Thấy Giản Triều Vân hai người đều rất bất ngờ, tại sao y lại ở đây? Nhưng chỉ cẩn nghĩ đến việc bị y nhốt dưới hố một thời gian dài, còn bị đám đệ tử đi qua đạp đất cát vào trong khiến họ tức tối không có chỗ giải quyết, nhưng đâu ngờ Giản Triều Vân lại tự mình mang mạng đến giao nộp.
Tiết Minh đã tháo mặt nạ ra, không còn là bộ dáng của đệ tử ngoại môn. Hắn đi đến trước mặt Giản Triều Vân, thở phì phò nói: "Ngươi dám chơi ta, tên tiểu tử thối, ngươi chết chắc rồi."
Giản Triều Vân tỏ vẻ khó hiểu, ngơ ngác hỏi: "Ta đã làm gì sai sao?"
Tiết Minh tức điên lên, mày nhíu lại: "Chính là ngày hôm nay ngươi đã..."
"Đã làm cái gì?" Thẩm An Nguyên đột nhiên xuất hiện phía sau, Tiết Minh bất ngờ, không nghĩ rằng sư tôn sẽ xuất hiện. Bị bắt quả tang hắn buông cổ áo Giản Triều Vân ra, lùi lại đằng sau, lo lắng nhìn sư tôn.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Thẩm An Nguyên nhìn Giản Triều Vân hỏi, đứa nhỏ ấm ức, chạy ra đằng sau Thẩm An Nguyên núp, tay chỉ vào Tiết Minh cùng Cố Diễm.
"Hai người họ đột nhiên nắm lấy cổ áo ta, sư tôn ta không hiểu họ nói gì cả."
Thẩm An Nguyên nhíu mày, nhìn bộ dạng bẩn thỉu của hai tên nhóc nghịch ngợm kia, trên người hai tên nhóc đó mặc rõ ràng là y phục của đệ tử ngoại môn.
Thẩm An Nguyên cũng đã hiểu một phần, hắn tức giận quát: "Hai ngươi là sư huynh, phải săn sóc cho đệ tử mới, Triều Vân vừa mới đến các ngươi đã bắt nạt, hai ngươi còn xứng làm đệ tử của ta không? Đã vậy còn dám giả danh thành đệ tử ngoại môn để quậy phá, các ngươi coi ta là không khí sao? Từ nay phạt cấm túc, ở trong phòng chép kinh thư cho ta."
Cố Diễm và Tiết Minh biết mình sai, hai người không dám cãi lời sư tôn, lặng lẽ đi về phòng, trước khi đi còn lườm nguýt Giản Triều Vân. Mà Giản Triều Vân chỉ nhẹ nhàng nói, theo khẩu hình miệng của y là: "Ta đã nói ta sẽ trả hết mà."
Tiết Minh về phòng của chính mình, lửa giận trong lòng vẫn không hề thuyên giảm, rõ ràng hắn chưa từng làm gì sai với Giản Triều Vân. Khi Cố Diễm cướp linh thạch của y, hắn cũng chỉ đứng xem, hắn không có cướp, cũng không có đánh y như Cố Diễm. Vậy mà y dám nhốt hắn dưới hố, hơn thế còn làm hắn bị phạt, tâm trí Tiết Minh rối bời.
Hắn là thiếu chủ của Linh Khê Tông, cha hắn là môn chủ của Linh Khê Tông, người người kính nể hắn, xung quanh toàn những kẻ nịnh nọt, làm gì có ai dám nhốt hắn dưới hố cơ chứ.
Tiết Minh bực bội, trên người toàn đất cát, hắn đi kêu người chuẩn bị nước cho hắn, kẻ kia thấy trên người hắn toàn đất cũng thắc mắc nhưng không dám hỏi ra khỏi miệng, sợ nói sai một câu sẽ khiến Tiết Minh nổi giận.
Nam nhân ngâm mình trong nước cơ thể mới cảm thấy thoải mái hơn, lần này sư tôn hắn nổi giận rồi, bình thường khi bọn hắn nghịch ngợm sư tôn cũng chỉ lạnh mặt nhắc nhở, sao lần này lại nổi giận phạt bọn hắn? Sư tôn chắc chắn vì thằng nhóc kia nên mới vậy, Tiết Minh tự kết luận hư vậy, hảo cảm ban đầu của Tiết Minh đối với Giản Triều Vân tụt dốc không phanh.
Mấy ngày hôm sau, khi hắn đang chép kinh thư muốn gãy tay, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Thường thì giờ này rất ít người đến tìm hắn, tên sư huynh Cố Diễm ngốc nghếch của hắn đến phá sao?
Nhưng rõ ràng tên ngốc đó cũng bị sư tôn phạt chép kinh thư mà, làm gì có thời gian đến tìm hắn. Hơn nữa Cố Diễm là tên rất nghe lời sư tôn, mặc dù hai bọn hắn toàn đùa nghịch cùng nhau nhưng chỉ cần sư tôn nhíu mày một cái, tên cún Cố Diễm liền nghe nguẩy đuôi bên cạnh, nịnh nọt sư tôn, còn bảo tất cả là do Tiết Minh dụ dỗ hắn.
Tuy sư tôn không tin lời nhưng Cố Diễm cũng là một tên nhóc tâm cơ khó lường. Lần này đột ngột bị phạt như vậy, chắc hẳn sau khi hết cấm túc, tên nhóc ấy sẽ chẳng xong với hắn đâu.
Vậy cuối cùng là ai đã gõ cửa? Tiết Minh mở cửa, bên ngoài là người hắn không nghĩ là sẽ đến gặp hắn.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Giản Triều Vân vẻ mặt chân thành: "Sư huynh, ta giúp huynh chép phạt nhé."
Tiết Minh khó hiểu, người mấy hôm trước còn gài bẫy hắn làm hắn rớt xuống hố, khiến hắn bị sư tôn phạt, bây giờ lại nói giúp hắn chép phạt. Này là có ý gì?