Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 119: Đoàn tàu Silence bệnh hoạn E8



Lê Tiệm Xuyên ngước mắt lên từ phía sau tờ báo, xem xét tình hình trong toa ăn. Trên bàn nào cũng có tờ báo này, nhưng phản ứng của mọi người sau khi đọc báo lại không giống nhau.

Trong số những người chết đêm qua có hai học sinh, ba người đàn ông ở toa hạng hai, em gái của cặp song sinh và Raewyn __ gộp lại vừa đúng bảy người.

Bảy xác chết ở ga Dolan, bảy người tử vong trong trò chơi đổi đầu đêm qua và bài thơ trên mảnh giấy kia.

Bảy.

Con số này có thể có ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Các hành khách khác từ toa hạng nhất và hạng hai lục tục đi vào toa ăn uống.

Đối diện bàn, Ninh Chuẩn đã gọi xong thức ăn, người phục vụ rời đi, Lê Tiệm Xuyên đưa tờ báo cho cậu: “Báo sáng của thành phố Dolan chán òm.”

Ninh Chuẩn lật xem, nhưng vẻ mặt không thay đổi.

Khuyết điểm khi ở trên tàu là khoảng cách giữa mọi người rất hẹp, mọi cử động đều có thể lọt vào tầm mắt của người khác.

Cả hai không trao đổi gì nữa mà lặng lẽ ăn sáng.

Giữa bữa ăn, Lê Tiệm Xuyên nhận thấy phu nhân Carol đột ngột đứng dậy và đi đến bàn của Wood đang ăn uống thỏa thuê.

Marcus được Carol để lại trên ghế ngồi, chẳng qua khi không có phu nhân Carol bên cạnh, Marcus dường như rất căng thẳng, toàn thân nhỏ bé căng cứng, dừng ăn và nhai thức ăn một cách máy móc.

“Ông Wood, tối qua ông ngủ có ngon không?” Phu nhân Carol trầm giọng hỏi.

Wood uống hết nửa ly rượu đỏ, lấy khăn ăn lau miệng, tùy ý nói: “Cũng ngon lắm, thưa bà. Bà có muốn dùng bữa chung với tôi không? Chỉ khi ăn sáng đủ no thì mới có sức làm việc.”

Phu nhân Carol có vẻ không thích mùi rượu trên người Wood, mày hơi cau lại, lặng lẽ dịch xa một chút, từ chối nói: “Không cần đâu, ông Wood, tôi đã ăn sáng rồi. Nhân tiện thì ông Wood này, đêm qua ông bị nhân viên đoàn tàu gọi ra ngoài, đúng không? Hình như ông la hét rất to, nhưng lúc đó Marcus đang ngủ nên tôi không có đi ra xem.”

Ngay khi câu hỏi này vừa xuất hiện, lông mày của Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng lên. Hắn rất hứng thú với câu hỏi này, và tin rằng những người chơi khác trong toa ăn uống này cũng vậy.

Chỉ là Lê Tiệm Xuyên không ngờ phu nhân Carol lại là người đầu tiên hỏi Wood câu hỏi này.

Liệu trong Carol và Marcus có tồn tại người chơi nào không?

“Đêm qua hả?”

Một vệt hoang mang thoáng hiện trên khuôn mặt thô kệch của Wood, như thể nhớ đến điều gì đó mà ờ một tiếng, nhún vai nói: “Đúng vậy. Nhân viên đoàn tàu muốn hỏi tôi chút chuyện… Lúc đó tôi phản ứng lớn lắm sao? Xin lỗi bà, tôi không nhớ rõ cho lắm. Nhưng đêm qua tôi ngủ rất ngon, có lẽ đã có một giấc mơ ngọt ngào.”

“Vậy à …” Phu nhân Carol không biết có tin lời Wood nói hay không, sau khi trò chuyện với Wood thêm vài câu, liền quay trở lại chỗ ngồi.

Vẻ mặt của Wood không có gì bất thường.

Lê Tiệm Xuyên nhìn ra được câu trả lời của Wood là một câu trả lời đầy đủ và đúng sự thật, ít nhất là theo quan điểm của riêng hắn. Nói như vậy, nếu việc cách ly đối tượng bị nghi ngờ trong màn chơi không thành công thì đối phương sẽ không có ký ức. Ngoài ra, khi đối phương bị nhiễm bệnh rồi bộc phát chứng bệnh kỳ lạ, cũng sẽ không nhớ gì cả.

Theo diễn biến đêm qua, Lê Tiệm Xuyên cho rằng trò chơi đổi đầu kia có thể là “căn bệnh” mà Wood vừa mắc phải.

Bữa sáng kết thúc một cách yên bình mà không hề dậy sóng.

