Giản Triều Vân tỉnh dậy, phát hiện lại là căn phòng quen thuộc này. Y hơi ngẩn ra, đây là phòng của Tiết Minh mà?
Y nhớ lại tối hôm qua mình đã làm gì, mà sau khi nhớ lại Giản Triều Vân chẳng biết giấu mặt đi đâu. Mặt y đỏ lựng, xấu hổ nhớ tới bản thân mình vừa khóc vừa gọi Tiết Minh.
Giản Triều Vân, ngươi đúng là điên rồi, vậy mà lại hành xử điên rồ như vậy, y cảm thấy bản thân không thiết sống nữa.
Hôm qua chính là cơn ác mộng mà y sẽ chẳng bao giờ quên được, lần đầu tiên y cảm nhận được nỗi đau thống tận như vậy. Đó không phải là cảm giác đau đớn trên cơ thể mà là cái cảm giác phát ra từ tận trong linh hồn.
May mắn là tu vi của y đã cao lên, tăng đến luyện khí tầng 9, còn có thể đột phá lên trúc cơ.
Mấy ngày sau đó, dù cho Thẩm An Nguyên hay Tiết Minh khuyên bảo, Giản Triều Vân cũng bỏ ngoài tai mà luyện tập.
Chỉ là y lại có thêm một người sư huynh nữa, kẻ này khó lường, vẻ mặt luôn tươi cười khiến Giản Triều Vân không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Đến nỗi công chính trong nguyên tác là Cố Diễm cũng phải dè chừng hắn, chỉ là khi thành ma tôn thì cái gì hắn cũng không sợ.
Mà Giản Triều Vân cũng không hình dung nổi cái người ngu ngốc, suốt ngày cùng Tiết Minh đấu khẩu với ma tôn ở trong nguyên tác là một người.
Như mọi ngày Giản Triều Vân luyện kiếm pháp, đang chăm chú luyện tập, Khuất Chính đột nhiên xuất hiện đằng sau y. Giản Triều Vân giật mình vung loạn một đường, suýt nữa chém vào người Khuất Chính.
Khuất Chính sợ hãi lùi lại phía sau, nhìn y nói: “Giản sư đệ, đây là mưu sát người vô tội đó.”
Giản Triều Vân trong lòng chột dạ, ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Sao có thể như vậy được! Mà Đại sư huynh tìm ta sao?”
Khuất Chính gật đầu, thực ra hôm nay đến là để thăm dò y.
“Không biết sư đệ có phiền không nếu chúng ta nói chuyện.”
Giản Triều Vân nghiền ngẫm, y không muốn nói chuyện với người này chỉ mong có một làn gió thổi bay y đi chỗ khác.
Rồi từ đâu một người đi đến nói rằng Thẩm An Nguyên muốn gặp y, bảo y mau đến. Giản Triều Vân cho sư tôn một like ở trong lòng.
Do mấy lần trước mỗi lần gặp Giản Triều Vân, Khuất Chính đều đánh giá y từ trên xuống dưới. Ánh mắt khiến y nổi da gà nên từ lần đó Giản Triều Vân không muốn gặp phải hắn.
Y đến phòng Thẩm An Nguyên, hắn đang ngồi viết thứ gì đó, trong rất chăm chú. Để ý thấy Giản Triều Vân vào, hắn đặt bút xuống.
“Giản Triều Vân, lần này có một bí cảnh, có những địa bảo phù hợp với thể chất của ngươi.”
Mấy ngày hôm trước Giản Triều Vân mới biết được do thánh vật nên thể chất* của y cũng đã thay đổi. Phải bồi bổ, cho nên hôm nay sư tôn mới gọi y đến để chuẩn bị đến chỗ bí cảnh kia.
Đối với y thể chất không quan trọng lắm, tuy nó có liên quan đến công pháp tu luyện nhưng y không mấy để tâm. Bởi chắc gì y đã tìm được mấy công pháp thượng phẩm chia loại thể chất như thế.
*Thể chất ảnh hưởng tới việc tu luyện cũng như cơ hội phi thăng. Nam thì có đủ loại thể chất nghiêng về dương như Cửu Dương Chiến Thể, Hỏa Viêm Thần Thể… Nữ thì có thể chất nghiêng về âm, thường dễ gặp nguy cơ bị bắt làm lô đỉnh giúp người tu tiên khác tăng lên tu vi như Huyền Âm Linh Thể, Băng Cơ Linh Thể… Thể chất có thể là trời sinh hoặc ăn nhầm thiên tài địa bảo mà biến dị.
Mấy ngày sau đó Giản Triều Vân đi theo Thẩm An Nguyên đến bí cảnh Hạ Kình, bí cảnh mở ra trong mấy tháng, Thẩm An Nguyên đi theo là để luyện dần cho y quen với mấy chuyến vào bí cảnh.
Hơn nữa Giản Triều Vân sắp tiến vào trúc cơ, bên cạnh cần người bảo vệ lúc độ kiếp, nếu không tu vi sẽ bị phá vỡ, tu luyện lại từ đầu.
Bí cảnh Hạ Kình là một thành trì bị bỏ hoang sâu trong núi cốc, đường lên núi vô cùng hiểm trở, rất dễ ngã xuống dưới. Ở phía dưới là vực sâu ngàn thước, rơi xuống sẽ thịt nát xương tan.
Cố Diễm theo sau Thẩm An Nguyên bước vào bí cảnh, khung cảnh trước mắt trực tiếp thay đổi, xung quanh biến thành núi rừng bạt ngàn, núi cao trùng trùng không thấy đỉnh.
Thật sự phải leo lên đó à? Giản Triều Vân lo lắng cho đôi chân của mình.
May mắn là sư tôn của y chưa có ác đến vậy, hắn đem y leo lên kiếm, ngự kiếm lên tút đỉnh núi. Vừa lúc y chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, quang cảnh trước mắt làm cho Giản Triều Vân phải á khẩu.