Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói

Chương 7



Ngày Hạ Kiến Sơn và Mẫn Giai hẹn hò bị lùi lại, nguyên nhân là bởi công ty Mẫn Giai có phim điện ảnh mới chuẩn bị lên sóng nên đẩy mạnh tuyên truyền trước, chờ qua đợi này thì tính sau. Lúc Lâm Hồi nhận được thông báo, nội tâm không rõ là nhẹ nhõm hay giày vò.

Hai hôm nay anh đang giải quyết một số vấn đề của công ty con dưới trướng Vạn Trúc. Công ty này là Hạ Chiêu phụ trách. Theo lý thuyết, việc lớn việc bé của một công ty con không cần thảo luận hết ở tập đoàn, nhưng Hạ Kiến Sơn lập một bộ phận ở công ty này, Lâm Hồi là người đứng đầu – phòng kiểm soát nguy cơ, nên dặn anh chú ý một chút.

Thật ra Lâm Hồi không rõ “chú ý” là “chú ý” cái gì. Công ty được điều hành bởi một đội ngũ chuyên nghiệp, anh chỉ cần báo cáo định kỳ tình trạng dự án cho Hạ Kiến Sơn, nếu có vấn đề gì nghi ngờ cũng có thể chỉ ra. 

Hôm nay anh nhận được hai văn kiện từ công ty: Một cái là đơn xin cho phép đầu tư, yêu cầu người phụ trách phòng kiểm soát nguy cơ ký xác nhận; cái còn lại là của giám đốc phòng đánh giá – Chu Hiểu Phi, viết gần đây sếp Hạ Chiêu chú ý một dự án, được giới thiệu có triển vọng, đội ngũ giàu kinh nghiệm, thị trường rộng mở, tóm lại thổi phồng trên mức bình thường. Nhưng bọn họ kiểm tra đánh giá chi tiết thì không tán thành. Trong báo cáo, Chu Hiểu Phi nói thẳng: Là lừa tiền. Nhưng dự án này do bạn Hạ Chiêu giới thiệu, trước mắt Hạ Chiêu quyết tâm muốn đầu tư.

Mâu thuẫn từ đó mà ra.

Lâm Hồi hiểu tại sao Chu Hiểu Phi ném hòn than nóng bỏng tay này tới chỗ mình, công ty vẫn mang họ Hạ, nếu thực sự muốn đầu tư thì cũng chẳng còn cách nào khác, chi bằng rõ ràng một là một, hai là hai, xảy ra vấn đề đừng đổ lên đầu bọn họ. Từ tận đáy lòng, Lâm Hồi tin tưởng phòng đánh giá, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, nếu dự án này có lời dù ít hay nhiều thì bọn họ vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ sợ là có tai họa ngầm, cuối cùng lại ảnh hưởng danh dự của Vạn Trúc.

Lâm Hồi nghĩ trước nghĩ sau, tạm gác lại việc ký xác nhận. Anh báo cáo với Hạ Kiến Sơn rõ ràng chuyện này, Hạ Kiến Sơn không có phản ứng gì, thuận miệng hỏi lại: “Cậu thấy thế nào?”

Lâm Hồi uyển chuyển trả lời: “Báo cáo của giám đốc Chu có số liệu chứng minh, hẳn là có lý.”

“Buổi tối tôi dùng cơm ở Thu Sơn Uyển, ngày mai xác nhận lại chuyện này.”

“Vâng, sếp Hạ.”

Thu Sơn Uyển là khu biệt thự của Hạ Chiêu. Gần như đều đặn mỗi tháng Hạ Kiến Sơn sẽ về Thu Sơn Uyển ăn một bữa cơm gia đình. Căn cứ vào quan sát của Lâm Hồi, quan hệ của Hạ Kiến Sơn và ông nội không tồi, nhưng với Hạ Chiêu lại khó nói: Không có yêu thương, hận thì chưa tới, so với ba con thì càng giống bà con xa hơn. Nói không lễ phép thì là nếu không có bữa cơm gia đình mỗi tháng một lần này thì Lâm Hồi đã nghi ngờ Hạ Kiến Sơn và anh đều không còn ba mẹ nữa.

Điều Lâm Hồi không biết là bữa cơm định kỳ đó là ông nội kiên quyết yêu cầu. Người lớn tuổi ấy mà, luôn hy vọng người một nhà đoàn tụ hòa thuận, mỗi người một phương thì dù kiếm bao nhiêu tiền vẫn cô đơn. Trước khi ông Hạ ra nước ngoài dưỡng già đã nắm chặt tay Hạ Kiến Sơn, lời nói khẩn thiết: “Ba con là thế, tuy hơi ngốc nhưng không xấu, con nhớ gánh vác.”

