Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói

Chương 4



Lâm Hồi nằm trên sô pha nhà mình, gọi điện thoại cho Lạc Đình.

“Có lẽ tớ không đợi đến ngày đó được đâu.”

Lạc Đình ngơ ngác: “Gì đấy?”

“Tớ đánh giá bản thân quá cao, tớ không để đợi được đến ngày chuẩn bị hôn lễ cho anh ấy.” Lâm Hồi nhìn bóng đèn trong phòng khách, “Lạc Đình, tớ muốn từ chức.”

Đây là lần thứ ba Lâm Hồi có ý định từ chức, lần đầu tiên là lúc anh nhận ra mình thích Hạ Kiến Sơn.

Cuộc sống của Lâm Hồi rất đơn giản, cấp hai, cấp ba chăm chỉ học tập và giúp bà nội làm việc, như minh châu phủ bụi trần; đến khi lên đại học, giống như sau cơn mưa, anh được gột sạch sáng ngời, không những hấp dẫn sự chú ý của các bạn nữ, các bạn nam cũng thích kết bạn với anh. Tuy bạn cùng phòng thường xuyên trêu ghẹo nhưng đúng là bốn năm đại học anh chưa gặp ai khiến mình thích, yêu thầm còn không chứ đừng nói đến yêu đương.

Thậm chí Hạ Kiến Sơn là đối tượng đầu tiên và duy nhất xuất hiện rõ ràng trong giấc mộng xuân của anh.

Là một người đàn ông trưởng thành, Lâm Hồi đương nhiên từng mộng xuân nhưng không có lần nào giống như lần mơ thấy Hạ Kiến Sơn, nội dung cũng rất rõ ràng: Những ái muội, nôn nóng… Vội vàng… Cùng với ánh mắt giống chim ưng, ôm chặt lấy cơ thể anh…

Đến khi Lâm Hồi tỉnh táo, suy đi ngẫm lại, liên hệ với sự để ý của mình với Hạ Kiến Sơn hàng ngày mới nhận ra thứ tình cảm không bình thường của mình với cấp trên – Anh thích Hạ Kiến Sơn, anh thích đàn ông. Nói đúng ra, điều này vượt quá tầm hiểu biết của anh nhưng Lâm Hồi là lớp trưởng ưu tú nhất trong ba lớp thuộc chuyên ngành Cây trồng, anh bình tĩnh xin nghỉ một ngày, tìm tòi rất nhiều tư liệu, sau đó nhìn thấy một câu “Quần thể LGBT ở Trung Quốc không bị phản đối bởi chính phủ hay tôn giáo, áp lực lớn nhất đến từ gia đình.”

Tình yêu đồng tính chịu áp lực lớn nhất từ gia đình, Lâm Hồi nghĩ: Nhưng nhà tôi chỉ còn mỗi một người.

Ngay lập tức anh bình tĩnh lại.

Giống như ngọn cỏ gặp phải mồi lửa, tình yêu của Lâm Hồi bắt đầu bùng cháy mãnh liệt. Đối mặt với nó trong khi không có bất cứ kinh nghiệm gì, Lâm Hồi giống như trẻ con mới tập đi: Tập tễnh mà vội vàng.

Anh chợt nhận ra niềm vui trong công việc không bằng một câu khen ngợi của Hạ Kiến Sơn, một nụ cười hay một chút đụng chạm không đáng kể. Anh thận trọng rồi lại không thể kiềm chế mà chú ý mỗi biểu cảm, động tác và lời nói của Hạ Kiến Sơn, vừa chân thành vừa nhiệt tình. Anh không thể cân bằng trái tim của chính mình, nó đã tràn đầy hình bóng của Hạ Kiến Sơn.

Lâm Hồi choáng váng.