Khi rời đi, Lê Tiệm Xuyên giả vờ lật xem sổ ý kiến ​​và đi một vòng toa ăn từ đầu đến cuối. Nhưng đáng tiếc, hắn không nhìn thấy vết máu ở bất cứ đâu, hoặc chỗ đặc biệt nào khác.

Toa ăn uống rất gọn gàng và sạch sẽ.

Lúc quay trở lại, Lê Tiệm Xuyên mới nhớ ra mình đã quên bén khoang giường nằm của mình, vì vậy đi thêm hai bước, lấy chìa khóa ra mở cửa khoang.

Nhìn thoáng qua, mọi thứ trong khoang vẫn y như lúc hắn rời đi, nhưng Lê Tiệm Xuyên biết rằng nơi này đã bị lục soát qua. Tuy nhiên, tất cả đồ đạc của hắn đã được chuyển tới khoang của Ninh Chuẩn, không để lại bất kỳ đồ đạc cá nhân nào.

Lê Tiệm Xuyên dạo một vòng trong khoang của mình, phát hiện chỗ có nhiều dấu vết lục soát nhất lại là rèm cửa sổ màu đỏ sẫm.

“Có vẻ không được sạch sẽ cho lắm.”

Ninh Chuẩn đang dựa vào cửa, đôi mắt hoa đào híp lại, âm u bí hiểm như bóng tối.

Lê Tiệm Xuyên xoay người lại, ngón tay gõ vào ổ khóa cửa, ý bảo Ninh Chuẩn rằng mình không tìm thấy dấu vết nào của việc ổ khóa bị cạy. Nói cách khác, có khả năng đối phương đã sử dụng chìa khóa để mở khóa.

Nghĩ đến việc có một người có thể thần không biết quỷ không hay mò đến khoang giường nằm của mình mà mình chẳng hề hay biết gì, cho dù là Lê Tiệm Xuyên thì cũng cảm thấy hơi rợn người.

“Tôi thấy cửa khoang số 1 đang mở kìa.” Ninh Chuẩn như đang tán gẫu, hơi hạ giọng xuống nói: “Có muốn đi xem không? Hay là anh có thể đổi sang khoang khác, Berlick, chen chúc ở chỗ tôi không phải là cách đâu.”

“Các hành khách ở khoang 2 và khoang 3 hình như vẫn chưa rời giường, tối hôm qua hình như chúng ta không thấy ông Lauren nhỉ?”

Lê Tiệm Xuyên nói, “Cậu ngủ say quá đó, Loewe.”

“Có lẽ vậy.” Ninh Chuẩn khẽ nhếch môi.

Trong lúc nói chuyện, cả hai đã ra khỏi khoang số 6 của Lê Tiệm Xuyên, đi hai, ba bước đến trước khoang số 1.

Như Ninh Chuẩn đã nói, cửa của khoang số 1 đúng là không khóa nhưng cũng không hoàn toàn mở, thay vào đó chỉ hé ra khe hở rộng chừng mười cm, láng máng có thể nhìn thấy đồ đạc tối mịt bên trong.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn trái phải, không có ai trên lối đi, nhưng hình như có vài con mắt tò mò trong chỗ tối.

Ninh Chuẩn mở cửa bước vào trước, lấy ra một đôi găng tay trắng đeo vào, thành thạo bắt đầu kiểm tra từ trên giường đơn, Lê Tiệm Xuyên ở phía sau trực tiếp đóng cửa lại.

Rèm cửa của khoang số 1 được kéo kín, lại không mở đèn nên bên trong mù mịt. Ninh Chuẩn bật đèn, lục lọi gần cửa sổ. Lê Tiệm Xuyên bắt đầu kiểm tra từ đầu bên kia, hai người đã khá ăn ý trong việc phối hợp lục soát này.

Trong khoang giường nằm này mang theo chút bừa bộn chưa được thu dọn, nhìn ra được quả thật có người ở qua, nhưng móc treo sau cửa, giường chiếu và mặt bàn đều trống không, có thể thấy hành khách sống ở đây đã rời đi thật. Đồng thời hẳn là tự nguyện xuống tàu vì đồ đạc được thu dọn tương đối sạch sẽ, nhưng có lẽ do lúc rời đi người hành khách này có hơi lo lắng và hoảng loạng nên không hề thong dong khi thu dọn đồ đạc, để lại một vài dấu vết lộn xộn khá rõ.

Ngoài ra, Lê Tiệm Xuyên còn mò tìm được một sợi xích chó ở dưới gầm giường, loại xích da buộc vào cổ, có ba lỗ để điều chỉnh kích cỡ.

