Sầm Linh Thu quay về, sau đó đồng ý lời mời kết bạn của Dụ Minh Kiều.
Tên mạng của cô rất đơn giản, chỉ là một chữ cái Y, ảnh đại diện là một khuôn mặt cười được vẽ tay, khuôn mặt cười đó giống hệt cái mà cô đã dạy cô ấy trước đây.
Cô nhấn vào mục bạn bè của Dụ Minh Kiều, trống không.
Cũng phải thôi, nhìn cô ấy chẳng giống người thích đăng bài lên mạng xã hội.
Nghĩ đến những hành động kỳ lạ của cô ấy tối nay, khóe môi không nhịn được nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ.
Có chút kỳ quặc nhưng đáng yêu.
Cô gõ chữ và gửi tin nhắn cho cô ấy.
Ngủ ngon.
Sau khi gửi tin nhắn, cô đặt điện thoại xuống và đi tắm.
Khi tắm xong đi ra, điện thoại kêu một tiếng, cô mở khóa, là tin nhắn của Dụ Minh Kiều.
Ừ.
Vẫn ngắn gọn và im lặng.
Rất giống phong cách của cô ấy.
Sầm Linh Thu gõ chữ đáp lại.
Ngủ sớm đi, mai tôi mang kẹo cho em.
Dụ Minh Kiều bên kia đợi vài phút mới trả lời.
— Được.
Sầm Linh Thu không nhắn thêm gì nữa, Trương Lê nghe thấy tiếng động trong phòng cô liền giục: "Tiểu Thu, ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe."
"Biết rồi."
Sáng hôm sau, Sầm Linh Thu tỉnh dậy, phát hiện cổ họng hơi đau, nhưng cô không để ý, dậy rồi bắt đầu xử lý bản dịch nhận hôm qua. Trương Lê luôn cảm thấy cô mới xuất viện chưa lâu, không cho cô làm việc, Sầm Linh Thu không chịu được cảnh ngày nào cũng ở nhà không có việc gì làm, vì chán, nên thỉnh thoảng cô nhận vài công việc dịch thuật online.
Hôm nay Trương Lê muốn đi xem ở X.R có món đồ mới nào không, bà là một người yêu thích trang sức, hễ X.R có sản phẩm mới là bà liền đến xem.
Bà bảo Sầm Linh Thu đi cùng, cô đồng ý, trước khi đi cô nhắn tin cho Dụ Minh Kiều.
Hôm nay em đến X.R chưa?
Hơn một tiếng sau, Dụ Minh Kiều mới trả lời bằng một chữ "Ừ".
Sầm Linh Thu gõ chữ.
Biết rồi.
Cô cất điện thoại đi, ngồi lên xe với Trương Lê, tài xế nhanh chóng đưa họ đến X.R, lễ tân thấy Trương Lê thì vội tiến lại đón.
"Phu nhân, lâu rồi không gặp."
Trương Lê gật đầu, nói: "Bộ trang sức đêm sao lần trước tôi rất thích, là do nhà thiết kế nào làm vậy, có thể mời cô ấy gặp tôi không, tôi muốn nhờ cô ấy thiết kế cho tôi một bộ khác."
Trương Lê là khách VIP của công ty họ, họ không dám sơ suất.
"Vâng thưa phu nhân, tôi sẽ mời cô ấy qua ngay."
Trương Lê và Sầm Linh Thu ngồi đợi trong phòng nghỉ.
Trương Lê nhìn cổ tay cô trống trơn, nói: "Tiểu Thu, mẹ mua cho con một bộ trang sức đeo nhé? Con xem tay con chẳng có gì, nhìn chẳng đẹp gì cả."
"Không cần đâu, mẹ." Sầm Linh Thu nhẹ nhàng từ chối, "Con không thích đeo mấy thứ này."
Cô không có hứng thú với trang sức, cũng không thích đeo, trên cổ tay cô chỉ có một chiếc đồng hồ, ngoài ra không có gì khác.
"Con bé này." Trương Lê trách cô, "Đeo một chút nhìn mới đẹp chứ."
Sầm Linh Thu đang định nói gì để lảng đi, thì cửa phòng bị gõ, ngay sau đó cô lễ tân lúc nãy bước vào.
"Phu nhân, đây là nhà thiết kế đó, là nhà thiết kế mới của công ty chúng tôi, nếu có gì không phải, mong phu nhân lượng thứ."
Nói xong, cô lùi lại, để một cô gái ngồi trên xe lăn chầm chậm tiến vào.