Anh biến thành học sinh lao đầu vào yêu đương, đặt hết tâm tư vào người mình thích, thậm chí không ý thức được công việc đã bị ảnh hưởng. Hạ Kiến Sơn dẫn anh đi báo cáo dự án cho ban lãnh đạo chính phủ, anh không chuẩn bị đầy đủ, cả quá trình nói năng lắp bắp, có mấy vấn đề không trả lời được, cuối cùng Hạ Kiến Sơn phải đích thân ra mặt.

Lâm Hồi xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

Sau khi cuộc họp kết thúc, anh đứng trước bàn làm việc Hạ Kiến Sơn, cúi đầu, không nói lời nào.

Hạ Kiến Sơn không mắng anh, chỉ nhìn thẳng anh một lát rồi hỏi: “Cậu cảm thấy phần thể hiện vừa rồi của mình thế nào?”

Lâm Hồi mím môi, hổ thẹn trả lời: “Rất kém cỏi.”

Hạ Kiến Sơn hỏi một vấn đề không liên quan: “Lâm Hồi, cậu cảm thấy Vạn Trúc thế nào?”

Lâm Hồi ngẩng đầu, nét mày kiên định: “Rất mạnh, xếp hàng xuất sắc trong ngành sản xuất.”

“Đúng, nhưng một Vạn Trúc cường thịnh như thế trong đa số trường hợp, cơ hội cũng chỉ đến một lần.” Hạ Kiến Sơn quay người lấy mấy quyển sách trên giá, đặt trước mặt Lâm Hồi, “Hôm nay đề cập đến mấy vấn đề cậu không biết, có thể đọc thêm.”

Vạn Trúc phát triển nhiều lĩnh vực trong nhiều năm, song đều là điểm mù của Lâm Hồi, vì vậy anh thường xuyên đọc sách tiếp cận kiến thức mới. Là một trợ lý, vì theo kịp bước chân của Hạ Kiến Sơn, từ khi tiến vào Vạn Trúc, anh chưa bao giờ dừng học tập. Hạ Kiến Sơn thấy được tất cả.

“Tôi không biết tại sao khoảng thời gian này cậu thường xuyên thất thần, nhưng tôi sẵn sàng cho cậu thêm một cơ hội.”

Từ ngày hôm đó, Lâm Hồi trầm tĩnh hơn rất nhiều, Annie từng nói đùa đôi khi nhìn anh rất giống Hạ Kiến Sơn. Annie nói không sai, Lâm Hồi học hắn cách kiềm chế, chôn tình yêu thầm kín dưới tận đáy lòng. Anh nhận ra khi biểu hiện của mình càng chuyên nghiệp, càng xuất sắc, càng có chừng mình, thì Hạ Kiến Sơn càng tán thưởng.

Nếu muốn đến gần Hạ Kiến Sơn thì bước đầu tiên phải rời ra người đó. Lâm Hồi nghĩ thầm.

Đa số thời gian ở Vạn Trúc, anh và Hạ Kiến Sơn đều ở bên nhau: Thứ nhất, khoảng cách làm việc cực gần khiến Lâm Hồi sinh ra chút mơ màng; mặt khác, anh ép bản thân kiềm chế và lảng tránh, ngụy trang bản thân thành một kẻ cuồng công việc.

Mâu thuẫn kiểu này khiến Lâm Hồi đau khổ, sinh ra ý muốn rời đi.

Chớp mắt đã đến Tết Trung Thu. Năm ấy Trung Thu và Quốc Khánh trùng nhau, kỳ nghỉ tám ngày khiến cả công ty vui sướng. Nhưng ngày nghỉ đầu tiên, Lâm Hồi đã theo Hạ Kiến Sơn tăng ca đến tối. Thấy thời gian không còn sớm, Lâm Hồi và bạn có hẹn nên chào Hạ Kiến Sơn và tan làm trước. Trước khi đi, anh đặt cơm tối cho Hạ Kiến Sơn, hai món một canh đặt ngay ngắn trên bàn trà, Hạ Kiến Sơn vẫy tay, bảo anh mau về đi.

