"Cái ôm đầu tiên"
—
"Anh Hình ơi em xin lỗi anh!" Giữa hành lang, tên Vạn Quan Tây đầu vàng choé khóc rống lên với Hình Dã như bị chọc tiết. Cả đám bọn họ đang đứng thành hàng ở bên ngoài, trong phòng học truyền đến tiếng răn dạy nhai nhải của thầy Lý.
"Sách đâu! Vào học cả tiếng rồi mà đến giờ vẫn chưa lấy sách ra, các cô các cậu tới đây học hay là đến chơi!"
"Đến đây chịu tội ấy chứ." Ngoài hành lang có đứa nhỏ giọng lầm bầm.
Hình Dã đứng ngay phía ngoài, một thân đồng phục chỉnh tề giữa một đàn thanh thiếu niên bất lương, khóa áo kéo đến tận cổ. Hắn hơi cúi xuống, cổ áo che khuất vành chóp mũi của hắn. Hình Dã không nói một lời, hai mắt khép hờ, lưng dựa trên vách tường, trông vừa lơ đễnh vừa trầm tư.
Không được bao lâu, thầy Lý đã cất bước ra ngoài. Hai tay ông chắp sau lưng, đôi mắt sắc như dao cắt qua mấy cái đầu cúi thấp của đám mầm non đất nước này.
Thầy Lý khổ não bật thốt: "Các cậu nói đi, các cậu đang làm gì! Đang trong giờ học mà không ngoan ngoãn ở trong lớp, còn chạy loạn ngoài hành lang nữa! Như thế nào, không nghe thấy tiếng chuông à?"
"Vạn Quan Tây, cậu đó, đừng có cười!" Ngón tay ông chỉ thẳng vào đầu vàng, lời lẽ chính đáng, "Mình không học thì thôi đi, còn ảnh hưởng đến việc học của người khác!"
Đang nói dở, giáo viên ở phòng học cách vách bước ra: "Thầy ơi, thầy nhỏ giọng chút, bên tôi còn đang học ạ."
Thầy Lý: "..."
Bọn học sinh: "... Phụt!"
"Câm miệng!" Ông gầm lên với cả bọn, rồi vẫy tay với giáo viên kia. Vừa há mồm tính nói gì đó, ông lại đột nhiên bị nghẹn họng. Người kia chen ngang làm ông quên mất mình định nói gì rồi.
Tưởng Tĩnh thừa dịp lớn tiếng thề thốt: "Thầy ơi lần sau chúng em không như thế nữa!"
Đầu vàng ở bên cạnh rất phối hợp mà gào lên bằng giọng lớn hơn nữa: "Chúng em hứa ạ! Về sau nhất định sẽ không chim chuột trong hành lang nữa!"
Thầy Lý: "... Đừng có nói xàm!" Rống xong, ông lại cảm thấy trận răn đe này vẫn chưa đủ đô, "Quay về viết bản kiểm điểm 2000 từ cho tôi, ngày mai nộp lại!"
Ông xua xua tay: "Cút cút cút, cút về lớp hết đi." Mặc kệ mấy tiếng kêu rên, ông chỉ vào Vạn Quan Tây: "Cậu! Đi gọi giáo viên lớp bọn cậu tới dạy đi."
Ngón tay lại ngoắc, chỉ vào Hình Dã: "Còn cậu, đi theo tôi."
Hình Dã không nhúc nhích, ngẩng lên nhìn ông: "Sao vậy ạ?"
Thầy Lý bị cái liếc mắt không mặn không nhạt này của hắn chọc giận: "Đây là thái độ của cậu với giáo viên đấy hả?!" Giọng nói to đến mức làm tiếng giảng bài của phòng học kế bên khững lại.
"Lại đây!" Nói xong, ông chắp tay sau lưng rồi rời đi. Ở đằng sau, bọn học sinh lia mắt nhìn nhau, Hình Dã nhíu mày như đang nhẫn nại, lát sau mới rù rờ đi theo ông.
Khi đến văn phòng, thầy Lý chưa mở lời ngay, mà là cầm lấy bình giữ ấm nhấp một ngụm nước để hạ hỏa trước, xong mới ngửa lên nhìn Hình Dã. "Cậu..."
Đầu ngẩng cao quá, vừa nâng cổ đã nghe thấy một tiếng "crắc".
Sau lại nhìn thấy Hình Dã đang đứng cạnh bàn làm việc, đầu cúi xuống nhìn mình. Nhìn từ góc độ này, hắn thực sự trông rất cao.