Lễ tân rời đi, đóng cửa lại.
Sầm Linh Thu thấy rõ người đến, mắt cô khẽ mở to, Dụ Minh Kiều cũng chú ý đến cô, hai người nhìn nhau nhưng cả hai đều ăn ý không nói gì.
Dụ Minh Kiều gật đầu với Trương Lê, "Phu nhân, chào bà."
Trương Lê thấy cô, lông mày hơi nhíu lại, cảm thấy cô có chút quen mặt, suy nghĩ vài giây mới nhớ ra cô là ai.
"Cô là..." Trương Lê nhíu mày, "Cô gái tàn tật mà con trai tôi luôn mê mẩn sao?"
Dụ Minh Kiều không nói một lời, mặt vẫn bình tĩnh.
"Cô là nhà thiết kế mới sao?" Trương Lê rõ ràng không tin, "Cô giỏi đến vậy sao?"
Vì trước đây Lâm Đống và Linh Thu đều mê mẩn cô ấy, nên Trương Lê không có ấn tượng tốt về cô, trong lòng bà, cô gái trước mặt chỉ có một gương mặt đẹp, ngoài ra chẳng có gì, lại còn là một người tàn tật không thể đi lại, bà thật sự không hiểu con trai mình tại sao lại mê mẩn cô ấy, vì không hiểu, nên bà cảm thấy rất xa lạ với cô.
Dụ Minh Kiều đã quen với sự nghi ngờ này, cô thờ ơ và bình thản nói: "Phu nhân, bà tìm tôi có yêu cầu gì không?"
Trương Lê nheo mắt lại, vẫn giữ thành kiến sâu đậm với cô, "Tôi không tin cô, cô gọi giám đốc của cô đến, tôi muốn tìm một nhà thiết kế khác."
Nếu Trương Lê thật sự làm vậy, Sầm Linh Thu có thể tưởng tượng được sự khó chịu của Dụ Minh Kiều, nghĩ đến đây, cô buông một tiếng thở dài, gọi một tiếng: "Mẹ."
Trương Lê nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
"Con rất thích thiết kế của cô ấy." Sầm Linh Thu nói không đổi sắc mặt, "Mẹ vừa nói tay con trống đúng không? Con muốn dùng thiết kế của cô ấy."
Dụ Minh Kiều liếc mắt nhìn cô vài lần, Sầm Linh Thu nhận được ánh mắt của cô ấy, liền nháy mắt với cô, ý bảo yên tâm.
"Con tin cô ấy sao?" Trương Lê không hiểu suy nghĩ của con gái mình, bà nhớ con gái mình vốn không thích Dụ Minh Kiều.
"Đúng vậy." Sầm Linh Thu bình tĩnh nói, "Mẹ, cô ấy là một nhà thiết kế rất có năng lực, xin đừng nghi ngờ cô ấy."
Dụ Minh Kiều đứng yên bên cạnh, không nhịn được khẽ co ngón tay lại.
Trương Lê có suy nghĩ đơn giản, rất dễ bị người khác dẫn dắt, đặc biệt là lời nói của con gái mình, bà gần như không hề do dự tin tưởng.
"Vậy sao?" Trương Lê quét mắt nhìn Dụ Minh Kiều vài lần, rồi dịu giọng lại, "Vậy cô thiết kế cho tôi một bộ vòng cổ, dạo này tôi thích hoa bách hợp, cô xem mà làm."
Bà lại hỏi Sầm Linh Thu, "Tiểu Thu, con thích kiểu nào thì bảo cô ấy."
Sầm Linh Thu chỉ thuận miệng nói, một lúc cũng không biết mình thích gì.
"Việc này để lát nữa con tự bàn với cô ấy cũng được."
"Được." Trương Lê gật đầu, đưa ra yêu cầu với Dụ Minh Kiều, "Tôi không thích quá cầu kỳ, ghét màu xanh lá."
Dụ Minh Kiều ghi lại, "Vâng."
Sau khi nói xong yêu cầu của mình, Trương Lê bảo cô rời đi, Dụ Minh Kiều rời khỏi, sau đó Trương Lê muốn đi xem những sản phẩm mới khác, có người chuyên môn giới thiệu cho bà, Sầm Linh Thu thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình, bèn lén rời khỏi chỗ bà.
Cô đi dạo loanh quanh, đến tầng năm, trong khu vực giải khát thì nhìn thấy Dụ Minh Kiều.
Cô ấy đang pha cà phê, có lẽ đang thẫn thờ nên không để ý rằng cà phê sắp tràn khỏi ly, ngay trước khi cà phê tràn ra, Sầm Linh Thu tắt máy.
