Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 34: Năm mới



Cơ thể Giản Triều Vân đầy rẫy những vết chém, máu thấm đẫm ra ngoài y phục trắng tinh, Giản Triều Vân vô cảm nhìn hắn.

Hắn ta sợ sệt nhìn về phía Thanh Uyển Tông, trận đấu đó kết thúc ngay sau màn vừa rồi. Do đệ tử của Thanh Uyển Tông phạm luật nên trận đấu bị hủy bỏ.

Giản Triều Vân bình tĩnh bước xuống sân đấu, Tiết Minh không nói gì, bế phắt y lên.

Giản Triều Vân bị bất ngờ, đúng là y bị thương nhưng chưa đến mức phải như vậy.

Vì lo lắng đám đệ tử khác cùng Thẩm An Nguyên mang Giản Triều Vân ngự kiếm phi hành về Linh Khê Tông, Tiết Minh một đường chạy thẳng vào Linh Huyền Phong, là nơi chuyên chế tạo đan dược của tông môn bọn họ.

Tiết Minh đạp cửa phi vào, suýt chút nữa làm cho lò luyện đan của Hứa Nặc Yên nổ tung. Hắn tức giận nhìn kẻ đầu sỏ, thấy ánh mắt sợ sệt của Tiết Minh hắn mới chú ý đến người nằm trong lòng Tiết Minh.

Hứa Nặc Yên giật mình, bảo Tiết Minh đặt Giản Triều Vân lên giường.

Tiết Minh nghe lời, nhẹ nhàng đặt Giản Triều Vân xuống, giống như một món bảo bối trân quý, sợ đụng mạnh sẽ vỡ tan.

Như phát hiện được bí mật gì đó, Hứa Nặc Yêu phấn khích chữa trị cho Giản Triều Vân, lâu lâu lại liếc nhìn Tiết Minh.

Sau ngày hôm ấy, trên dưới tông môn xuất hiện một tin đồn rằng Tiết Minh coi Giản Triều Vân như một tồn tại đặc biệt. Các đệ tử đã từng tham gia tỉ thí tông môn cũng biết chuyện này hoàn toàn là sự thật. Chỉ có đương sự là không nghe qua có việc như vậy.

Sắp tới là tết nguyên đán, cả tông môn tập trung vào những ngày đầu năm nên luôn bận rộn, để chuẩn bị cho đêm giao thừa Linh Vũ Phong cũng tân trang lại.

Đến đêm giao thừa, năm người cùng nhau ngồi dưới ánh trăng, cùng nhau đón giao thừa, cùng nói chuyện về một năm đã qua.

Riêng Tiết Minh phải qua bên chỗ chưởng môn rồi mới qua Linh Vũ Phong.

Tiếng pháo hoa nổ lách tách, tuy bên ngoài trời lạnh lẽo, nhưng lại cảm thấy ấm áp trong người.

Ánh trăng sáng toát ra những ánh sáng bạc chiếu lên lá cây, những hàng cây lao xao rung chuyển theo gió khiến lá cây rớt xuống, một chiếc lá hạ xuống trong chén trà của Thẩm An Nguyên.

Để ý thấy vậy, Giản Triều Vân giơ tay muốn cầm lấy chén trà: “Để ta đổi ly trà khác cho sư tôn nhé.”

Thẩm An Nguyên chặn lại, không có ý định muốn đổi, cứ để nó như vậy.

Nhìn một bàn thức ăn mặn khác với ngày thường, Khuất Chính cùng Cố Diễm chảy nước dãi. Không ngờ rằng sư tôn lại nhặt được một món hời như thế. Hai người đã quá chán nản với những món ăn nhạt nhẽo, đến độ Khuất Chính phải trốn đi để được ăn ngon.

Nhìn biểu cảm vui mắt của hai người họ, Giản Triều Vân tươi cười, nói: “Nếu được sau này ta nấu ăn cho mọi người, sư tôn có cho phép đồ nhi không?”

Vẻ mặt Thẩm An Nguyên vẫn luôn là lạnh lùng, chỉ là một góc nào đó, y vẫn thấy sư tôn thanh lãnh ấy mang một vẻ mặt ấm áp.

“Ừm” Một tiếng ừm của hắn cũng khiến cho cả năm người cùng vui vẻ, Cố Diễm reo hò nhanh chóng gắp đồ ăn lên, đút một miếng thật to vào miệng.