"Đứng xích ra xa một chút!"
Hình Dã nghe lời lùi về sau hai bước. Thầy Lý gõ gõ bàn học: "Cậu không biết tại sao tôi gọi cậu đến đây à?"
Thấy Hình Dã hồn nhiên lắc đầu như thật, ông giận đến mức sắp đột quỵ luôn rồi, "Cậu tự nói xem, học kỳ này cậu nghỉ học bao nhiêu lần? Hả?!"
Thầy Lý chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Tôi sắp quên mặt cậu luôn rồi!"
Hình Dã ngẩng đầu nhìn ông một cái, không nói lời nào.
"Còn bướng nữa hả?!" Thầy Lý đổi sang đập bàn rầm rầm, "Thầy cô của cậu sắp quên mình có học sinh như cậu rồi!"
Đuôi lông mày Hình Dã khẽ giật, hắn mở miệng: "Bọn họ có tới lớp ạ? Em cứ tưởng em đang trong khóa tự học chứ."
"Nói năng đàng hoàng coi!" Thầy Lý chỉ tay vào cậu, "Hôm nay nuốt nhầm thuốc nổ à?!"
Hình Dã rũ mắt nhìn ống đựng bút trên bàn ông, không nói tiếp nữa.
"Chuyện nhà cậu không phải tôi không biết." Thầy Lý lại uống một ngụm trà cẩu kỷ. Biết mình không thể nói nặng với học sinh này, ông bình tĩnh lại một hồi mới bảo, "Từ trước đến giờ, trường học vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với cậu."
"Nhưng! Tôi không mong cậu sẽ mang những tật xấu ngoài xã hội vào đến đây!"
Hình Dã đột nhiên ngẩng lên nhìn đăm đăm vào ông, trong ánh mắt còn ẩn chứa chút tăm tối.
Thầy Lý cũng chẳng sợ cậu: "Sao, muốn đánh cả tôi à?"
Hình Dã dời tầm mắt đi.
"Không phải tôi bảo cậu lúc nào cũng phải tươi cười đón chào các thầy cô trong trường," thầy Lý nói xong, dường như cảm thấy câu từ của mình có hơi kỳ, ông lại bảo tiếp, "Nhưng ít nhất cậu phải biết tôn sư trọng đạo chứ! Học sinh phải có dáng vẻ của học sinh, biết chưa?"
Ông ca cẩm một tràng dài, cuối cùng Hình Dã cũng biết mục đích của cuộc nói chuyện lần này: "Vương Đại Hải tới mách lẻo ạ?"
Thầy Lý ho gượng một tiếng, lại lập tức nổi lửa: "Cậu thấy cậu có lý không chứ? Cậu khóa cửa nhốt người ta bên ngoài đó! Nếu không phải do tôi ngăn lại thì cậu lại bị kỷ luật tiếp cho xem!"
Càng nói ông lại càng cáu: "Tuần trước tôi muốn đi tìm cậu, mà tìm mãi chả thấy cậu đâu cả! Xem ra lịch trình bận rộn nhờ?"
"Về sau biết điều một chút, đã rõ chưa!"
Hình Dã lặng lẽ cúi đầu, biểu tình như đang suy tư điều gì. Nghe ông nói, hắn "dạ" một tiếng cho có lệ.
Thầy Lý cho rằng mình đã thuyết phục được hắn rồi, thư thái nhấp thêm một ngụm trà, vừa ngậm một trái cẩu kỷ vừa hàm hồ hỏi: "Gần đây có tìm cậu không?"
"Không ạ." Thoạt đầu Hình Dã sửng sốt, sau lại lắc đầu, "Chưa đến lúc ạ."
Thầy Lý gật gù, cũng trầm mặc theo hắn, lâu sau mới thở dài: "Vẫn phải ráng học thôi!"
Nói xong lại ngước mắt tha thiết nhìn cậu.
Hình Dã: "..."
Hắn không biết ông đang tự suy diễn cái gì mà lại bảo thế, cũng chẳng biết nên tiếp lời như thế nào.
Cũng may tiếng chuông tan học chợt vang lên, đánh gãy cuộc đối thoại của hai người. Hình Dã hướng mắt ra ngoài: "Em về lớp ạ."
"Ơ?" Thầy Lý vội vàng gọi hắn lại, "Cậu gấp cái gì? Tôi chưa nói xong đâu!"
Hình Dã: "..." Hắn chau mày.
