Sầm Linh Thu tắm rửa và thay quần áo xong rồi mới đến quán bar.
Văn Chi trước kia có một ban nhạc, sau này mỗi người có việc riêng nên ít khi tụ họp, hôm nay mới có dịp cả nhóm biểu diễn cùng nhau, nên cô ấy bắt buộc Sầm Linh Thu phải đến.
Khi Sầm Linh Thu đến, Văn Chi đã bắt đầu hát trên sân khấu, cô ngồi xuống ghế VIP.
Bầu không khí trong quán bar rất sôi nổi, khi nhạc lên đến cao trào, những người bên dưới cũng hét lên cuồng nhiệt.
Cô không quan tâm lắm đến không khí này, nhưng vì hôm nay bị mưa ướt nên cơ thể lạnh, tâm trạng không tốt, nên không chịu nổi sự ồn ào này.
Sầm Linh Thu không thể rời đi, đành im lặng ngồi ở góc, mắt nhìn về phía Văn Chi, thi thoảng nhấp một ngụm rượu.
Trong giờ nghỉ giải lao của ban nhạc, Văn Chi cùng với vài người trong ban nhạc bước đến khu vực ngồi.
“Linh Thu.” Văn Chi ngồi xuống bên cạnh cô, “Cô đến lúc nào thế?"
“Cũng chưa lâu lắm.”
Văn Chi hào sảng cười nói, “Để tôi giới thiệu bạn bè của tôi cho cô nhé.”
Sầm Linh Thu lễ phép lắng nghe cô ấy giới thiệu, rồi cả nhóm cụng ly.
Sau khi uống vài ly, Sầm Linh Thu đi vệ sinh.
Khi cô bước tới, một cô gái đang nói chuyện với bạn vô tình va phải vai cô.
“Cô làm gì vậy?” Cô gái ôm lấy vai, quay đầu lại, vẻ mặt tức giận nhìn cô, “Không biết đi đứng à?”
Sầm Linh Thu không vui, nên không có tâm trạng tranh luận đúng sai với cô ấy. Nhìn cô gái còn trẻ, cô lười giải thích, chỉ lạnh nhạt gật đầu, “Xin lỗi.”
Cô gái nhìn thấy mặt cô, ngẩn người một lát.
Sầm Linh Thu không để ý đến cô ấy, tiếp tục bước đi.
Sau khi cô đi rồi, cô gái vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô.
“Dụ Tuệ An, cậu nhìn gì thế, mau đi thôi.” Người bạn bên cạnh kéo tay cô gái, “Lát nữa anh tớ mà đến tóm được chúng ta thì chết đấy, nếu anh tớ phát hiện ra chúng ta chưa đủ tuổi mà lại đến đây, tớ sẽ bị giết mất.”
“Các cậu cứ đi trước đi.” Cô gái tên Dụ Tuệ An đột nhiên bước nhanh về phía trước, “Tớ sẽ về sau."
“Cậu lại làm sao nữa đây.”
Vì cơ thể không khỏe, Sầm Linh Thu được Văn Chi bảo về sớm.
Trên đường về, không biết có phải là ảo giác hay không, Sầm Linh Thu luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình.
Chắc là ảo giác thôi.
Sầm Linh Thu cảm thấy không khỏe, nên nghỉ ngơi ở nhà hai ba ngày. Thể chất của nguyên chủ khá tốt, chỉ nằm hai ngày là gần như hồi phục.
Cô vẫn như thường lệ mang thức ăn mình tự nấu đến cho Dụ Minh Kiều, và phản ứng của cô ấy gần như vẫn vậy — từ chối.
Nhưng sự từ chối của cô ấy không còn quyết liệt như trước nữa. Đôi khi khi Sầm Linh Thu kiên quyết, cô ấy mới lạnh mặt ăn một chút.
Sầm Linh Thu đã không ít lần nghĩ rằng có lẽ vì cô quá lì lợm, Dụ Minh Kiều cảm thấy phiền nên đành phải chấp nhận.
Nhưng cô ấy không ăn nhiều, Sầm Linh Thu đứng bên cạnh bàn, gắp một ít thức ăn cho cô ấy.
Cô phát hiện Dụ Minh Kiều khi ăn chỉ ăn những món ngay trước mặt mình, những món xa hơn một chút thì hầu như không động vào, chỉ khi Sầm Linh Thu gắp vào bát cô ấy thì cô mới ăn một ít.
Sầm Linh Thu tò mò, liền hỏi cô ấy.
Dụ Minh Kiều không trả lời, ngược lại hỏi cô: “Còn cô thì sao?"
Sầm Linh Thu không hiểu: “Gì cơ?”
Dụ Minh Kiều nhìn cô bằng ánh mắt tĩnh lặng, “Tại sao cô chưa bao giờ ngồi vào bàn ăn?"
Kể từ khi người phụ nữ này bắt đầu cư xử khác thường, dù là ở bệnh viện, trong trang viên, hay thậm chí là ở đây, mỗi lần mang thức ăn cho cô, Sầm Linh Thu đều chỉ đứng trước bàn nhìn cô ăn.
