Tro Tàn

Chương 25: Chiếc ôm



"Còn thiếu hai cái ôm nữa cơ!"



Hình Dã không nói gì, chỉ nhìn bọn họ.

"..." Bọn đầu vàng đang nháo nhào yên lặng dịch tầm mắt trở về. Thôi Hiểu Hiểu cũng làm bộ như chưa hỏi gì, xoay người lại bắt đầu nghịch di động.

Chỉ có Tưởng Tĩnh vẫn còn nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Hình Dã khẽ nhíu mày.

"Không có gì," Tưởng Tĩnh nói, "Mấy khi anh sẽ mặc quần áo của người khác."

Hình Dã gật đầu: "Tối hôm qua có chút chuyện."

"Hửm?" Tưởng Tĩnh kề sát vào thành bàn, "Sao vậy, chẳng lẽ là... dì?"

Hình Dã không nói gì.

Thấy thế, Tưởng Tĩnh như thở dài một hơi thoải mái, tay vỗ vỗ ngực mình: "Ài, anh biết đó, nếu có chuyện gì thì cứ báo chúng em là được mà!"

Hình Dã chưa nói được hay không, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Ở bên kia bọn đầu vàng đang bàn luận chuyện thằng nào là bố thằng nào, song đề tài chợt vòng trở về Hình Dã. Đổng Khâu đột nhiên hỏi: "Anh Hình, đêm nay anh có đi không?"

"Đêm nay các cậu định tụ tập à?" Hình Dã có hơi bất ngờ.

"Đúng vậy, hôm nay qua hẻm số một." Đổng Khâu biết hắn đang hỏi cái gì, cậu ta vừa cười hì hì vừa bảo, "Đúng lúc bọn họ gọi qua là anh của em bắt máy. Ảnh nói thẳng là ảnh không rảnh, bảo là khi nào em đánh giáo viên thật hẵng gọi lại cho ảnh!"

Cậu ta nói, lại thở hắt ra một cách sảng khoái: "Ngầu!"

"Đệt má anh nó đỉnh thật," đầu vàng tị nạnh đến xoắn cả mặt mày, "Tối hôm qua lúc người ta đang bị ba má hội đồng thì anh nó dẫn nó ra tiệm net ngồi, nó thì lại còn dám đăng lên mạng khoe mẽ. Hôm nay chú mày khao đấy!"

Cậu ta vừa nói vừa móc điện thoại ra chìa cho Hình Dã xem, sẵn hỏi: "Anh thì sao? Ngày hôm qua dì có mắng anh không?"

"Mẹ em nói có nghe thấy tiếng." Đổng Khâu nhìn hắn mà lo nơm nớp, "Còn có tiếng đập đồ nữa."

Lục Chiêu Hoa: "Vậy tối hôm qua anh ở với Thịnh Nhậm Tinh là vì thế đó hả?"

Hình Dã khẽ nhíu mày: "Ừm."

Hắn chưa nói mình đang bỏ nhà ra đi. Nếu như nói ra, chắc chắn đám chúng nó sẽ hỏi đông hỏi tây cho rõ đầu đuôi. Hiện tại, hắn vẫn chưa muốn kể rõ cho lắm.

Trong một khắc không khí bỗng lặng xuống, đám bọn họ đều đã gặp qua mẹ hắn rồi. Lúc này chẳng ai biết nói gì cho phải.

Đột nhiên khoảng nín lặng vi diệu này bị vỡ nát khi đầu vàng gào mồm ré lên một tiếng kì dị: "Ớ —— vậy nên đây là anh hả!"

Mọi người ngoái nhìn về phía cậu ta.

Trên tay cậu ta cầm di động, mắt nhòm thẳng vào Hình Dã, trên mặt là một biểu tình phức tạp, "Em nhìn không ra luôn đó anh Hình ơi!"

Hình Dã: "?" Hắn xoè tay ra.

Đầu vàng xoay màn hình điện thoại lại đưa cho hắn, ngoài miệng vừa chậc lưỡi vừa cười điên cười khùng.

Điện thoại của đầu vàng là loại cảm ứng, trên màn hình đang hiển thị ứng dụng QQ. Tấm hình đang được mở là bài đăng của Thịnh Nhậm Tinh.

Đó là một tấm ảnh chụp, trong tay Thịnh Nhậm Tinh đang cầm một món quần áo, trông rất quen mắt, chính là cái áo hắn đã mặc vào tối hôm qua. Ở rìa khung hình còn lọt vào một mảnh gấu áo của hắn.

