

Nói xong, Lâm Hồi đi về phía cửa, ngang qua Hạ Kiến Sơn, bọn họ liếc nhau một cái. Lâm Hồi không nhịn được, ngón tay khẽ nhúc nhích, vội vàng nắm lấy tay Hạ Kiến Sơn, sau đó buông ra rất nhanh. Hạ Kiến Sơn gật đầu nhẹ, Lâm Hồi thở dài, bước nhanh ra ngoài, để lại cặp cha con tâm sự nặng nề.

Lâm Hồi tìm thấy Hạ Kiến Xuyên ở sảnh tầng một.

Giờ này điều hòa đã tắt, Hạ Kiến Xuyên ngồi ngơ ngác trên ghế ở khu nghỉ chân, thoạt nhìn hơi nản lòng. Lâm Hồi mở phòng khách ở tầng một, hô: “Cậu Hạ, bên ngoài lạnh, vào phòng họp đi, trong này có điều hòa.”

Hạ Kiến Xuyên ngẩng đầu, nghe lời đi vào phòng, Lâm Hồi rót cho cậu một chén trà nóng, sau đó ngồi xuống đối diện.

Nhất thời cả hai đều không nói gì.

Cuối cùng Hạ Kiến Xuyên mở lời trước: “Anh, hôm nay em cảm ơn anh. Em biết anh bảo chị Annie mời em.”

Lâm Hồi không biết nên nói gì, chỉ chân thành khen một câu: “Cậu hát rất hay, tôi nghe mấy bạn nữ xung quanh hét chói tai.”

Hạ Kiến Xuyên mỉm cười, rồi cúi đầu, không biết vì lạnh hay vì nguyên nhân nào khác mà tay cậu vẫn nắm chặt chiếc chén.

“Annie bảo với tôi cậu không lấy phí. Cậu không cần thì thôi nhưng thành viên ban nhạc vẫn nên lấy, đây là biểu diễn thương mại bình thường, không thể khiến người ta làm không công.”

“Em biết, chị Annie đưa cho các bạn lì xì rồi ạ.”

Độ ấm tăng dần lên, có lẽ không lạnh như trước nên Hạ Kiến Xuyên thả lỏng không ít: “Anh à, anh có biết tại sao ba không thích em theo đuổi âm nhạc nhưng em vẫn có thể kiên trì tới hiện tại không?”

Lâm Hồi lắc đầu.

Hạ Kiến Xuyên mỉm cười, đưa ra đáp án ngoài ý muốn của Lâm Hồi: “Bởi vì anh của em.”

“Lần đầu tiên em chơi nhạc là năm em ba tuổi, em chạy lung tung trong nhà, sau đó chạy đến nhà kho, lấy ra một chiếc đàn điện tử, em thích vô cùng, ấn liên tục không ngừng. Về sau em mới biết chiếc đàn điện tử đó là món quà sinh nhật hồi nhỏ của anh em.”

Lâm Hồi mỉm cười: “Ấn đàn điện tử mà cũng gọi là chơi nhạc hử?”

“Anh, anh đừng cười. Dù sao thì mẹ em bảo lúc ấy em rất thích, cả ngày ấn mãi không ngừng, xem như vỡ lòng vậy. Năm em lên sáu, có một hôm mẹ mang em đến nhà bạn chơi, bạn mẹ làm ở trung tâm dạy đàn, sau đó có người ở trung tâm bảo khả năng cảm nhạc của em tốt nên muốn nhận em là học trò, muốn dạy em đàn dương cầm. Thật ra người nọ là ông chủ của trung tâm, nhưng ba em không đồng ý.”

Đương nhiên Hạ Kiến Xuyên không nhớ rõ kí ức năm sáu tuổi, những việc này đều là Khương Tình kể cho cậu nghe. Nói đến đây, Lâm Hồi cũng tò mò: “Rồi sao nữa?”

“Anh em bảo muốn học thì học, sau đó ba không nói gì nữa.”

“Có phải thần kỳ lắm không, hình như ba sợ anh em.”

Lâm Hồi nghĩ thầm, lúc ấy có lẽ Hạ Kiến Sơn cũng tầm tuổi Hạ Kiến Xuyên hiện tại, thế mà đã có tiếng nói như thể mình mới là chủ gia đình như thế, bên trong ắt hẳn ẩn chứa nguyên nhân – chỉ sợ không phải sợ mà là có điều thua thiệt nên mới thỏa hiệp.

“Sau đó cứ học ngắt quãng, mới đến khi em lên đại học mới thành lập ban nhạc.”

Lâm Hồi suy nghĩ một lát: “Vì sao ba cậu không ủng hộ cậu theo đuổi âm nhạc, cậu có biết không?”