Ông nói tiếp: “Hay về nhà ăn cơm, ông cũng là ba rồi, ông biết, nó muốn gặp con.”

Hạ Kiến Sơn cảm thấy gia đình của ba đã hoàn chỉnh, không nhất thiết cần hắn, nhưng hắn nhìn nếp nhăn và ánh mắt tha thiết của ông thì không phản bác.

Lúc Hạ Kiến Sơn đến Thu Sơn Uyển, dì giúp việc đã bày đồ ăn. Hạ Chiêu ngồi trên sô pha xem điện thoại, mẹ kế Khương Tình và em trai cùng cha khác mẹ của hắn – Hạ Kiến Xuyên ngồi bên cạnh, vừa nói chuyện vừa xem TV, bầu không khí nói chung hòa thuận vui vẻ. Hạ Kiến Sơn vừa bước vào, không gian lập tức im lặng như tờ. Hạ Kiến Sơn đã quen, chuẩn bị ăn xong rồi về, chín giờ anh còn một cuộc họp.

Trong bữa cơm vang lên tiếng bát đũa đụng chạm và tiếng nhấm nháp thức ăn.

Hạ Chiêu ăn hai miếng thì nhìn Hạ Kiến Sơn, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng trước: “Dạo này thế nào?”

“Tạm được.”

“Công ty vẫn thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi.”

Hạ Chiêu tạm dừng, ăn miếng cơm rồi hỏi tiếp: “Con gái ông Triệu làm việc ở công ty thế nào?”

“Ông Triệu nào?”

“Triệu Thao, lần trước ba đề cập với con rồi, con gái ông ấy vào Vạn Trúc, hai hôm trước ông ấy còn muốn mời con bữa cơm nữa.”

“À, ba hỏi Lâm Hồi đi, con không rõ lắm.”

Hạ Chiêu đổi chủ đề: “Sang năm em trai con tốt nghiệp đại học rồi, ba bảo nó đi theo con học tập trước.”

Hạ Kiến Sơn nhìn thoáng qua Hạ Kiến Xuyên, đối phương cúi gằm mặt, hắn hờ hững đáp: “Con kiến nghị nên vào từng phòng trải nghiệm một thời gian, trước hết làm quen cơ chế vận hành công ty, sau đó xem mình thích cái gì. Cụ thể ba trao đổi với Lâm Hồi.”

Hạ Chiêu nghẹn họng, không hé răng.

Khương Tình nhìn thoáng qua Hạ Chiêu, vội đẩy thức ăn về phía Hạ Kiến Sơn, cười nói: “Tiểu Sơn, con ăn nhiều một chút, hôm nay chị Hồng làm món thịt nướng măng ăn ngon lắm đấy.”

Hạ Kiến Sơn lễ phép đáp lại: “Cảm ơn.”

Hắn gắp một miếng măng bỏ vào bát, nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, dự án Linh Duy trì hoãn một thời gian do chưa thông qua kiểm duyệt.”

“Linh Duy” trong lời Hạ Kiến Sơn là dự án Hạ Chiêu muốn đầu tư kia.

“Rủi ro ở đâu? Chắc hẳn không thể nào, đó là dự án của Dương Khôn Mậu. Lão Dương với ba có mười mấy năm giao tình, sẽ không hố ba đâu. Hơn nữa, thời buổi này ai dám nói độ rủi ro bằng không.”

“Đây là hai việc khác nhau. Nếu là cá nhân ba đầu tư thì con không có ý kiến gì, nhưng nếu liên quan đến công ty, con phải căn cứ vào báo cáo đánh giá.”

Hạ Chiêu nóng nảy: “Nhưng dự án này ba đã nghiêm túc nghiên cứu, cũng đến tận hiện trường tham quan, ba không thấy có vấn đề gì cả.”

“Con và Lâm Hồi đã xem qua, mô hình đầu tư…”

Hạ Chiêu không kìm chế được tức giận: “Rốt cuộc con là con ba hay là Lâm Hồi là con ba? Sao chuyện nào cũng Lâm Hồi?”

Bầu không khí im lặng.

Hạ Kiến Xuyên cứng người, không dám ho he. Cậu liếc mẹ mình, mở miệng không phát ra tiếng: “Lâm Hồi là ai ạ?”

Khương Tình trừng Hạ Kiến Xuyên, ý bảo cậu câm miệng.

Hạ Kiến Sơn bình tĩnh: “Việc công xử theo phép công, chuyện nào ba đề cập đến đều liên quan đến công ty, Lâm Hồi là trợ lý, con không đề cập đến Lâm Hồi thì còn ai?”