Chú thích: [Chàng tiên ốc]

Thời gian đăng là sáng hôm nay, hiện số tương tác đã hơn trăm lượt.

Hình Dã: "..."

Những người khác cũng bu vào nhìn, độc một cái di động bị người này người kia luân phiên giành giựt qua lại.

"Anh gấp quần áo hay thật! Gấp xịn hơn mẹ em luôn đấy!" Đầu vàng cười lăn cười bò.

Hình Dã đanh mặt, phía ngoài vẫn bình tĩnh đáp lại cậu ta: "Quần áo của mẹ toàn do tôi tự gấp." Nhẹ nhàng bâng quơ như thể chuyện chẳng có gì ghê gớm.

Nếu như bài đăng này là của một bạn nữ nào thì đám chúng nó còn có thể xổng chuồng quậy banh nóc, mỗi tội bọn họ không thân mấy với người đăng bài, cho nên cũng không ai tính làm gì quá trớn.

Cười hả hê rồi Đổng Khâu mới hỏi hắn: "Thế cho nên đêm nay anh có đi không?"

Tưởng Tĩnh cũng mồi chài thêm: "Đi đi anh, đầu vàng nó muốn khoe với mọi người lần thứ ba mươi mốt nó bị gái đá văng cẳng."

"Cút mẹ mày đi!" Đầu vàng tức ói máu, chân đạp lên bàn chực đập cậu ta một trận.

"Ơ bàn tao mậy!" Đổng Khâu kéo mạnh gấu quần cậu ta lại từ phía sau, ba đứa xông vào vật lộn ỏm tỏi.

Lục Chiêu Hoa vừa nhìn vừa cười, tiện thể hỏi Hình Dã: "Anh muốn rủ Thịnh Nhậm Tinh đi chung không?"

Phản ứng đầu tiên của Hình Dã là ngẩn ngơ, hôm nay bọn họ đang muốn vào một tiệm đồ nướng bên trong hẻm số một, ở đó đầy nhóc bọn du thủ du thực đầu đường xó chợ, hơn nữa cơ sở vật chất rất kém cỏi.

Theo bản năng, hắn cảm thấy hẳn là Thịnh Nhậm Tinh sẽ không muốn đi. Thế nhưng hắn không từ chối, chỉ bảo: "Để hỏi thử vậy."

.

Giáo viên vẫn chưa vào lớp, cửa sau thì đã khóa, Thịnh Nhậm Tinh đành lẻn vào từ bên cửa trước. Bước chưa được vài bước thì một cô bé đeo mắt kính cột tóc đuôi ngựa chợt gọi cậu lại: "Thịnh Nhậm Tinh?"

Cậu ngoành lại nhìn cô.

Cô bé hơi tránh ánh nhìn của cậu, vừa dùng tay che nửa miệng vừa thì thầm: "Cô gọi cậu đấy."

Thịnh Nhậm Tinh ừm một tiếng: "Vậy à, cảm ơn nhé." Nói xong cậu lại tiếp tục bước về chỗ của mình.

Cậu từ tốn đặt cặp sách xuống trước, còn Trần Dĩnh thì đã gấp gáp đến không chờ nổi mà vội hỏi: "Ngày hôm qua cậu đi ăn với chú à?"

"Hả?" Thịnh Nhậm Tinh chỉnh sửa lại bàn ghế, mắt thấy chỗ ngồi bên cạnh mình bị xê dịch đôi chút, "Ừ. Cậu ta về rồi à?" Cậu chỉ chỉ vào bàn kế bên.

Trần Dĩnh: "À, ba nó sợ nó ở nhà lâu quá, thành ra làm ầm lên một trận với giáo viên để gửi nó về đây." Cậu ta thuận miệng diễn giải xong, lại tiếp tục, "Đáng lẽ hôm qua tớ cũng phải tới mới đúng! Như thế thì đi ăn cơm với hai người được rồi! Đúng rồi, chú ấy có biết chuyện cậu đánh nhau không?"

"À." Tầm mắt của Thịnh Nhậm Tinh lướt từ mấy mô hình đặt dưới ngăn kéo của người bạn cùng bàn sang Trần Dĩnh, rồi mỉm cười, "Biết rồi, nhờ cậu cả."

Trần Dĩnh: "Hả?!"

Thịnh Nhậm Tinh: "Cậu đăng lên mạng, cậu tôi thấy được."

"!" Trần Dĩnh hoảng hồn, "Úi đệt tớ không chặn ổng hả!"

Mập mạp ngồi bên cạnh cũng hoảng sợ liếc cậu ta: "Sao mày không chặn chú Ngụy hả!!!" Giọng cứ rống to như muốn bay vút tận chân trời.