Hạ Kiến Xuyên lắc đầu: “Em chỉ biết là liên quan đến mẹ của anh em, nhưng em không biết nguyên nhân cụ thể là gì.”

“Vậy cậu muốn tiến vào giới giải trí không? Hoặc là nói cậu có thực sự muốn bước lên con đường này không? Thành thật mà nói, chỉ bằng anh cậu thì hoàn toàn có thể mở công ty riêng chỉ phục vụ một mình cậu, đây không phải việc gì khó.”

Đối với Vạn Trúc, không có gì dễ dàng hơn đập tiền vào: Chỉ cần Hạ Kiến Xuyên muốn, nhà họ Hạ hoàn toàn có thực lực điều động tài nguyên tốt nhất cho cậu.

Lâm Hồi vốn tưởng Hạ Kiến Xuyên sẽ phấn khởi gật đầu, nhưng cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng mới trả lời: “Em không biết.”

“Ca hát rất vui vẻ, sáng tác vui vẻ, thành lập ban nhạc cũng vui vẻ, nhưng trước mắt nó chỉ là sở thích. Em không biết nếu mình biến nó thành sự nghiệp thì còn vui vẻ nữa hay không, thậm chí liệu em còn có thể kiên trì tiếp tục hay không.” Hạ Kiến Xuyên nhìn Lâm Hồi, lộ ra biểu cảm hoang mang, “Anh ơi, có phải em vô dụng lắm không ạ? Em đã kém cỏi hơn anh em thì thôi, đối với âm nhạc em còn như thế, chính bản thân mình còn không biết mình có thể nhiệt tình bao lâu.”

“Rất bình thường, ai cũng có lúc không thấy rõ đường đi, tôi bằng tuổi cậu cũng từng hoang mang như thế.”

Lúc ấy anh mất đi người thân duy nhất cũng như quan trọng nhất trong sinh mệnh, khi anh ý thức được mình đã không còn gia đình, anh như thể đứng giữa ngã tư xa lạ, rõ ràng hướng nào cũng có đường như không biết chạy về đâu.

“Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó?” Lâm Hồi cười, nhìn nước trà dần lạnh ngắt, đáy lòng trở nên ấm áp, “Sau đó tôi vào Vạn Trúc, gặp được anh cậu.”

Sau khi tiễn Hạ Kiến Xuyên, Lâm Hồi quay về văn phòng.

Cửa văn phòng mở ra, không biết Hạ Chiêu rời đi từ bao giờ. Hạ Kiến Sơn vẫn đứng trước cửa sổ như bao ngày trong quá khứ.

Hôm nay là đêm giao thừa, đèn đuốc bên ngoài sáng rực, không gian náo nhiệt hơn bao giờ hết. Mặt tiền các tòa nhà xung quanh hiển thị không ít khung cảnh, không ngừng biến hóa đường cong và màu sắc, sáng lạn đến nỗi khiến Lâm Hồi lóa mắt.

Lâm Hồi đứng nhìn Hạ Kiến Sơn một lát, bỗng lên tiếng: “Haiz, mệt chết mất, không biết có chỗ nào sạc pin không.”

Hạ Kiến Sơn quay người nhìn anh nở nụ cười, sau đó giang hai tay: “Đến đây nào.”

Lâm Hồi cũng cười, bước nhanh nhào vào lòng Hạ Kiến Sơn, bắt chước tiếng nạp điện: “Rì…được 70% rồi, đồ sạc này hiệu quả ghê.”

Hạ Kiến Sơn ôm chặt hơn: “Giờ thì sao?”

“Rì…… 80%.”

Hạ Kiến Sơn hôn anh một cái: “Nhìn xem bây giờ được bao nhiêu rồi?”

“Rì…… 90% rồi, cố lên.”

Hạ Kiến Sơn hôn cái nữa.

“Tinh… 100%.”

Hạ Kiến Sơn bật cười: “Trợ lý hàng đầu Vạn Trúc từ ba mươi tuổi biến thành ba tuổi.”

Lâm Hồi ôm chặt Hạ Kiến Sơn.

Một lát sau, Hạ Kiến Sơn thì thầm: “Trợ lý Lâm…”

“Em đây.”

Một lúc lâu sau, Hạ Kiến Sơn nói: “Anh hơi mệt.”

Từ khi Lâm Hồi đảm nhiệm vị trí trợ lý, đây là lần đầu tiên anh nghe Hạ Kiến Sơn nói mệt.

Lâm Hồi nhắm mắt, ôm chặt Hạ Kiến Sơn, giọng hơi khàn: “Ừm, em biết.”

~Hết chương 39~ 

Tác giả:

Dù là tổng giám đốc ba mươi lăm tuổi thì vẫn cần người yêu dỗ dành.