Tro Tàn

Chương 19: Bắn sao



"Thịnh Nhậm Tinh nhìn hắn vẽ cho mình một ngôi sao."



Lát sau, Vạn Quan Tây vừa cười vừa tính vỗ vai cậu: "Độ trâu bò này tao cho điểm tối đa!" Thịnh Nhậm Tinh nghiêng người tránh đi.

Một hồi sau, cậu ta lại hỏi: "Tòa nhà kia không phải của nhà mày góp thật à?"

"Đương nhiên rồi, hiệu trưởng còn là của nhà tao bổ nhiệm đấy." Thịnh Nhậm Tinh nhìn cậu ta với một vẻ mặt lạnh te. "Úi đìu!" Vạn Quan Tây rõ khiếp đảm, "Trâu bò vãi! Bảo sao ổng nghe lời mày thế!"

"..." Thịnh Nhậm Tinh nhìn cậu ta một hồi lâu mới xác định được thằng đần này thật sự cảm thấy hiệu trưởng là do nhà mình phái tới, trong một khoảnh khắc cậu còn hoang mang nặng không hiểu rốt cuộc vì sao sáng hôm kia mình lại đánh nhau với cậu ta. Ác liệt hơn nữa là Tưởng Tĩnh đang bên cạnh bọn họ cũng chẳng thèm giải thích thêm một câu, chỉ đứng lì ở đó đắc ý cười mãi. Chẳng thể nhìn ra chút dáng dấp nghĩa khí xuất đầu vì đầu vàng sáng nay.

Thịnh Nhậm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, người khác chưa biết chuyện đâu. Mày đừng lan ra bên ngoài." Bả vai đám Tưởng Tĩnh càng run kịch liệt hơn.

"Chắc chắn rồi!" Vạn Quan Tây vỗ ngực cam đoan, "Có người kề dao lên cổ tao cũng sẽ không xì ra một chữ!"

"..." Mày dám xì ra thì tao mới là người kề dao lên cổ mày.

Có vài người nhịn không nổi nữa, bắt đầu cười như nắc nẻ. Lúc này đang trong tiết, ở chung quanh cũng không có nhiều học sinh dạo bước qua lại, bọn họ đi từ tòa nhà chỗ phòng hiệu trưởng sang khu dành cho học sinh năm hai.

Vừa bước đến dưới ánh mặt trời, tiếng cười rộ bỗng khững lại ngay lập tức. Cả bọn ai ai cũng cắm tay vào trong túi quần, vừa bước đi nhịp nhàng vừa lắc hông như đang trình diễn thời trang. Cho thêm cái kính râm nữa là đủ diễn vở bang nhóm xã hội đen ngầu đét đèn đẹt rồi.

Thịnh Nhậm Tinh sáp lại gần Hình Dã với một vẻ không thể hiểu nổi, đang nghĩ mãi thì chợt ngẩng đầu lên. Đúng lúc nhìn thấy từng khuôn mặt dạt dào vẻ thanh xuân đang kề sát lên cửa sổ, vẫy chào bọn họ từ khu học năm hai.

"..." Nếu không phải nhờ nắng chiếu chói chang thế, có khi vừa bắt gặp cậu đã bị dọa té bật ngửa rồi.

Thịnh Nhậm Tinh ngoảnh lại nhìn Hình Dã đang đứng ngay phía bên cạnh. Hai tay hắn cắm trong túi áo đồng phục, chân cũng không quá cách xa nhau. Hắn hơi cúi đầu, bờ lưng khẽ cong nhẹ, thoạt nhìn cứ như tiểu đệ của đám người đằng kia.

Chẳng có tí dáng vẻ vui mừng nào khi được phóng thích, trông sắc mặt thậm chí còn âm trầm hơn so với lúc bị phán thôi học trong phòng hiệu trưởng. Khi bọn họ đùa giỡn ban nãy, hắn cũng không can dự vào.

Yên ắng đến lạ thường.

Thịnh Nhậm Tinh rũ mắt dõi theo hắn, trong lòng nghĩ thầm, lẽ nào là do bị gọi phụ huynh?

Đến lúc này cậu mới ý thức được, loại chuyện đánh giáo viên này cũng chẳng thể nào nhẹ nhàng bâng quơ như bọn họ đang biểu hiện. Nếu là trường trước kia của cậu, kiểu gì cũng chắc chắn đình chỉ học là ít nhất.

Chẳng qua trường bọn họ cũng chẳng có giáo viên nào nghỉ dạy như cơm bữa cả.