"Đang nghĩ gì vậy?" Sầm Linh Thu vẫy tay trước mặt cô ấy.
Dụ Minh Kiều lúc này mới nhận ra sự xuất hiện của cô, mím môi lại, nói: "Sao chị lại ở đây?"
Sầm Linh Thu tựa lưng vào bàn, "Mẹ tôi có người đi cùng rồi, không còn việc gì liên quan đến tôi nữa."
Dụ Minh Kiều uống một ngụm cà phê, khẽ hỏi: "Tin nhắn sáng nay là có ý gì, chị muốn xác nhận điều gì sao?"
Sầm Linh Thu cầm lấy một chiếc cốc dùng một lần, cũng rót một ít cà phê, uống một ngụm, thản nhiên nói: "Muốn xác nhận xem em có ở X.R không."
Cô uống một chút, vì cà phê quá đẳng nên cô không thích, nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống.
"Nếu tôi có ở đây thì sao?"
"Nếu em ở đây, thì trên đường đến tôi sẽ có một chút mong đợi." Sầm Linh Thu không thấy có gì sai khi nói điều này, trong thế giới này, người duy nhất mà cô quen thuộc chỉ có Dụ Minh Kiều.
Dụ Minh Kiều là một người đặc biệt, mang nhiều ý nghĩa, cô ấy không chỉ là đối tượng của nhiệm vụ mà còn là người có thể khiến những cảm xúc chai lì của cô dao động nhẹ.
Ở cạnh cô ấy không tệ, không có cảm giác khó chịu.
Trong đôi mắt lặng lẽ của Dụ Minh Kiều dường như có sóng gợn, cô hai tay cầm ly, nhấp từng ngụm cà phê nhỏ, rồi cất lời.
"Chị"
"Nhưng mà"
Cả hai người cùng nói một lúc.
Dụ Minh Kiều nói: "Chị nói trước đi."
Sầm Linh Thu hỏi với giọng nghi ngờ: "Tôi muốn hỏi, hình đại diện cười trên WeChat của em, có phải là tôi từng dạy em không?"
Dụ Minh Kiều chớp mắt, rất thật thà gật đầu.
"Tại sao?"
"... Một người luôn sợ hãi, không có cảm giác an toàn."
Sầm Linh Thu hơi ngây ra một chút, nhận ra lý do này xuất phát từ câu nói của cô trước đây, đêm hôm đó khi mất điện, cô từng nói với Dụ Minh Kiều rằng "Nếu không có cảm giác an toàn, thì hãy vẽ một khuôn mặt cười."
Đó chỉ là câu nói vô tình của cô, cô không mong Dụ Minh Kiều sẽ nghe theo, lúc đó cô ấy ghét cô biết bao, làm sao có thể coi trọng lời nói của cô được.
Nhưng cô ấy thật sự đã nghe vào.
Đây không phải là lần đầu tiên cô phát hiện Dụ Minh Kiều để tâm đến những lời cô nói nửa năm trước. Vì không thích không gian bí bách, cảm thấy như vậy quá ngột ngạt, nên nửa năm trước cô thường khuyên Dụ Minh Kiều kéo rèm ra. Và vài ngày trước, khi cô đến nhà Dụ Minh Kiều, phát hiện phòng khách và phòng ngủ của cô ấy đều đã kéo rèm, không còn là không gian tối tăm không ánh sáng như trước.
Sợi dây đỏ trên tay, căn phòng sáng trưng, và khuôn mặt cười màu đen, như đang nói với cô rằng, Dụ Minh Kiều thực sự đã lắng nghe lời cô.
Cô không phải đang nói những lời vô nghĩa.
Khác với những đứa em ruột thường không coi lời cô ra gì, khiến cô phải gánh tội, bị đòn và mắng mỏ, Dụ Minh Kiều thực sự chú ý đến lời cô nói.
Trong một khoảnh khắc, Sầm Linh Thu có một cảm giác rằng "Ồ, hóa ra lời mình nói không phải là những lời vô ích".
Cô không nhịn được mà cúi đầu cười.
Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm, chỉ còn cảm giác đẳng cay tràn ngập.
Dụ Minh Kiều nói cô ấy sợ ở một mình, cô ấy không có cảm giác an toàn.
Suốt nửa năm qua, cô ấy luôn cảm thấy bất an sao?
Sợ điều gì.
Vì sao lại không có cảm giác an toàn?