Hạ Chiêu cau mày: “Trong mắt con, để em trai theo học cũng là việc công à?”

“Nếu ba cảm thấy là việc tư – vậy ba hỏi ý kiến nó chưa?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Kiến Xuyên.

Hạ Kiến Xuyên nhìn ba mẹ, rồi chuyển sang Hạ Kiến Sơn: Ánh mắt đối phương lạnh lẽo, không khác trước kia là bao. Cậu đút miếng cơm vào miệng, nhai hai cái, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, khẽ nói: “Con… Con muốn chơi nhạc.”

Hạ Chiêu ném đũa.

Bữa cơm tan rã trong không vui.

Hạ Kiến Sơn lái xe về nhà. Nhà hắn trang trí nghiêng về vẻ trung tính, tổng thể cực kì nghiêm túc, trừ chiếc sô pha màu trắng gạo trong phòng khách do Tiết Phái tặng, mềm mại mời gọi người ta ngả xuống. Hạ Kiến Sơn ngồi trên sô pha nới lỏng cà vạt, sau đó bất động. Không gian quen thuộc không làm hắn thả lỏng, đối mặt với căn nhà vắng tanh, hắn chỉ cảm thấy mỏi mệt. Không biết qua bao lâu, tiếng chuông báo vang lên, nhắc nhở hắn còn mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp. Nhưng Hạ Kiến Sơn hơi mệt, không muốn mở họp.

Hạ Kiến Sơn gọi cho Lâm Hồi.

“Chào anh, sếp Hạ?”

“Tôi… có việc đột xuất, tối nay không họp.”

“Vâng thưa sếp, lát nữa tôi báo lại với các phòng ban, lùi sang ngày mai được không?”

“… Nói sau đi.”

Lâm Hồi cảm thấy kì lạ. Hạ Kiến Sơn rất ít khi trả lời kiểu ba phải thế nào cũng được như thế, lúc nào hắn cũng yêu cầu một đáp án xác định. Hơn nữa dù có chuyện gì thì Hạ Kiến Sơn sẽ thông báo đổi lịch trước nửa tiếng mà không phải sắp bắt đầu mới bảo không họp nữa, như thể chỉ là lấy cớ.

“Cậu đang làm gì?” Giọng Hạ Kiến Sơn lại vang lên.

Lâm Hồi lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua chiếc túi trước mặt: “Vừa nhận cơm hộp, chuẩn bị ăn bữa tối.”

“Muộn thế này rồi mới ăn?”

“… Buổi chiều dùng điểm tâm phòng khác đưa tới nên không đói bụng, bữa tối mới ăn muộn một chút.”

“Gọi món gì?”

“Mì thịt bò.” Lâm Hồi nhanh tay nhắn tin thông báo hủy bỏ cuộc họp rồi mở loa đặt điện thoại lên bàn, cởi túi nilon lấy bữa tối.

Hạ Kiến Sơn nghe tiếng sột soạt, lại hỏi: “Gọi mì sợi thì vận chuyển đến nhà có phải ăn không ngon nữa không?”

Lâm Hồi bất đắc dĩ: “Hiện tại vẫn ăn được, nếu nói tiếp thì có khi nó đóng thành phên luôn mất.”

Đầu dây bên kia cười: “Vậy cậu ăn đi, hẹn gặp lại.” Sau đó Hạ Kiến Sơn cúp máy, để lại Lâm Hồi nhìn điện thoại, suy tư gì đó.

Lâm Hồi vừa ăn mì vừa suy đoán Hạ Kiến Sơn dùng bữa ở Thu Sơn Uyển gặp phải cái gì, nếu không đã không hủy bỏ cuộc họp, rồi lại lãng phí thời gian tán gẫu với anh. Bọn họ làm việc với nhau lâu như vậy, Lâm Hồi không sợ hắn như những người khác, nhưng Hạ Kiến Sơn không phải người sẽ gọi điện thoại chỉ để nói chuyện phiếm. Không ít người từng bàn luận Hạ Kiến Sơn như người máy, nhưng hắn cũng không phải người máy.

Tuy luôn biểu hiện ra không gì không làm được, nhưng Lâm Hồi biết hắn cũng sẽ mệt.

Lâm Hồi ăn hết mì, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, sau đó quay số gọi cho Hạ Kiến Sơn.

Đầu dây bên kia kết nối ngay: “Alo…”

Lâm Hồi căng thẳng nuốt nước miếng: “Sếp Hạ, tôi đây, là thế này, anh… dự án Ninh Hải…”

Hạ Kiến Sơn ngắt lời: “Lâm Hồi, hiện tại tan làm rồi, công việc ngày mai báo cáo tiếp.”