Lúc cậu đang lạc lối trong cõi thần tiên thì chợt nghe thấy một tiếng sáo bén nhọn vang lên. Thịnh Nhậm Tinh vừa giương mắt qua nhìn đã thấy có nam sinh nào đó dưới tầng một thò nửa đầu ra ngoài cửa sổ huýt gió, xong lại vươn tay bật ngón cái với bọn họ.

Bọn bạn cùng lớp của cậu ta rõ ràng cũng nghe thấy tiếng, khiến cả lớp nháo nhào lên như ong vỡ tổ. Giáo viên ở trên bục dùng thước sắt gõ bảng: "Muốn làm phản hả! Làm phản hay gì!" Đàn học sinh ở dưới la ó lên phản đối.

Thịnh Nhậm Tinh trông thấy tình cảnh ấy, tự cảm thấy hành vi so sánh trường này với trường cũ của mình cũng ngu lắm.

Khi bước đến lầu hai, cậu nói với Hình Dã: "Cậu đợi một chút." Xong lại quay đầu đi về phía lớp mình.

Lớp của bọn họ ở chỗ rẽ ngay kế bên lớp một.

Cậu đứng ngoài cửa sổ rồi duỗi tay gọi Trần Dĩnh. Cậu ta nhìn ra ngoài với một vẻ phức tạp, xong lại giơ tay đưa cho cậu một cái túi, bên trong còn kèm theo ba tệ tiền lẻ.

Thịnh Nhậm Tinh lại xoay người đi về phía cầu thang đằng kia. Bọn đầu vàng đã lên trước rồi, chỉ còn lại mỗi Hình Dã đang đứng dựa vào phần lan can.

Hình Dã không nhận: "Đây là gì?"

"Bữa sáng, chẳng phải cậu bảo cậu chưa ăn à?" Thịnh Nhậm Tinh rung rung chiếc túi, làm phát ra đôi ba âm vang sột soạt.

"?" Hình Dã trông có vẻ sửng sốt, "Tôi nói thế hồi nào?"

Thịnh Nhậm Tinh cũng sốc: "Lúc cậu bị đưa đi đấy thôi."

Hai người nhìn nhau một hồi, Thịnh Nhậm Tinh bật thốt ra một tiếng "đệt": "Lúc đó cậu nói cái gì?"

Hình Dã lộ ra một ý cười nhẹ: "Tôi nói cậu đừng tới."

"Vậy cậu lắc đầu làm quỷ gì!" Thịnh Nhậm Tinh hơi nâng giọng, lại cảm thấy thật sự trùng hợp quá, đành nhịn không được mà phì cười ra tiếng.

Hình Dã cũng bật cười, rồi duỗi tay ra nhận lấy chiếc túi: "Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?"

"Cậu chưa ăn thật à?" Thịnh Nhậm Tinh nhìn hắn với một vẻ hồ nghi, "Này là bù tiền khẩu trang cho cậu đấy."

Hình Dã lắc đầu: "Chưa kịp ăn."

Nhận thấy hắn không có ý định rời đi ngay, Thịnh Nhậm Tinh hỏi: "Nếu tôi không tới thì cậu định giải quyết như thế nào?"

Hình Dã: "Họ chỉ hù một chút thôi, sẽ không đuổi học thật đâu."

"Chắc cú vậy hả?" Thịnh Nhậm Tinh nhướng mày.

"Lần cuối cùng có người bị đuổi học là do cầm đao chém nhau trong sân trường." Hình Dã duỗi tay chỉ về hướng sân thể thao ngoài kia.

"... Hả?"

"Một trong số đó bị đưa đi bệnh viện, chịu thương nặng quá, không cứu được." Hình Dã rũ mắt nhìn sang giọt nước lăn dài trên cốc sữa đậu nành, mãi cho đến khi nó rơi tách xuống mặt đất.

"Đệt!" Thịnh Nhậm Tinh khiếp sợ chớp chớp mắt, "Văn hóa trường học của các cậu hoang dã quá chứ!"

"Có điều chẳng phải là hiệu trưởng của các cậu mới tới à?"

"Đúng vậy, cho nên có khả năng họ sẽ đem bọn tôi ra gϊếŧ gà dọa khỉ." Hình Dã lấy ly sữa đậu nành ra, rồi nhìn về phía cậu, "Cảm ơn."

"Cảm ơn tôi gì chứ?" Thịnh Nhậm Tinh liếc mắt nhìn Hình Dã một cái, rồi cúi đầu nhìn cốc sữa trên tay hắn. Mải vân vê chiếc khuyên trên tai mình, bỗng dưng cậu lại cảm thấy gượng gạo bất chợt.