Cô mơ hồ nhận ra rằng, có lẽ nửa năm qua Dụ Minh Kiều không được như cô tưởng tượng, không phải lúc nào cũng vui vẻ, thuận lợi.
Cô ấy vẫn là đứa trẻ yếu đuối và chán chường.
Sầm Linh Thu xoa đầu cô ấy, không nói gì.
Dụ Minh Kiều ngoan ngoãn để cô vuốt tóc.
"Đúng rồi, vừa nãy em định nói gì?" Sầm Linh Thu nhớ ra.
Dụ Minh Kiều: "Chị muốn loại trang sức nào."
"Hửm?"
Cô ấy bổ sung: "Lúc nãy chị nói, chị thích thiết kế của tôi."
Ồ, là chuyện đó à.
Sầm Linh Thu thờ ơ nói: "Tôi không biết mình thích gì, em không cần quá để ý những lời tôi vừa nói đâu."
Mặt Dụ Minh Kiều hơi có vẻ khó chịu, giọng nói có phần cứng nhắc: "Chị nói thích thiết kế của tôi là lừa tôi à?"
Sầm Linh Thu không ngờ cô ấy lại nghĩ theo hướng đó, vội giải thích: "Không có ý đó, tôi thật sự không biết mình muốn gì."
Cô sống đến từng này tuổi, trên tay hầu như chưa bao giờ đeo gì, hồi nhỏ thì không có tư cách, ông bà nội sẽ không mua những thứ này cho cô, bố mẹ thì chỉ quan tâm đến con trai họ, chỉ mua đồ cho con trai, hoàn toàn quên mất rằng họ còn có một đứa con gái.
Đến khi chết rồi, Sầm Linh Thu cũng không còn thích mấy thứ này nữa.
Nghe cô giải thích, sắc mặt hơi lạnh lùng của Dụ Minh Kiều mới dịu lại đôi chút.
"Tôi sẽ thiết kế cho chị." Cô ấy gần như bướng bỉnh như một đứa trẻ.
Sầm Linh Thu không từ chối nữa, sợ cô ấy lại suy nghĩ nhiều.
"Được được, tôi đợi, cảm ơn trước nhé."
Điện thoại reo, là Trương Lê gọi cô về.
"Tôi đi đây." Sầm Linh Thu lại xoa mái tóc đen bóng mượt của cô ấy, "Tạm biệt."
Dụ Minh Kiều vừa nghĩ ra một chuyện, nhưng chưa kịp mở miệng thì Sầm Linh Thu đã rời đi.
Cô ấy mím môi, chạm tay vào chỗ tóc mà Sầm Linh Thu vừa xoa.
Dường như trên tóc vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của cô ấy.
Sầm Linh Thu về đến nhà, Dụ Minh Kiều đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn, chỉ là một dấu chấm.
Sầm Linh Thu nhìn dấu chấm đó, không hiểu nổi, không biết nó có nghĩa là gì.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, âm thầm suy nghĩ.
Khung trò chuyện luôn hiện "Đối phương đang nhập", Sầm Linh Thu đợi rất lâu, cũng không thấy cô ấy gửi tin nhắn đến.
Lời gì mà khó nói thế.
Sầm Linh Thu kiên nhẫn chờ, đợi tin nhắn của cô ấy.
Kết quả là cô đợi gần nửa tiếng, chẳng đợi được gì.
Sầm Linh Thu đợi không nổi nữa, chủ động gửi tin nhắn cho cô ấy.
Mười phút trôi qua, cuối cùng Dụ Minh Kiều cũng chịu gửi một câu.
Tôi tốt nghiệp vào ngày kia.
Chị sẽ đến chứ?
Sầm Linh Thu phát hiện Dụ Minh Kiều thật sự là một người rất khó chiều, rất nhiều chuyện không muốn nói, cũng không dám nói, phải đợi người khác ép thì cô ấy mới miễn cưỡng nói được vài từ.
Giống như con mèo búp bê kiêu kỳ và lạnh lùng mà Trương Lê nuôi.
So với nửa năm trước, cô ấy dễ thương và nhõng nhẽo hơn một chút.
Sầm Linh Thu thầm cười trong lòng.
Cô gõ chữ.
Tôi sẽ đến.
Sau này đừng do dự nữa, muốn nói gì thì nói thẳng ra.
Bên kia không gửi tin nhắn lại, có vẻ như bị vạch trần sự thật ngại ngùng, lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, bên kia mới trả lời.
Ừ
Xem ra cô ấy đang có chút cáu, đến cả dấu chấm câu cũng không có.