Lâm Hồi cứng họng.

Hai cùng cùng im lặng, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ, thông qua sóng điện thoại truyền vào màng nhĩ.

Một lát sau, Lâm Hồi mở miệng: “Tối nay anh ăn gì?”

“Thịt nướng măng.”

“Nghe có vẻ không tồi.”

Hạ Kiến Sơn thay đổi tư thế nằm trên sô pha, nhớ lại hương vị: “Đúng là không tệ.”

“À, mì thịt bò ăn cũng ngon.”

Hạ Kiến Sơn chợt nhớ tới mấy lần bắt gặp anh ăn mì: “Có phải cậu thích ăn mì không?”

“Hả? Tàm tạm.”

Lại im lặng.

“Tôi…”

“Cậu…”

“Anh nói trước…”

“Cậu nói trước đi…”

Tiếp tục im lặng.

Nội tâm Lâm Hồi dâng lên cảm xúc kì lạ, bọn họ bỗng trở nên vụng về, nhưng sự vụng về này không nên xuất hiện trên người Hạ Kiến Sơn. Trái tim Lâm Hồi đập hơi nhanh, anh hít sâu, cảm thấy mình ăn hơi no. Nguyên nhân anh gọi cuộc điện thoại này là bởi anh cho rằng có lẽ Hạ Kiến Sơn muốn có người bầu bạn, nghe thì có vẻ vô lý, nhưng dù nhầm lẫn thì Lâm Hồi vẫn bằng lòng làm chuyện tương tự.

Anh hạ quyết tâm, đầu dây bên kia lại mở miệng: “Cậu thường xuyên ăn cơm hộp à? Không nấu cơm?”

“Một người nấu cơm quá phiền, tôi lười.”

“Lười?” Giọng Hạ Kiến Sơn kinh ngạc, “Cậu lười?”

Lâm Hồi nhớ dáng vẻ không chút cẩu thả của mình ở công ty, nói thẳng: “Ở nhà rất lười, còn sếp thì sao? Mỗi ngày có dì giúp việc làm cơm chứ?”

Một người bận rộn như Hạ Kiến Sơn hẳn là có người phụ trách dọn dẹp và nấu cơm ba bữa.

Hạ Kiến Sơn: “Không, tôi không thích người khác ở trong nhà của mình.”

Đúng là ngoài dự đoán của Lâm Hồi, anh hỏi tiếp: “Nghĩa là anh tự nấu cơm? Vệ sinh thì sao? Cũng tự làm?”

“Phạm vi hoạt động của tôi không lớn, bình thường tiện tay thu dọn, đương nhiên có người tới dọn dẹp vệ sinh định kỳ. Ăn uống thì mỗi tuần siêu thị sẽ giao nguyên liệu tươi, nếu có thời gian thì nấu, không có thời gian thì gọi ngoài.”

Lâm Hồi bất ngờ: “Anh biết nấu cơm?”

Hạ Kiến Sơn im lặng một lát rồi trả lời: “Cái này có gì lạ đâu.”

Lâm Hồi ngẫm nghĩ: Con người gì đây, trên thương trường thì bày mưu tính kế, trong sinh hoạt thì giỏi việc nhà, quá hoàn hảo!

Lâm Hồi nhất thời cạn lời, Hạ Kiến Sơn lại bổ sung: “Có cơ hội sẽ mời cậu ăn cơm tôi nấu.”

Trái tim Lâm Hồi hẫng một nhịp.

Tuy chỉ là lời khách sáo nhưng nếu Hạ Kiến Sơn mời anh vào nửa tháng trước, khả năng cao anh sẽ vui vẻ ngủ không yên, nhưng hiện tại cứ nghĩ tới Hạ Kiến Sơn có một buổi hẹn hò đang chờ, anh lập tức bình tĩnh lại.

Đây đã được định sẵn là mối tình đơn phương trong vô vọng.

Đối mặt với mệnh đề Hạ Kiến Sơn sẽ tiến về phía tình yêu và hôn nhân, Lâm Hồi thường xuyên cảm thấy: Đó là chuyện sớm hay muộn, sớm một chút làm anh hết hy vọng cũng được, chết sớm, siêu sinh sớm. Nhưng phần lớn thời gian, anh lại tham lam cầu nguyện: Chậm một chút, chậm một chút nữa.

Lâm Hồi nắm chặt điện thoại: “Ừm, tôi rất chờ mong.”

Giống như giải khát bằng rượu độc.