"Cậu nghĩ rằng học tập không quan trọng đúng không? Cái thái độ này của cậu..." Thầy Lý kệ xác cậu, tự lải nhải một mình.
Đang nói dở thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, một giáo viên xông vào gọi, "Thầy ơi, không ổn rồi! Học sinh chuyển trường với bạn cùng lớp đánh nhau rồi!"
"Cái gì?!" Ban đầu thầy Lý giật mình, sau khi phản ứng lại thì lập tức đứng lên, còn tưởng mình nghe lầm, "Ai cơ?!"
"Học sinh chuyển trường! Đánh nhau rồi!" Giáo viên lặp lại một lần nữa.
Vốn dĩ Hình Dã thấy chả sao cả, rốt cuộc thì đánh lộn cũng chẳng hiếm thấy ở đây. Thật ra thì cái thái độ hối hả của người thầy này mới lạ ấy.
Nhưng... sau khi nghe thấy một từ nào đó ở đằng sau, giữa mày Hình Dã giật giật một chút. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cũng vội vội vàng vàng chạy theo thầy Lý, định bụng đi xem náo nhiệt.
.
Sau khi tan học, Thịnh Nhậm Tinh dùng gáy sách gõ vào bả vai của Trần Dĩnh ở đằng trước. Cậu ta như bị điện giật, cả người nhảy dựng lên, vội quay xuống hỏi: "Anh Thịnh, sao vậy?"
Thịnh Nhậm Tinh ngả lưng về sau, thầm tránh cậu ta: "Trả cậu."
Trần Dĩnh lại khua khua tay: "Không cần đâu mà, lớp sau vẫn cần đó!"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, mập mạp đã về chỗ ngồi, hiếu kỳ quay đầu lại bảo: "Người anh em, lúc tự giới thiệu trông cậu diễn ngầu lắm!"
Thịnh Nhậm Tinh đang lật xem sách giáo khoa của Trung học số 13, nghe cậu ta nói xong thì ngẩng lên, trong mắt hơi mù mờ: "Gì cơ?"
"Đệt!" Mập mạp dựng ngón tay cái với cậu, "Đẹp trai đấy!"
"?"
Thịnh Nhậm Tinh hơi há miệng, cảm thấy khả năng ca ngợi của người ở đây khiếp thật, chỉ biết cười một cái cho có lệ.
"Mày thì biết cái gì!" Cậu không nói chuyện, Trần Dĩnh lại không nhịn được mà mở miệng, "Anh Thịnh của tao mà cần diễn á?"
Mập mạp huých cậu ta một cái: "Hai người quen nhau à?"
Đột nhiên Trần Dĩnh lại ấp úng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, lắp bắp trông về phía cậu.
"..." Thịnh Nhậm Tinh, "Biết nhau qua người thân."
Cậu quét mắt sang bàn học của Trần Dĩnh, trên hộp bút cậu ta đang treo một chiếc móc khóa hình xe máy. Kỳ thật Thịnh Nhậm Tinh cũng không nghĩ gì nhiều về sự nhiệt tình thái quá của Trần Dĩnh. Sau cùng, nói trắng ra thì người ngưỡng mộ cậu cũng không ít.
Tầm mắt của cậu dời từ bàn của Trần Dĩnh đến toàn bộ lớp học. Những ánh nhìn hoặc cố ý hoặc vô tình của những người còn ở trong lớp đều lia qua phía này, có tò mò, có dò dẫm, có nghi hoặc...
Không lạ mấy, rốt cuộc giữa năm học mà đột nhiên chuyển tới thì quả là hiếm thấy thật.
Thịnh Nhậm Tinh xem như không thấy gì, cụp mắt xuống nhìn quyển sách trong tay mình. Nội dung học ở đây đơn giản hơn bên cậu, nhưng về cơ bản cũng không sai biệt lắm.
Nhưng không khí học tập thì không giống nhau. Vừa rồi ở trong lớp, giáo viên thì đang giảng, còn bên dưới thì làm đủ trò, người đọc sách lại chiếm số ít. Hơn nữa, tiến độ bài học rất chậm, giáo viên có thể giảng giải cả nửa giờ khi học sinh phía dưới đặt ra một câu hỏi. Bầu không khí của lớp học rất lỏng lẻo, tiết tấu giảng bài cũng chậm rì. Thịnh Nhậm Tinh lật sách một hồi, nghĩ thầm liệu học kỳ này có thể học xong hết đống này không chứ?