Hình Dã bày ra một thái độ rất đoan chính: "Cảm ơn vì nhà cậu đã quyên góp tòa nhà kia."

"?" Thịnh Nhậm Tinh nâng tầm nhìn lên, hạn hán lời thật sự, "Hóa ra cậu có nghe!"

"Tôi còn tưởng lúc đó cậu đang trên cõi tiên chứ." Sau cùng thì xuyên suốt lúc bọn họ đang đùa giỡn, hắn vẫn mãi như người đứng ngoài cuộc.

Lời nói này làm Hình Dã rất ngạc nhiên, sức quan sát cũng ghê phết. Hắn chỉ một ngón tay vào tai mình: "Tôi có thể vừa lạc trong cõi tiên vừa nghe các cậu nói chuyện."

Thịnh Nhậm Tinh rất phối hợp vỗ tay cho hắn: "Trâu bò đấy."

Vừa lúc này có tiếng chuông reng, cậu nhìn qua Hình Dã và hỏi: "Cậu về lớp à?"

"Ừm." Hình Dã đáp một tiếng rồi xoay người cất bước lên trên, Thịnh Nhậm Tinh cũng cùng đi với hắn.

"Cậu còn phải thi không?"

"Còn, chưa làm bài xong nữa." Chắc là phải thi đến hết chiều nay rồi. Thịnh Nhậm Tinh bẻ bẻ khớp ngón tay, làm phát ra một tiếng "crắc" vang rõ, "Cậu muốn tới ngủ à?"

Vốn dĩ Hình Dã định lắc đầu, tối hôm qua hắn có ngủ, thành ra bây giờ không thiếu giấc mấy. Thế nhưng Thịnh Nhậm Tinh lại nói tiếp trước khi hắn kịp mở miệng: "Có điều hôm nay có cô giám thị, không biết có chịu để cậu cho ngủ không."

Hình Dã hơi nghiêng đầu: "Giám thị là ai vậy?"

"Cô Hồ?" Thịnh Nhậm Tinh trầm tư trong một chốc, lúc tự giới thiệu cô ấy nói cứ nghe từa tựa giống như 'cô Hoạt', "Tóc dài, đeo mắt kính, trông cỡ tầm 50-60 tuổi."

"Ừm." Hình Dã gật đầu rồi đáp, "Vậy tôi sẽ không ngủ."

"?" Thịnh Nhậm Tinh kinh ngạc một hồi mới phản ứng kịp, xong cậu lại bật cười, cười mãi mà chẳng dừng được. Lúc nói câu ấy trong hắn rõ nghiêm túc, giống như phải thật sự suy xét rất kỹ không bằng.

"Không nhìn ra đó anh Hình ạ." Cười xong, cậu lại dựng ngón tay cái với hắn. Học sinh cấp ba đùa giỡn rồi ra vẻ như người lớn thì chẳng phải chuyện mới lạ, nhưng khi Hình Dã làm thì lại mang một cảm giác kỳ diệu khang khác.

Uy lực rất lớn.

Mãi cho đến khi Thịnh Nhậm Tinh trông thấy "cô Hoạt" kia trong phòng học, cậu lại nhịn không được suýt cười ra tiếng, chỉ biết gắng sức cắn hai bên má trong để kiềm xuống.

Cứ banh mặt ra đấy như sắp vào chiến trường tới nơi, cô giáo tên Hồ kia rất bất ngờ, lúc đưa bài thi cho cậu còn cố tình chêm thêm một câu an ủi: "Đề này khó mà, em chỉ cần có điểm để nhập vào sổ thôi. Các thầy cô sẽ không trách em đâu."

"Dạ? Dạ!" Thịnh Nhậm Tinh hít vào một hơi thật sâu, "Cảm ơn cô ạ."

Chờ cậu làm bài thi xong, trong phòng học đã sớm loạn đến tung trời. Lúc Thịnh Nhậm Tinh về tới lớp, tận một nửa căn phòng đồng loạt ngoảnh lại nhìn cậu như chờ đợi đã lâu, trông ánh mắt vừa nóng bỏng vừa hưng phấn quá đỗi.

"?"

Mông vừa chạm được xuống ghế thì hai người ngồi đằng trước đã nhịn không được mà ngoái đầu lại.

Thịnh Nhậm Tinh: "Muốn phí làm chân chạy à?"

"Hả?" Biểu tình trên mặt của Trần Dĩnh khựng lại, cậu ta ngớ người, "Đâu có đâu có!"