Trần Dĩnh lập tức lôi di động ra kiểm tra, cậu ta vừa đè lại cái tay đang thò tới bóp cổ mình vừa an ủi: "Chú ấy sẽ không mách ba cậu đâu! Miệng chú ấy kín lắm!"

Thịnh Nhậm Tinh nhìn bọn họ, lại ngoẹo đầu hỏi như vô tội vạ: "Thế cậu nghĩ làm sao tôi biết được?"

"?" Hai đứa ngỡ ngàng cả, Trần Dĩnh nhìn cậu như không dám tin vào tai mình. Mập mạp lập tức é lên vài tiếng như bị chọc tiết: "Trần Dĩnh à lão phải gϊếŧ mày!"

Thịnh Nhậm Tinh né hai người bọn họ ra, đút di động vào túi rồi sải bước sang phòng giáo viên.

Đến nơi, cậu gõ cửa hai tiếng. Ở bên trong truyền đến tiếng gọi: "Vào đi."

Vừa bước vào đã thấy một đoàn giáo viên túm tụm quanh bàn làm việc của cô Vu, lúc trông thấy cậu thì ai nấy đều ngước mắt qua. Có một thầy giáo sắc mặt nhìn rất kích động, cứ như muốn đấm cậu một phát cho bõ.

Thịnh Nhậm Tinh sửng sốt, trong lòng cứ bận nhẩm đếm số đầu người, làm đi vào mà quên cả đóng cửa. Cô Vu chào đón cậu vô cùng nồng hậu: "Tới rồi à! Lại đây lại đây nào." Nhưng trên mặt cô chẳng thể soi ra được điều gì.

Thịnh Nhậm Tinh bước sang, mắt quét qua cái bàn bọn họ đang vây quanh. Vừa liếc thấy được bài thi của mình cậu đã hiểu ra ngay, cũng thả lỏng tâm trí hơn đôi ít.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cô Vu nói: "Điểm của em có rồi!" Đoạn, cô đẩy xấp bài thi qua, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy cậu.

Thịnh Nhậm Tinh: "Dạ." Cậu lật sơ qua bài mình, lại nhìn qua những câu sai.

Trong chốc lát không có ai nói chuyện. Cô Vu nhịn không được mà cất lời: "Điểm này của em..."

Ánh mắt của cậu dừng trên câu mất điểm, lại buột miệng chậc lưỡi một tiếng.

Một thầy giáo đứng ở bên cạnh – cái người nhìn như muốn đấm cậu một phát ban nãy – lớn tiếng nói: "Cậu bạn này thi cũng được quá chứ nhờ!"

Ngay cả khi chưa từng có ai thi được số điểm như thế trong lịch sử trường, theo bản năng câu từ của các thầy cô vẫn sẽ là "cũng được", "cũng tạm", họ sẽ chẳng nói "giỏi quá" hay đại loại vậy bao giờ.

Ở kế bên ông, người cô giáo xịt nước hoa lúc trước trừng mắt lườm đồng nghiệp của mình, lại cười tủm tỉm: "Thịnh Nhậm Tinh nhỉ, bài luận này của em, nếu như không phải do em viết sai chính tả một chữ thì chắc chắn bài em cao nhất đợt thi tháng lần này!"

"Vậy ạ." Thịnh Nhậm Tinh lật đến bài viết đó, đáp lại y xì đúc lời thầy giáo kia, "Cũng được ạ, chẳng thể gọi là tốt ạ."

Thầy giáo: "..."

Các thầy cô kinh ngạc trong một chốc, họ không nghĩ cậu sẽ phản ứng như thế. Người cô giáo phục hồi lại trước, miệng nở một nụ cười duyên: "Tôi thích tính cậu này rồi đấy!" Sắc mặt cô mang vẻ hơi khoa trương, "Thế này còn không tốt à? Cậu có biết điểm tổng của cậu là bao nhiêu không! Cậu nhất khối đấy!"

"Không phải điểm của em bị giảm 20% ạ?" Cậu cũng không bất ngờ mấy với danh hiệu nhất khối này, chỉ là chẳng phải từ đầu đã nhắc đến chuyện trừ bớt điểm à, họ chưa trừ cậu ư?

Cô Vu trầm ngâm một lát, thế nhưng cũng không lừa cậu: "Trừ điểm xong, cậu vẫn hạng nhất."

"...?" Thịnh Nhậm Tinh chẳng thể tin nổi, "Vậy hạng nhất khi trước bao nhiêu điểm thế?"