Giống như đang phóng trên một chiếc máy bay thì đột nhiên chuyển sang đi bộ, cậu nhìn đích đến trên bản đồ, bỗng dưng lại hoảng hốt không lý do khi tính tới số ngày còn dư lại.
Thịnh Nhậm Tinh nắm chặt trang sách rồi lơ đãng lật sang, khi một mảnh giấy chợt rơi ra.
Trong lúc nhất thời cậu không phản ứng lại kịp, chỉ thấy mặt trên viết: "Thôi Hiểu Hiểu! Khi vào lớp, tớ buồn đến nỗi không nghe giảng được, chỉ có thể ngẩng đầu ngắm mây bay. Áng mây kia trông thật giống khuôn mặt của cậu. Tớ nhìn mây, rất gần. Tớ nhìn cậu, rất xa!"
"..."
Từ hoảng hốt chuyển sang kinh hãi tột độ. Thịnh Nhậm Tinh chỉ biết câm nín đẩy tờ giấy ra xa chút.
Nhịn không được ngẩng lên nhìn về phía nam chính. Vai nam chính vừa nói vừa cười ha ha với mập mạp, diễn sâu đến mức phụt cả nước miếng.
Thế cho nên cả tiết trước cậu ta gục đầu không phải do ngủ gà ngủ gật, mà là do u buồn quá độ?
Là cậu không hiểu phong tình của học sinh cấp ba ư?
Thịnh Nhậm Tinh lại kẹp tờ giấy vào lại trong sách, vừa lúc nghe có người hét lớn: "Thôi Hiểu Hiểu!"
Bọn họ ngồi gần cửa sổ, có thể trông thấy người bên ngoài đi ngang qua lại. Lúc này có một đám người đang bước tới, trong số đó có cô bạn ở nhà hàng lẩu lần trước. Cô bạn quay đầu, trong mắt hé ra sự kinh ngạc, sau đó cất bước sang.
Thịnh Nhậm Tinh cũng tình cờ biết bọn nam sinh đang đi chung với cô, là đám ngốc hồi sáng vừa mới gọi "Lão Lý trọc". Ai cũng nghe được tiếng rống giận của thầy Lý lúc giữa tiết, tuy rằng không rõ ông nói gì, nhưng chắc chắn đó cũng không phải là khen ngợi.
Tuy rằng bọn học sinh này cũng không mặc đồng phục như đám Trần Dĩnh, nhưng chỉ nhìn từ khí chất đã thấy được sự khác biệt giữa bọn họ: một khí vị nhuốm mùi xã hội. Bọn họ vừa lại gần, động tĩnh náo loạn của đám con trai trong lớp học cũng yên ắng trở lại.
Đầu vàng cũng trông thấy cậu, "ớ" một tiếng: "Mày là học sinh chuyển trường hả?" Dường như cậu ta đã nghe nói về Thịnh Nhậm Tinh từ sớm. Ngữ điệu của cậu ta cứ cà lơ phất phơ, người tựa vào khung cửa sổ chếch mắt nhìn Thịnh Nhậm Tinh từ trên cao.
Thịnh Nhậm Tinh liếc cậu ta một cái, vốn định hỏi mày bị ngu hả? Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên mình nhập học, cậu đang muốn ổn trọng hơn một tí, không thể để một thằng ngu phá hư hình ảnh của mình được.
"Ơ thế mà kiêu dữ bây." Thái độ này làm đám kia kinh ngạc, đầu vàng nhấc mi đánh giá Thịnh Nhậm Tinh từ trên xuống dưới, cong môi, "Lớn lên cũng gì và này nọ đấy." Đoạn, định với tay muốn chạm vào tóc cậu: "Tóc này..."
Vạn Quan Tây chỉ vừa mới duỗi tay ra, ngay cả một sợi tóc còn chưa kịp đụng tới thì một cơn đau đã truyền đến từ cánh tay —— Thịnh Nhậm Tinh kẹp cửa vào tay cậu!
"Đệt con mẹ cái thằng nhãi này..." Lời còn chưa dứt, cửa sổ đã bị đẩy trở về. Ngay sau đó, Thịnh Nhậm Tinh chống tay trên khung cửa, tung người nhảy qua, đá một cước vào người đầu vàng. Lực mạnh đến mức khiến cậu ta liên tiếp lùi về sau vài bước, rồi ngã oạch xuống đất.
Biến cố phát sinh trong nháy mắt, người xung quanh còn chưa phản ứng lại kịp, lúc này mới có người sực tỉnh. Sau đó họ hét toáng lên: "AAAAAAA —— Vãi cả loằng!"