"À." Thịnh Nhậm Tinh ừm một tiếng rồi cúi đầu xuống đọc sách.

Câu nói của Trần Dĩnh bỗng dưng bị cậu đánh gãy một cách không kịp phòng ngừa, làm cậu ta chẳng thể nhớ nổi phải mở lời như thế nào, chờ đến khi bị mập mạp bên cạnh chọc chọc vài cái cậu ta mới cất tiếng gọi: "Anh Thịnh!"

Vừa kêu một câu đã báo động đến giáo viên: "Trần Dĩnh!"

Trần Dĩnh giật bắn người, vội quay qua nhìn cô.

"Nói chuyện với bạn cùng lớp thì thôi đi, ngay cả bạn học mới cũng không tha cho người ta à? Sao cậu nhiều lời để nói thế? Ra ngoài lớp đứng đi!"

"Em..." Trần Dĩnh mới há miệng, còn chưa kịp nói lời nào thì mập mạp ở cạnh cậu đã lưu loát đứng lên nhường lối, còn nở một nụ cười rõ tươi. Trần Dĩnh bật thốt: "Á đù mày?"

"Mau lên!" Giáo viên đập tay lên bàn.

Trần Dĩnh lườm nguýt mập mạp một cái rồi chạy ra bên ngoài đứng. Lựa chỗ đứng ngay kế bên Thịnh Nhậm Tinh.

Chưa qua bao lâu, cậu ta đã nhỏ giọng gọi cậu: "Anh Thịnh? Anh Thịnh?"

"..." Hóng phốt không hổ là nguồn động lực sống tối thượng của loài người.

Cậu nhìn qua Trần Dĩnh: "Cậu muốn hỏi gì?"

Trần Dĩnh lập tức mở mắt thao láo: "Tối hôm qua bọn Hình Dã đi đánh Vương Đại Hải thật hả?"

"Không có." Thịnh Nhậm Tinh nói, "Có tôi làm chứng mà."

"À——" Trần Dĩnh kéo dài giọng như đã hiểu ra ngay, lại hỏi, "Mà sao lại dính tới cậu nữa?"

"Bởi vì tối hôm qua tôi ở với bọn họ." Đây cũng là những gì cậu nói trên văn phòng hiệu trưởng.

"Sao các cậu đi với nhau thế?" Trần Dĩnh hiếu kỳ hỏi.

"Buổi sáng đánh nhau, nên tối cùng đi cởi bỏ hiểu lầm." Ngữ điệu của Thịnh Nhậm Tinh cứng nhắc như thể đang đọc một cuốn kịch bản.

"À——" Trần Dĩnh lại cảm thấy không đúng, "Vậy sao không có hai bọn tớ?" Cậu ta chỉ chỉ vào mập mạp.

Thịnh Nhậm Tinh còn chưa kịp nói gì thì mập mạp đã quay phắt qua cắt ngang, "Mày thì hiểu lầm cái rắm! Bị đấm hai cái xong tự bồi thêm vai diễn cho mình à?"

"Tao có đánh trả được chưa! Còn giúp mày chặn một quyền đấy!" Trần Dĩnh nổ đạn đùng đùng với mập mạp, "Nói thế thì Hình Dã cũng đâu có tham gia đâu, người ta cũng đi mà?"

Mập mạp trỏ tay, bảo: "Vậy giờ mày hẹn Hình Dã đi ăn một bữa đi, nói với người ta là mày muốn cởi bỏ hiểu lầm ấy!"

Trần Dĩnh lập tức biến sắc, mạnh mẽ chỉ vào cậu ta: "Mày đi thì tao đi!"

"Tao cóc thèm đi!"

"Mày sợ à?"

"Ừ tao sợ đấy!" Mập mạp nhướng mày ra vẻ rất đắc chí.

"..." Thịnh Nhậm Tinh lùi ghế về sau một chút, tránh cho mưa xuân của bọn này lỡ bắn vào mình.

"Tôi thấy các cậu to gan lắm mà!" Cô giáo ở bên trên nghiến răng nghiến lợi gào, "Tiếu Cường! Ra ngoài đứng!"

"Má!" Mập mạp ngoảnh đầu lại rồi vác cái mặt xám xịt bước ra ngoài. Thịnh Nhậm Tinh còn đang cảm thấy buồn cười, vừa đảo mắt sang đã thấy giáo viên đang nhìn mình chằm chằm.

"..."

Cậu cũng đi ra ngoài đứng.