Một bóng người từ đằng xa đi đến, hắn gác đầu lên đầu Giản Triều Vân, cả thân thể như đổ nhào vào lưng y.

Hắn thều thào như người không có sức: “Sư tôn ta về rồi đây.”

Dáng vẻ mệt mỏi cực lực, gục cả đầu vào vai Giản Triều Vân, than thở với trời đất: “Ở đó đông như ổ kiến vậy, hết kẻ này đến kẻ nọ đến chúc mừng, tưởng bị ép thành mỏng dính luôn rồi chứ.”

Bọn họ đâu có chú ý đến hắn nói gì, chỉ để ý đến hành động bổ nhào một cách tự nhiên vào người Giản Triều Vân, không biết có uống rượu hay không mà mặt còn hơi đỏ lên.

“Nhìn cái gì? Ăn cơm cũng không biết ăn à?” Tiết Minh gắt gỏng với hai vị là sư huynh của mình.

Từ nãy đến giờ Giản Triều Vân vẫn luôn im thin thít, mặc cho hắn làm gì thì làm, y kéo chiếc ghế bên cạnh bản thân ra, vỗ vỗ lên nó.

“Sư huynh, huynh ngồi đi.”

Tiết Minh bị giày vò quá lâu, cơ thể mệt mỏi quá độ, hắn ngồi xuống bên cạnh y. Nhìn đồ ăn trên bàn, rồi mới tới Khuất Chính và Cố Diễm. Ánh mắt căm ghét đối diện với hai người, như muốn đuổi họ đi.

Để xoa dịu bầu không khí cũng như Tiết Minh đang say rượu, Giản Triều Vân gắp thức ăn vào bát cho hắn.

Biểu cảm trên mặt hắn thay đổi, tự mãn như con công vểnh đuôi lên, điệu bộ đáng ghét khiến Cố Diễm muốn đánh người.

Có lẽ do hơi say, Tiết Minh bắt đầu lảm nhảm linh tinh: “Các người vừa mới nói cái gì vậy? Không định kể cho ta à?”

Giản Triều Vân gắp từng miếng, cẩn thận bóc vỏ rồi đặt vào bát hắn. Miệng đáp: “Vừa nãy ta xin phép sư tôn cho ta từ sau có thể nấu cho mọi người ăn. Sư tôn cũng đồng ý rồi.”

Đang ăn con công say xỉn ấy cũng phải dừng lại, thù địch nhìn hai người kia: “Không được, Tiểu Vân không được nấu cho hai người kia ăn.”

Thấy hắn bắt đầu làm loạn, Cố Diễm cũng không tức giận, nghĩ ra một kế hay.

“Sao lại không cho ta ăn, ngươi có quyền gì, Giản Triều Vân muốn nấu cho bọn ta, ngươi quản được chắc?”

Tiết Minh ú ớ mãi vẫn không thể cãi lại, ấm ức quay ra trừng Cố Diễm.

Thấy hắn đã quá say, Giản Triều Vân rót cho hắn chén trà, mong có thể giải rượu. Lo lắng nhìn hắn, sợ một lúc nữa lại làm ra mấy chuyện không thể ngờ tới.

Thẩm An Nguyên vẫn luôn im lặng nãy giờ, hắn nhấc chén trà của mình lên, nhìn chiếc lá vẫn còn đọng lại giữa chén, nước hơi chao đảo khiến chiếc lá xoáy nhẹ.

Cố Diễm nhìn hắn đến thất thần, trái tim loạn nhịp, hắn muốn đến thật gần sư tôn, muốn sư tôn sẽ để ý đến hắn, muốn sư tôn quan tâm đến hắn nhưng hắn lại chẳng bao giờ chạm đến được sư tôn.

Thẩm An Nguyên liếc qua bên phía Giản Triều Vân, ánh mắt tò mò nhìn hai đứa. Trong tông môn hắn có nghe qua loa về tin đồn của hai người, với những sự việc đã chứng kiến, Thẩm An Nguyên không tin là hai đứa nhỏ không có tình cảm với nhau.

Tiết Minh uống chén trà, hơi say cũng ngớt đi một chút, Giản Triều Vân mới yên tâm không tiếp tục rót trà, nhưng khi bớt say Tiết Minh lại tĩnh lặng lạ thường, nhìn bát cơm đến thất thần.