"Khụ! Cậu học sinh thường được hạng nhất cũng đang xin nghỉ tháng này." Thầy giáo ho khan một tiếng, rồi vội chuyển đề tài, "Điểm này của em hiếm thấy lắm đấy!"

Cô Vu cắt ngang ông, mắt nhìn sang Thịnh Nhậm Tinh: "Sau khi chấm điểm em xong, các thầy cô có đi hỏi thầy Lý quản sinh, từ đó biết được thành tích của em khi trước. Cô tin rằng đây là tiêu chuẩn bình thường của em!"

Thịnh Nhậm Tinh khẽ cau mày, nếu như đây mà là tiêu chuẩn bình thường thì hẳn là cậu đã sớm bị Thịnh Quỳnh trào phúng từ cực Nam sang cực Bắc rồi. Có điều nghĩ đến chuyện mình bị trừ bớt 20% mà vẫn có thể an yên ngồi trên ngai tọa nhất khối, cậu lại không tính nói gì thêm.

Cứ cảm giác nói ra như đá đểu người ta.

Cậu gật gật đầu, chờ vế câu "chỉ là" phía sau của cô Vu.

Cô Vu: "Chỉ là điểm này của em... Nói như thế này đi, trường chúng ta chưa từng thấy một con số thế này bao giờ!" Vẻ mặt của cô rất trịnh trọng, "Hơn nữa em còn đang thi lại nữa. Nếu như cứ tùy tiện công bố ra ngoài, các thầy cô cảm thấy hẳn là các bạn học sẽ đặt điều không tốt về em."

Thịnh Nhậm Tinh khẽ nhướng mày.

"Các thầy cô tuyệt đối tin tưởng em! Nhưng sợ rằng đây sẽ là một cú sốc khá lớn với các bạn học chăm trong trường, hơn nữa hiện giờ cách bài thi tháng thứ hai cũng không xa, chỉ lo có một số bạn học sẽ bị nản chí." Cô Vu gõ gõ bàn trong vô thức, "Cho nên các thầy cô sẽ ghi điểm của em lại, nhưng thầy cô quyết định sẽ tạm không công khai bài em."

Cô tiếp tục: "Đương nhiên cũng chỉ trong thời điểm này mà thôi, bài thi tháng tiếp theo các em sẽ cùng kiểm tra với nhau, lúc đó có điểm rồi cũng không sợ người ta nói gì em! Em thấy sao?"

Thịnh Nhậm Tinh trầm mặc trong một lát, gặng lần mò ý của cô đằng sau một đống câu từ vô nghĩa.

Cho nên, ý là sợ thành tích của cậu tốt quá, các bạn học sẽ không tin, phải bảo vệ tâm sinh lý khỏe mạnh của các bạn học hơi kém cạnh?

Cô giáo này nói chuyện cũng vòng vo quá đi chứ.

Thịnh Nhậm Tinh chẳng có gì để phàn nàn, kỳ thật cậu cũng không muốn công bố thành tích của mình lắm. Rốt cuộc tưởng tượng đến chuyện gì sẽ xảy ra khi Thịnh Quỳnh biết điểm cũng làm cậu bứt rứt hết cả người.

Vì thế cậu gật đầu tỏ vẻ ổn cả: "Sao cũng được ạ."

So với cái này, cậu quan tâm đến một thứ khác hơn: "Em có thể xem điểm của các bạn trong kì thi tháng lần trước không ạ?"

"Ơ?" Các thầy cô không nghĩ cậu sẽ hỏi việc này, thoạt đầu có hơi sửng sốt, sau đó cô Vu rút một tệp hồ sơ ra từ bàn bên cạnh: "Được."

Sau đó cô nói: "Thầy hiệu trưởng cũng rất để ý đến điểm của em, thầy ấy có gửi lời khen cho em, hẳn là sẽ gọi em lên nói chuyện đấy! Các thầy cô cũng sẽ gửi thành tích của em về cho phụ huynh nhé."

"Dạ, em cảm ơn." Thịnh Nhậm Tinh gật đầu, trên mặt chẳng có tí ti buồn vui hay hoảng hốt. Cậu cúi xuống và bắt đầu dò từ trang thứ nhất, đầu ngón tay lần theo từng cái tên bên trên.

"..." Cậu chú tâm đến mức các thầy cô cũng không biết nên nói gì thêm, ai nấy đều nhìn cậu lật danh sách điểm.

Cô Vu: "Em đang tìm của ai vậy?"