Ba người dàn thành một hàng đứng ngoài hành lang, hai đứa kế bên còn đang cãi nhau inh ỏi, nội dung ấu trĩ, lời lẽ cũng ấu trĩ. Cậu quay đầu lại nhìn, còn có thể trông thấy rất nhiều tầm mắt trong lớp đang trộm liếc mình, sau khi bị bắt thì vội xoay đi ngay lập tức.

Nghe bọn họ cãi nhau xong, Thịnh Nhậm Tinh mới thắc mắc: "Không phải các cậu còn dám đánh nhau với bọn họ à? Sao lại sợ người ta rồi?" Nhiệt huyết nóng cháy như lửa của nam sinh cấp ba thời nay đâu?

"Ơ cái này đâu gọi là sợ được!" Trần Dĩnh cãi chày cãi cối, "Chủ yếu là vầy, bọn họ không giống với chúng mình."

Mập mạp gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Đúng rồi, bọn họ xuất thân từ khúc đường ven sông, đã sớm quen với mấy thứ này rồi."

"Khúc đường ven sông?" Cậu chợt nhớ đến những lời Ngụy Hoan nói với cậu khi trước.

"Đúng rồi!" Trần Dĩnh gật gù, vì cho rằng cậu không biết khúc đường ven sông là gì, cậu ta lại bồi thêm, "Là cái chỗ kế bên quán bar của chú tớ, hay còn là cậu út của cậu đấy, đó là khúc đường ven sông."

Ngẫm nghĩ một hồi, cậu ta lại nói, "Chú tớ bảo đừng nên chọc phải Hình Dã."

Mắt lại lướt qua Thịnh Nhậm Tinh, cậu ta chẳng thể hiểu nổi làm sao mà đối phương đã vướng vào bọn Hình Dã ngay từ ngày đầu tiên chuyển tới rồi.

"Đúng đó!" Mập mạp tán đồng, "Hôm nay lúc người ta xông vào can ngăn, tao cứ tưởng người ta sắp chém tao tới nơi rồi chứ."

"Cả ngày hôm nay tao còn nghĩ mãi không biết liệu có bị trả thù không, tao suýt gọi ba tao đến đón sau khi tan học rồi đấy." Trần Dĩnh thở dài thườn thượt theo sau cậu ta.

Mập mạp lập tức lật mặt mắng: "Mẹ mày thằng rác rưởi này, yếu nhớt thế!"

"??? Mày thử nói thêm một câu xem nào!"

"Sẽ không đâu." Thịnh Nhậm Tinh đáp lại, sẵn cắt ngang cuộc cãi vã sắp sửa diễn ra. Cậu hỏi Trần Dĩnh: "Ông ấy quen Hình Dã à?"

"Hả?" Trần Dĩnh gãi đầu, "Tớ không biết nữa, chú ấy chưa nói bao giờ."

"À." Thịnh Nhậm Tinh trả lời, đột nhiên cảm thấy hơi muốn xem điện thoại, nhưng máy của cậu đang ở trong phòng học rồi. Cậu ngoảnh đầu lại nhìn, bất chợt cảm thấy hơi mới mẻ.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu bị gọi ra ngoài phạt đứng. Hơn nữa còn là vì nói chuyện riêng trong lớp. Bị bắt nói chuyện riêng trong lớp.

Thế nhưng hai người bên cạnh không hề có tí xấu hổ nào khi lỡ liên lụy đến cậu, cứ dính chặt với nhau như sam mà ồn ào nhốn nháo ngút trời.

Thịnh Nhậm Tinh tiến lên phía trước một ít, quyết định tựa người vào hành lang đằng trước. Tòa lầu này có hình chữ "n", lớp ba ở rìa bên trái, tương đối cách xa lớp học đối diện ở rìa bên kia. Trên lan can hành lang còn trồng một ít cây cảnh, cũng không biết là giống cây gì. Hằng ngày, các học sinh trực nhật sẽ phụ trách tưới nước cho chúng. Cậu với tay nắm lấy một phiến lá, sau đó nhìn xuống phần đất trong chậu bị cành lá ngăn trở, bên trong có kẹo cao su, tàn thuốc, còn có cả vỏ bút bi.

"..." Có thể thấy được nhóm học sinh trực nhật quý trọng đám cây này đến nhường nào.

Cậu nhét phiến lá trở lại vào chậu rồi giương mắt quét vòng xung quanh.

Phía đối diện, có một cậu học sinh đang tựa vào tường, vừa ngoáy bút viết chữ vừa cười với cậu. Tuy rằng không quen biết, nhưng dù gì cũng đều là đồng chí bị phạt đứng chung, Thịnh Nhậm Tinh đành gật đầu với cậu ta xem như đáp trả. Ở bên trái cậu ta là hai người nam sinh đang nói chuyện say sưa, cũng không biết đang bàn về cái gì, có một người đang tựa lưng trên lan can, trông tư thế như sắp ngã ngửa đến nơi.

