Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 64



Nam phụ trong cuốn tiểu thuyết này, là một trong những người bạn của nam chính, từng gặp nữ chính ở trang viên và yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, giúp cô ấy thoát khỏi trang viên, sau đó luôn âm thầm ở bên cạnh cô ấy như một nhân vật công cụ.

Kịch bản của thế giới này đã sớm rối loạn không còn trật tự, Sầm Linh Thu căn bản đã quên mất còn có nhân vật nam phụ này.

Cảm giác rất khó chịu.

Cảnh Hạ Hàm Châu tiếp cận Dụ Minh Kiều khiến Sầm Linh Thu cực kỳ không thoải mái.

Cô bước tới, ngồi xuống cạnh Dụ Minh Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô ấy, gọi một tiếng, “Kiều Kiều.”

Dụ Minh Kiều cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Sầm Linh Thu, không rời một giây.

“Hôm nay là lần thứ hai gặp nhau rồi đấy nhé.” Hạ Hàm Châu mỉm cười với Sầm Linh Thu.

Dụ Minh Kiều nhìn lướt qua anh ta, ánh mắt trầm xuống.

Sầm Linh Thu không nhìn anh ta, chỉ nhìn về phía Lâm Đống, “Cậu cũng ở đây sao? Cậu vẫn không chịu bỏ cuộc à?"

“Không.” Lâm Đống dựa vào ghế, “Em đang ở đây mời người ta ăn cơm.”

“Ừ.” Sầm Linh Thu thẳng thừng đuổi người, “Vậy thì mau rời đi."

“Không.”

“Để tôi gọi cho ông cậu.”

"... Em đi.” Lâm Đống vừa tức vừa bất đắc dĩ, kéo theo Hạ Hàm Châu, “Cậu cũng đi.”

Hạ Hàm Châu hất tay anh ta ra, “Trời ơi, tôi đâu có ông nội, để tôi ngồi thêm chút nữa."

Lâm Đống lười để ý đến anh ta, đứng dậy rời đi.

Dụ Minh Kiều nhìn người đàn ông trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào Sầm Linh Thu, ánh mắt trắng trợn và lộ liễu.

Đôi mắt Dụ Minh Kiều trầm xuống, sắc mặt lạnh lẽo.

Anh ta lại dám nhìn cô ấy bằng ánh mắt ghê tởm như vậy.

“Anh còn không mau đi.” Sầm Linh Thu nhíu mày.

“Mẹ em bảo anh nói chuyện với em thêm một chút.” Hạ Hàm Châu nhàn nhạt đáp, “Này, em có bạn trai chưa?”

Bàn tay của Dụ Minh Kiều giấu trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt đen láy như rắn độc ẩn nấp trong bóng đêm.

Một cơn điên cuồng không rõ lý do quét qua lòng cô, khiến cô chỉ muốn xé rách cái miệng của người đàn ông trước mặt.

Như vậy anh ta sẽ không nói thêm được bất cứ lời nào nữa.

Sầm Linh Thu cảm thấy anh ta thật có bệnh, trả lời một cách qua loa, “Liên quan gì đến anh."

Hạ Hàm Châu là kẻ mặt dày, “Làm bạn đi, đừng bài xích anh như thế."

Đang nói thì anh ta bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào người, anh nhìn qua, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo u ám của Dụ Minh Kiều. Cô còn nghiêng đầu một chút như thể không hiểu, động tác ngây thơ nhưng lại vô cùng đáng sợ.

Hạ Hàm Châu nhíu mày, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, giống như đang bị một loài rắn nào đó không có cảm xúc theo dõi, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo.

Dụ Minh Kiều kéo nhẹ áo của Sầm Linh Thu, ánh mắt vẫn dán vào người Hạ Hàm Châu, nhưng giọng điệu lại đầy yếu ớt.

"Linh Thu, em muốn rời khỏi đây, đưa em về nhà đi.”

“Em thấy mệt rồi sao?”

“Ừm.”

“Được.” Sầm Linh Thu đáp, “Vậy chúng ta về thôi.”

“Này, đi ngay vậy à.” Hạ Hàm Châu nhìn hai người rời đi, “Nói chuyện thêm chút nữa đi."

Sầm Linh Thu vừa nghĩ đến đoạn tình cảm rắc rối giữa Hạ Hàm Châu và Dụ Minh Kiều trong tiểu thuyết liền cảm thấy phiền, cô không hề muốn nhìn thấy anh ta và Dụ Minh Kiều có quan hệ với nhau.

“Không cần thiết.” Sầm Linh Thu lạnh nhạt nói, “Hoàn toàn vô nghĩa.”

Cô đẩy xe lăn của Dụ Minh Kiều, lướt qua bên cạnh anh ta.

Trong khoảnh khắc đi ngang qua, Dụ Minh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng nở một nụ cười lạnh, như đang chế giễu sự thất bại của anh ta.

Hạ Hàm Châu: "......"

Người phụ nữ này sao hoàn toàn khác với những gì mà Lâm Đống nói chứ.

Đây rõ ràng là hai sinh vật khác nhau.

Dụ Minh Kiều trước mắt anh, rõ ràng là một con rắn độc.