Chờ thầy Lý tới nơi, tình huống đã không thể cứu chữa nổi nữa.
"Làm cái trò gì vậy!!!" Thầy Lý gầm to một tiếng, đám quần chúng đang vây xem nhanh chóng tản đi. Thế nhưng những người trong cuộc vẫn còn đang giằng co, hoàn toàn không nghe thấy ông.
Đầu vàng bị đánh, đương nhiên bạn của cậu ta không thể đứng làm thinh —— đặc biệt là khi người anh em của mình bị đè ra tẩn đến nỗi đó.
Sau khi bọn họ gia nhập, Trần Dĩnh cũng cảm thấy mình không thể đứng trông được, xông xáo muốn lao vào đánh theo. Còn có người muốn khuyên can, và người khuyên can không được nên tự mình nhập trận...
Cục diện cực kỳ hỗn loạn.
May ra bọn họ còn đủ lý trí để rời khỏi vòng chiến khi nghe thấy mấy chữ "Thầy tới" kia, thành ra cuối cùng chỉ còn lại bốn người bên phe đầu vàng cùng ba người bên phe Thịnh Nhậm Tinh – lòi ra thêm một mập mạp nữa.
"Đều dừng hết cho tôi!!!" Thầy Lý lại gào lên lần nữa, "Kéo chúng nó ra nhanh! Đứng như trời trồng ở đấy làm gì!!!"
Nhưng bọn họ đánh quá hăng say, những người kia không dám bén mảng tới.
Vì thế, một đám học sinh, thêm một giáo viên, còn có một thầy quản sinh, cả đám cứ đứng vây xem bọn học sinh kéo bè kéo lũ tẩn nhau.
Cảnh tượng này quả là là một trải nghiệm mở rộng tầm mắt.
Lúc thầy Lý giận đến mức sắp rớt cả bộ tóc giả, định xắn tay áo tự xông vào cuộc thì phía bên cạnh bỗng vút lên một trận gió.
Hình Dã tới rồi.
Thoạt đầu, thầy Lý và đám quần chúng giật mình, xong chợt nhớ tới trong đó có một phe là đám đệ của Hình Dã, trong lòng bỗng lộp bộp một tiếng.
Cái đệt!
Những bạn học sinh hóng chuyện đều hưng phấn vươn dài cổ. Ở đây ai nấy đã đều nghe qua "uy danh" của Hình Dã, nhưng chưa ai thấy hắn đánh nhau bao giờ. Trong lòng họ không khỏi hò hét: Đánh đi mà!
Thầy Lý còn chưa kịp hô lên câu dừng đã thấy Hình Dã lao vào trong chiến cuộc. Với một đòn chỏ và một cú thúc, hắn tránh được nắm đấm của Tưởng Tĩnh, rồi đẩy cậu ta vào một tên khác đang nhào đến. Sau đó, hắn túm chặt lấy Thịnh Nhậm Tinh.
Tưởng Tĩnh còn đang muốn xông tới, Hình Dã đã quay người chỉ một tay vào cậu, ánh mắt sắc lẻm.
Cậu ta quét ánh nhìn quanh một vòng đã lập tức bình tĩnh lại, người lùi về sau cản lại một đôi vẫn còn đang hăng say: "Đừng đánh nữa!"
Những bạn học xung quanh ngẩn ra một lúc, cũng bạo dạn lao vào can ngăn.
Ở bên đây, Thịnh Nhậm Tinh đánh đến hung tợn, không cam lòng bỏ qua chuyện này. Hình Dã thở dài một tiếng, gắt gao ôm chầm lấy cậu, thấp giọng thì thào bên tai: "Thầy tới rồi."
Hơi thở của Hình Dã phả vào tai cậu.
Thân hình của Thịnh Nhậm Tinh chững lại, máu nóng trong não bỗng lui đi bớt. Cậu vội nghiêng đầu qua để né tránh. Hình Dã cho rằng cậu còn muốn đánh tiếp, lại càng siết chặt hơn.
Thịnh Nhậm Tinh đáp một cách yếu ớt: "... Biết rồi."
Hình Dã thấy cậu đã thông rồi, trông cũng không giống định nhào đến đánh người nữa mới buông cậu ra. Thịnh Nhậm Tinh lập tức cách xa hắn vài bước, giơ tay mân mê vành tai.
Trúng đòn này, tai cậu đỏ ửng rồi.