Thế này là thế nào, bộ lớp nào cũng cử ra vài ông thần giữ cửa phụ trách xã giao với các lớp khác à?

Thịnh Nhậm Tinh hít vào một ngụm khí, lại ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp Hình Dã đang ghé vào lan can nhìn cậu. Khi thấy cậu trông qua, hắn giơ lòng bàn tay lên, mở banh ra, lại khép lại, mở ra, khép lại, mở ra.

Cách chào hỏi lạ đời gì đấy?

Thịnh Nhậm Tinh đặt hai ngón tay bên chân mày, rồi khua ra. Chào hắn một cái vậy.

Hình Dã nhìn cậu, dường như hắn đang cười.

Thịnh Nhậm Tinh nhép môi với hắn: "Bị, phạt, đứng?"

Hình Dã lắc đầu: "Hóng, gió." Nói đoạn, hắn kẹp ngón trỏ và ngón giữa trước môi, lại thả tay ra.

Hai bên cách nhau một tầng lầu, thế nhưng Thịnh Nhậm Tinh vẫn có thể trông thấy sắc nhợt của đôi môi hắn.

Cậu chớp chớp mắt, trong một khoảnh khắc lại cứ tưởng rằng Hình Dã vừa mới gửi tặng mình một chiếc hôn gió. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại bắt chéo ngón trỏ và ngón cái của mình lại, thành ra bắn qua cho hắn một trái tim.

Phía đằng kia, thoạt đầu Hình Dã hơi sửng sốt, sau đó thì bật cười, hơn nữa còn cười đến không ngừng nổi.

Đến bây giờ Thịnh Nhậm Tinh mới hiểu ra ý là hắn tính đi hút thuốc. Trong lòng cậu mắng một tiếng, ngượng đến mức xoắn cả tay chân, hai tai đỏ ửng tới nơi rồi.

Mặt ngoài cậu vẫn tỏ vẻ cứng cáp trấn định, cũng dựng thẳng bàn tay kia lên, trong lòng nhớ lại một vài cách làm hình trái tim trên mạng. Đầu tiên là bắt chéo ngón trỏ với ngón cái, sau đó là chụm hai bàn tay lại thành hình trái tim, sau đó... sau đó cậu quên mất rồi. Vì thế cậu dùng hai ngón trỏ vẽ đại hình một trái tim trên không trung.

Anh Thịnh đâu có nhìn lầm, ảnh chỉ muốn khoe cậu các cách bắn tim khác nhau à!

Cái người đang làm bài tập ở phía đối diện cũng trông thấy được, cậu ta vừa cười bò vừa thò đầu ra, muốn nhìn một chút xem người lầu trên là ai.

Hóng chuyện cái búa ấy, Thịnh Nhậm Tinh lườm người đằng kia một cái.

Ở trên tầng, rốt cuộc Hình Dã cũng cười đủ rồi. Hắn vươn tay phải ra, rồi vẽ từ trái sang phải trên không trung, lại vẽ xuống góc trái, hướng lên, rồi vẽ xuống góc phải, lại qua trái. Thịnh Nhậm Tinh nhìn hắn vẽ cho mình một ngôi sao.

Chờ đến khi tan học, Thịnh Nhậm Tinh quay trở về lớp, khi mở di động ra thì nhìn thấy Ngụy Hoan gửi tin nhắn WeChat cho mình.

Cậu Ngụy Hoan: [Bận học à? Tối nay ăn một bữa cơm không?]

Thịnh Nhậm Tinh nghĩ một hồi rồi nhắn: [Dạ.]

Ở bên kia nhanh chóng đáp lại bằng một nhãn dán cảm xúc, là hình một con hải cẩu đang bắn tim.

"Đệt."

Trải qua tình huống ban nãy, Thịnh Nhậm Tinh cảm thấy chắc mình phải cạch mặt mấy thứ tim tủng này một hồi lâu.

Tới chiều, rốt cuộc cậu cũng hoàn thành xong bài kiểm tra cuối cùng. Cô Vu vừa thu bài vừa thuận miệng hỏi cậu: "Đề thi khó không? So với trường cũ của em thì thấy sao?"

"Tạm ổn ạ." Thịnh Nhậm Tinh nghĩ trong đầu, này mà cũng cần hỏi à, "Đề ở bên kia khó hơn một chút ạ."