Cô duỗi tay chỉ vào một cái tên: "Cho tới nay nhất khối là người này, cậu ta cũng thi lại, cũng bị trừ mất 20%."

"Không phải bạn ấy ạ." Thịnh Nhậm Tinh nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy tự tìm thì mệt chết đi được, thế là bảo, "Em tìm Hình Dã ạ."

"?"

Cậu vừa nói xong, cô nhất thời trầm mặc trong một khắc.

"Em tìm Hình Dã làm gì?" Cô duỗi tay ra, "Cứ tìm như vậy thì bao giờ mới tìm thấy?"

Rồi trực tiếp giúp cậu lật tới trang cuối cùng.

Thịnh Nhậm Tinh: "?"

Cậu nhìn chằm chằm tên của Hình Dã một hồi lâu, sau đó mới nâng tay lên chụp một bức lại.

Sau khi ra khỏi văn phòng, cậu ấn mở QQ rồi gửi ảnh xấp bài thi vừa nãy của mình sang.

X: [/thẹn thùng]

Tùy tiện bốc bừa một biểu tượng cảm xúc, sau đó bắn sang cho Hình Dã.

Sau một hồi, '18' đáp: [Điểm của cậu à?]

Thịnh Nhậm Tinh phì cười một tiếng, X: [Hạng nhất đó. /ôm /ôm /ôm]

Khi nói chuyện với Hình Dã cậu rất thích dùng các biểu tượng cảm xúc, lại còn không phải nhãn dán gì. Lần trước lúc nói chuyện với Khâu đầu bư cậu bị liệu, cũng gửi một cái mặt y chang qua, làm nó gửi cả tràng dấu chấm hỏi về cho cậu.

18: [Cậu còn trong văn phòng không?]

X: [Vừa ra tới, như nào?]

Vừa đánh chữ vừa bước lên lầu, khi quẹo khỏi ngã rẽ thì nhìn thấy Hình Dã đang tựa lưng ở khúc cầu thang. Thịnh Nhậm Tinh mở to mắt: "Sao cậu lại ở đây?" Rồi lại nhìn xung quanh hắn, "Tính trốn học à?" Nhưng cậu không thấy dàn huynh đệ của hắn đâu.

Hình Dã lắc đầu: "Tới tìm cậu."

Lúc này Thịnh Nhậm Tinh mới phát hiện, dường như hắn vẫn luôn đang cười.

"Thôi xong rồi, chẳng phải tôi đã bảo cậu sẽ ghen ghét đến mức muốn đập tôi sao?" Thịnh Nhậm Tinh làm bộ như đang hoảng sợ mà lùi về một bước, trên mặt cũng khó nén lại được nụ cười đang le lói.

Sau đó Hình Dã quả là tiến lên thật, hắn nâng tay lên ——

Và ôm cậu một cái.

Một cái ôm thật chặt.

Thịnh Nhậm Tinh có thể cảm nhận được sự kích động của Hình Dã. Thoạt đầu cậu bỡ ngỡ đến cứng ngắc cả người, chẳng hề dám nhúc nhích. Sau đó cậu ôm chặt hắn trở lại, trong giọng khó giấu được ý cười: "Cậu làm gì đấy!"

Hình Dã buông cậu ra. Kỳ thật chính hắn cũng không biết hắn đang làm gì, hắn chỉ biết hắn rất vui, trong lòng lâng lâng như bọt nước sủi lách tách trong một lon nước có ga. Tâm tình hỏng bung bét từ hôm qua tới giờ bỗng trở hạnh phúc đến khó mà tả nổi.

Nhưng hắn không biết phải bày tỏ như thế nào, vì thế hắn chỉ cười: "Không phải cậu bảo tôi ôm cậu à?"

"Hở?" Thịnh Nhậm Tinh nhíu mày trong hoang mang.

"Biểu tượng." Hình Dã nhắc nhở cậu.

"À ——" Thịnh Nhậm Tinh dài giọng và gật đầu, như là đang suy tư điều gì.

Hình Dã nhấp nhẹ môi, cảm thấy vừa rồi mình có hơi xúc động quá, sau khi minh mẫn trở lại còn có hơi xấu hổ: "Đi thôi, về lớp nào."

Thịnh Nhậm Tinh lại bước ngang lên trước một bước và ngăn hắn lại. Hình Dã nhìn cậu rồi hỏi: "Sao vậy?"

Thịnh Nhậm Tinh nhe răng cười với hắn, hai mi mắt cong cong, đôi tay dang rộng: "Tôi nhớ tôi gửi ba lần mà nhỉ? Còn thiếu hai cái ôm nữa cơ!"