Cô ấy chưa bao giờ ngồi ăn cùng cô.
Tất nhiên, Dụ Minh Kiều cũng không muốn ăn cùng cô ấy.
Cô hỏi như vậy chỉ là để tìm một câu hỏi đánh lạc hướng câu hỏi của Sầm Linh Thu.
Dụ Minh Kiều cũng không quan tâm đến câu trả lời của cô ấy, sau khi nói xong, cô cúi đầu xuống, cũng không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Sầm Linh Thu.
Nhưng cô ấy hồi phục rất nhanh, tựa như khoảnh khắc tái nhợt đó chỉ là một cơn gió thoảng qua.
Dụ Minh Kiều chỉ ăn được một chút thì không ăn nổi nữa, Sầm Linh Thu biết dạ dày của cô ấy vốn dĩ như vậy, nên không ép cô ăn thêm.
Những ngày sau đó trôi qua kỳ lạ mà bình lặng, Sầm Linh Thu vẫn luôn mang thức ăn cho cô ấy. Có lẽ Dụ Minh Kiều cũng hiểu rằng cho dù mình từ chối người phụ nữ này thế nào, cô ấy cũng sẽ không ngừng lại, cũng không tức giận, mà cứ ngày qua ngày đến gõ cửa nhà cô.
Dụ Minh Kiều ghét nhất là bị làm phiền, đồng thời cũng rất tò mò xem người phụ nữ này có thể giả tạo đến bao giờ, nên cô âm thầm quan sát, dần nới lỏng thái độ cứng rắn của mình.
Sầm Linh Thu vẫn không ăn cùng cô, chỉ giúp cô gắp thức ăn, đôi lúc cô ấy cũng trò chuyện đôi câu, nhưng Dụ Minh Kiều hầu như chẳng đáp lại. Sầm Linh Thu cũng chẳng để bụng.
Giữa hai người dần hình thành một sự hòa hợp kỳ quái.
Sầm Linh Thu luôn đưa cho cô một viên kẹo sau khi ăn xong, đôi khi còn mang cho cô một ít trái cây hiếm và tươi ngon, “Vừa được vận chuyển từ nước ngoài về đấy, cô ăn thử đi."
Thi thoảng khi đi làm về, cô còn mua cho cô một ly trà sữa, và nói: “Học sinh các cô chẳng phải thích uống mấy thứ ngọt ngọt này sao?"
Dụ Minh Kiều nếm thử, phát hiện ra nó quá ngọt, lại còn nóng.
Ai mà lại uống trà sữa nóng vào giữa mùa hè chứ.
Dạo gần đây, Dụ Minh Kiều cũng nhận ra sở thích của Sầm Linh Thu. Cô ấy thích đồ ngọt, từ khẩu vị trong nấu ăn đến kẹo và trái cây, tất cả đều có vị ngọt.
Dụ Minh Kiều thì không quan tâm đến đồ ăn, nhưng cô thích đồ chua.
Có lẽ Sầm Linh Thu cũng nhận ra điều này, nên sau đó những loại trái cây và trà sữa mà cô ấy mang đến đều có vị chua.
Dụ Minh Kiều đã không còn nhớ lần cuối cùng mình ăn uống đầy đủ là khi nào. Trước đây, cha của cô suốt ngày chỉ cờ bạc bên ngoài, mẹ kế thì lười nấu cơm cho cô, thường dẫn em gái ra ngoài ăn, cô chẳng có tiền, nhà cũng chẳng có đồ ăn, cô chỉ có thể nhịn đói.
Chỉ khi cha về nhà, mẹ kế mới chịu nấu ăn, cô mới được ăn, nhưng dù vậy, cô cũng không dám ăn nhiều, mẹ kế sẽ không vui.
Sau khi đôi chân bị liệt, cha của cô bỏ nhà đi đâu không rõ, mẹ kế thì bệnh rồi qua đời, cô chuyển ra sống một mình, càng không bận tâm đến chuyện ăn uống.
Dù có căm ghét sự tử tế của Sầm Linh Thu đến thế nào, nhưng cô không thể phủ nhận rằng mình khao khát điều đó.
Điều này khiến cô cảm thấy lo lắng.
Cô lại có thể cảm nhận được một sự thỏa mãn yếu ớt từ Sầm Linh Thu.
Gương mặt của Dụ Minh Kiều dần dần có chút da thịt, dù ăn không nhiều, cô vẫn rất gầy.
Nhưng không còn gầy gò đáng sợ như trước.
Da cô trắng như tuyết, đôi môi không còn nhợt nhạt yếu ớt mà hồng nhạt, mái tóc đen dài mượt mà, lông mi dày và cong.
Không còn dáng vẻ u ám của một nữ quỷ, mà giống như một con búp bê thiếu sức sống.
Sầm Linh Thu nhận thấy sự thay đổi của cô, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác thành tựu kỳ lạ.
Giống như cô đang nuôi một bông hoa đã héo úa, rồi bỗng dưng nó nảy ra những chiếc lá xanh nhỏ bé.