Cô Vu gật đầu: "Hẳn là trường kia của em học nhanh hơn bên đây một chút rồi."

Đâu chỉ có một chút đâu ạ.

Thịnh Nhậm Tinh vẫn gật đầu: "Dạ."

Cô Vu "à" một tiếng: "Chắc trước kia em học cũng giỏi nhỉ? Sao lại đột nhiên chuyển tới trường này vậy?"

Thịnh Nhậm Tinh cất bước theo cô: "Trong nhà có chút chuyện ạ."

Cô Vu gật đầu: "Mặc kệ khi trước ra sao, nếu như em tới trường chúng ta rồi thì cũng coi như là một khởi đầu mới. Học tốt em nhé."

Thịnh Nhậm Tinh nhìn cô, cũng gật đầu: "Dạ."

"Nếu em gặp khó khăn trong việc điều chỉnh thì cứ nói với các thầy cô. Cô cũng sẽ hỗ trợ em hết mình."

"Vâng, em cảm ơn cô."

...

Sau khi ra khỏi cổng trường, cậu vẫn chưa hiểu cô Vu nói với cậu mấy lời ấy để làm gì.

Cậu bước ra ngoài phố, bên cột đèn giao thông đằng kia có một chiếc xe bóp còi với cậu. Khi cửa sổ xe hạ xuống, Ngụy Hoan ở bên trong vẫy tay gọi: "Lên xe nào."

Trên xe, Ngụy Hoan đặt một tay trên bánh lái, khi khoảng lại quay đầu qua nhìn cậu một lát: "Đi học sao rồi?"

"Dạ?" Tầm mắt của Thịnh Nhậm Tinh thu lại từ bên ngoài cửa kính: "Tạm được ạ."

"Có theo kịp các bạn không?" Ngụy Hoan lại hỏi.

Thịnh Nhậm Tinh cũng không khách sáo như hồi nói chuyện với giáo viên, chỉ nhếch mép cười bảo: "Ai theo kịp ai?"

Ngụy Hoan cũng cười: "Cháu thấy trường đó có theo kịp được cháu không?"

"Năm hai thì không, năm ba thì chắc được." Thịnh Nhậm Tinh ngoẹo đầu qua một bên, trông ra dáng ra vẻ phết.

Ngụy Hoan phì cười một hồi: "Bảo sao người ta hay nói cháu ngoại giống tính cậu, giờ cậu tin rồi đấy."

"Thành tích của cậu tốt lắm à?" Thịnh Nhậm Tinh nghe ông nói đến vui vẻ.

"Tạm được." Ngụy Hoan học theo ngữ khí vừa rồi của cậu, "Đủ để vào trường mình thích sau cấp ba."

Thịnh Nhậm Tinh thích thú hỏi: "Không phải cậu đi du học ư?"

"Đúng rồi." Ngụy Hoan ngoái nhìn về sau rồi vòng xe lại, "Xem như theo đuổi nghệ thuật và tình yêu đi."

"Ồ?" Thịnh Nhậm Tinh kinh ngạc, "Thế cậu có đuổi được không?" Cái này mẹ của Thịnh Nhậm Tinh chưa nhắc đến.

Ngụy Hoan nhìn cậu một cái, rồi cười: "Đoán xem?"

Thịnh Nhậm Tinh cũng chưa nghe qua việc cậu út có vợ: "Không được chứ gì?"

Ngụy Hoan "chậc" một tiếng: "Thẳng thắn thế." Dừng một chút, ông nói, "Cậu út của cháu trông có giống loại không cua được người ta không?"

"Thế là được à?" Thịnh Nhậm Tinh tò mò mở to hai mắt.

"Người thì theo đuổi được." Khóe môi Ngụy Hoan vương theo chút tươi cười, "Nhưng tình yêu thì không."

Thịnh Nhậm Tinh nhìn đăm đăm vào ông, hơi chớp mắt: "Là sao?"

Ngụy Hoan nghiêng mắt nhìn cậu một cái: "Đúng là nhãi ranh."

Thịnh Nhậm Tinh chậc một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới tỉnh ngộ: "Chắc là ánh trăng sáng thành hạt cơm dính bên mép chứ gì(*)."

Ngụy Hoan "ài" một tiếng nhẹ bâng.

Thịnh Nhậm Tinh cân nhắc một hồi, đưa ra kết luận: "Trai đểu rồi."

"Ơ?" Ngụy Hoan nhìn cậu rồi phì cười, mắng câu, "Thằng ranh này!" Xong ông lại hỏi, "Thế cháu có từng cua ai chưa?"