Trung thu là ngày đoàn viên, Lâm Hồi đứng trong thang máy miên man suy nghĩ, có lẽ Hạ Kiến Sơn cho rằng mình vội về đoàn tụ với người nhà nên mới thúc giục đi mau.

Đáng tiếc, anh không còn người thân từ lâu rồi.

Dùng bữa xong, tạm biệt bạn thân, Lâm Hồi mới phát hiện mình để quên chìa khóa nhà ở văn phòng, đành bắt xe quay về công ty. Khi ấy trụ sở của Vạn Trúc còn ở tòa nhà phía nam, tòa nhà hai mươi hai tầng, văn phòng của Hạ Kiến Sơn ở tầng mười tám. Xe taxi dừng trước cửa, Lâm Hồi ngẩng đầu, màn đêm buông xuống, tòa nhà cao tầng như một người khổng lồ, im lặng ngắm nhìn trời đất.

Lâm Hồi vào văn phòng, không ngoài ý muốn, Hạ Kiến Sơn vẫn chưa về. Không những chưa về, cơm tối còn chưa ăn, trước khi đi Lâm Hồi để hộp cơm như nào, hiện tại vẫn y nguyên, không có dấu vết động qua. Hạ Kiến Sơn cũng không làm việc mà đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, không biết suy nghĩ điều gì.

Thành phố rực rỡ ánh đèn, thi thoảng lóe qua gương mặt hắn, lúc sáng lúc tối.

Trái tim Lâm Hồi hẫng một nhịp.

Dường như anh quay về ngày nhận được cuộc điện thoại thông báo bà nội qua đời, anh ngồi trên ghế ở sân thể dục, bên tai không ngừng truyền tới tiếng hò hét từ sân đá bóng, rõ ràng rất ồn ào nhưng trái tim anh lại như bị nhốt riêng một chỗ, vừa lạnh ngắt vừa trống rỗng.

Lâm Hồi nghĩ: Sao anh ấy cũng ở một mình?

Lâm Hồi lại nghĩ: Mình không thể đi.

An bước vào, mở miệng: “Sếp Hạ còn chưa tan làm sao?”

Hạ Kiến Sơn quay đầu.

Lâm Hồi hỏi tiếp: “Trăng có ló ra không?”

Hạ Kiến Sơn chần chờ, hồi lâu sau mới đáp lại: “… Hình như chưa.”

“Thế thì đúng lúc.” Lâm Hồi kéo ghế đến cạnh cửa sổ sát đất, sau đó ra bàn làm việc của mình lấy bánh trung thu và quả hồng hôm qua phòng hành chính gửi sang. Anh lấy một chiếc đĩa bày biện tất cả, pha thêm tách trà, cuối cùng đặt hết lên ghế: Đĩa trái cây bên trong, tách trà ở phía ngoài.

Hạ Kiến Sơn thấy thế thì bước tới và hỏi: “Cậu làm gì thế?”

“Mời ông trăng.” Lâm Hồi nở nụ cười, “Tôi sợ về nhà mặt trăng ló ra rồi nên nhờ công ty hoàn thành nghi thức. Đây là phong tục quê tôi, trung thu mời ông trăng uống trà, như vậy mới xem như ăn Tết Trung Thu.”

Hạ Kiến Sơn ngây người.

Giọng Lâm Hồi nhẹ nhàng, nghe như dỗ trẻ con, nhưng biểu cảm lại nghiêm túc.

“Thế… mới xem như ăn tết sao?” Hạ Kiến Sơn nhìn bầu trời đêm, như thể đang tìm kiếm tung tích mặt trăng.

Lâm Hồi nhìn ánh đèn muôn nhà, trả lời: “Đúng vậy, như thế mới xem như ăn Tết Trung Thu.”

Bọn họ không nói chuyện nữa.

Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn, một người đứng bên trái chiếc ghế, một người đứng bên phải, ánh đèn chiếu lên hai người. Chẳng bao lâu sau, mặt trăng lộ diện, cứ như vậy, hai người vốn không liên quan cùng nhau trải qua Tết Trung Thu.