"Cháu còn cần cua ai à?" Thịnh Nhậm Tinh nâng mày.

Ngụy Hoan: "Nhãi con, đừng có học xấu theo cậu."

Thịnh Nhậm Tinh: "Đệt." Cậu không nhịn được cười, "Đúng là chưa từng."

Ngụy Hoan: "Thế cháu thích làm gì, thích chơi thể thao gì không? Còn dương cầm thì sao? Chẳng phải mẹ cháu bảo cháu từng có một đoạn thời gian cháu đàn không biết ngày đêm à."

"Không phải là đặc biệt thích hay gì." Thịnh Nhậm Tinh nhớ lại, "Do hồi đó có một thằng đần thắng cháu trong một cuộc thi, cháu chỉ muốn trả đũa lại thôi."

"Thế cháu không thích gì à?" Ngụy Hoan nhướng mày.

"Không." Thịnh Nhậm Tinh lắc đầu. Từ nhỏ đến lớn, đúng là cậu chưa từng có thứ gì mình đặc biệt yêu quý, trong từ điển của cậu chỉ có ghét hay không ghét thôi. Ca hát, thể thao, âm nhạc, thời trang, ẩm thực... Chỉ cần rơi vào mục ghét thì có làm gì cậu cũng sẽ không bao giờ thử nữa.

"Vậy cô bé cháu nhắc đến hồi cấp hai thì sao?" Ngụy Hoan hỏi.

"À." Thịnh Nhậm Tinh đáp, "Sao cái gì mẹ cũng kể với cậu thế." Cậu gãi gãi tóc: "Được hai tuần thôi."

"Không thích người ta à?" Ngụy Hoan hỏi.

"Không phải là không thích." Thịnh Nhậm Tinh nhăn mặt.

Ngụy Hoan: "Thế là thích à?"

"..." Thịnh Nhậm Tinh trầm mặc, lúc ấy có biết cái gì là thích với chả không đâu.

Cô bé đó theo đuổi cậu rất bất thình lình, trông khá xinh xắn, dáng dấp cũng không tồi, hơn nữa khi ấy đám Khâu đầu bư đều đã có bạn gái hết rồi.

Thế nên cậu đồng ý với người ta.

Kết quả là chưa đến ba ngày đã chán. Cô nàng kia cầm cái danh xưng "bạn gái" như một cái huy chương gì danh giá lắm, đi đâu cũng đòi hỏi đủ thứ với cậu, cái gì mà đừng hút thuốc nữa, đừng uống rượu nữa, đừng đua xe nữa.

Xu hướng thời đó là như vậy. Nếu như bạn gái mặc kệ bạn trai thì có nghĩa là cô không yêu anh ấy. Nếu bạn trai không nghe lời bạn gái có nghĩa là anh không yêu cô ấy.

Khi đó Khâu đầu bư cũng y như thế, bị bạn gái nó quản chế tùm lum mà còn khoái chí thấy rõ. Nhưng bản thân cậu từ nhỏ đến lớn đã ghét nhất là bị trói buộc, không bộc phát ngay tại chỗ thì cũng coi như đã cố gắng nhẫn nại hết sức, nhưng có kiểu gì sắc mặt cũng sẽ chẳng khá khẩm nổi.

Bọn họ chia tay ngay buổi hẹn hò đầu tiên, cô nàng muốn nắm tay, nhưng lúc đó là mùa hè, nắm tay nhau thì khác gì hun bếp lò đâu chứ? Vì thế cậu né đi.

Cuối cùng cô nàng bùng nổ rồi chất vấn cậu: "Rốt cuộc anh có yêu em không vậy?"

Lúc ấy cậu cũng cảm thấy phiền hết sức, đâu có nghĩ là yêu đương mệt đời như thế đâu, đành đáp: "Không giấu gì em chứ, anh cứ ngỡ anh mới thuê bảo mẫu đấy."

Chia tay ngay tại chỗ.

Ngụy Hoan thấy cậu không hé lời nào, lại thảy câu nói trở về: "Trai đểu rồi."

___

(*Đây là hình ảnh so sánh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của Trương Ái Linh, kể rằng trong cuộc đời người đàn ông thường sẽ tồn tại hai đóa hồng. Chọn đóa hồng trắng (ánh trăng sáng), về dần sẽ thành hạt cơm dính bên mép. Chọn đóa hồng đỏ (nốt chu sa), về dần sẽ thành vết máu muỗi dính trên tường.)

Tác giả có lời muốn nói:

#Thịnh Nhậm Tinh là trai đểu rồi#