Lê Tiệm Xuyên cẩn thận kiểm tra xích chó dưới ánh đèn, hơi ngạc nhiên vì nó rất sạch sẽ.

Bề mặt da nhẵn mịn, không có vết trầy hay vết cắn. Phải biết rằng không có con chó nào thích vòng cổ xiềng xích cả, vì vậy những chiếc vòng cổ đeo vào cổ chó thường bị móng của chúng nó cào xước hoặc bị chúng nó cắn xé lúc tháo vòng cổ ra.

Vòng cổ này rõ ràng đã cũ, lỗ có vết mài mòn nặng, có thể thấy là thường xuyên sử dụng, tuy rằng không phải mới tinh nhưng lại sạch sẽ trơn truột một cách kỳ lạ.

Ninh Chuẩn nhanh chóng kiểm tra xong giường đơn, sau đó đứng thẳng người dậy liếc nhìn dây xích chó trên tay Lê Tiệm Xuyên, ánh mắt tối tăm, “Cái vòng cổ này có hơi to.”

“Quá to…”

Lê Tiệm Xuyên cau mày, tháo vòng cổ ra nhìn vài giây, đột nhiên nhớ lại những gì Raewyn đã nói khi nhìn thấy bọn hắn sáng hôm qua __ “Sally là một chú chó nhỏ xinh đẹp màu cà phê, nó là thú cưng của tôi…”

Chó nhỏ.

Chú chó Sally của Raewyn là một con chó nhỏ có chiếc cổ mảnh mai, nhưng vòng cổ của dây xích chó trên tay Lê Tiệm Xuyên dù có được vài vào lỗ nằm trong nhất thì cũng lớn hơn cổ con chó nhỏ một vòng tròn, vòng cổ như vậy dễ dàng bị chó giãy thoát.

Raewyn đang nói dối hay là có lý do khác __

Lúc này, Ninh Chuẩn lại nói: “Trên giường và dưới đất đều có tóc của phụ nữ, nhưng không có lông chó. Lông chó màu cà phê ở trên ga giường màu trắng chắc sẽ dễ thấy hơn chứ.”

Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày, lại nhìn xích chó trong tay, mơ hồ nghĩ tới một khả năng kỳ quái.

Nhưng mà, lúc hắn vừa rơi vào trầm tư, hắn chợt nghe thấy tiếng lách cách khe khẽ phát ra từ sau cửa khoang.

Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng gấp dây xích chó lại, tự nhiên bỏ vào túi rồi xoay người.

Cửa khoang khẽ mở ra, vị doanh nhân lão làng Lauren xuất hiện ở cửa với nụ cười lịch thiệp pha chút nghi hoặc: “Chào buổi sáng hai vị, tại sao hai người… lại ở trong khoang của cô Raewyn vậy?”

“Cô Raewyn đã xuống tàu từ sáng sớm rồi.” Lê Tiệm Xuyên nhìn Lauren và giải thích, “Khoang của tôi hơi bẩn. Nếu có thể, tôi muốn đổi sang khoang khác. Nhưng ở đây vẫn chưa được dọn dẹp, tôi nghĩ là thôi vậy.”

“Có lẽ buổi sáng nhân viên đoàn tàu có hơi bận.” Lauren bật cười.

Lê Tiệm Xuyên gật đầu, vẫn còn muốn vờ vịt nói chuyện với Lauren nhưng Lauren giống như đã vô ý nói với hắn quá nhiều, sau hai câu trò chuyện ngắn ngủi liền tỏ ý muốn đến toa ăn uống dùng bữa mà xoay người rời đi.

Đợi Lauren rời khỏi toa hạng nhất, Lê Tiệm Xuyên mới thấp giọng nói với Ninh Chuẩn: “Măng-sét màu đỏ.”

Ninh Chuẩn gật đầu cười: “Chắc không phải là máu đâu.”

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, quá nhiều ánh mắt tọc mạch, hắn không nói nữa mà cùng Ninh Chuẩn bước ra khỏi khoang của Raewyn.

Hành động lục soát của bọn họ chắc hẳn đã được liệt vào danh sách tình nghi của một số người chơi, chỉ có điều bọn họ có hai người, trong hoàn cảnh màn chơi chật hẹp thế này sẽ có lợi thế hơn nhiều.

Trở lại khoang của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên đang định phân tích với Ninh Chuẩn về những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một tiếng hét chói tai truyền đến từ bên ngoài.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn nhìn nhau, lập tức mở cửa khoang lao ra ngoài.

Trên lối đi nhỏ, cửa khoang số 3 bị kéo mạnh ra.

Người vợ Jennifer củ đôi vợ chồng trẻ loạng choạng chạy ra, trên người vẫn mặc váy ngủ, đầu tóc bù xù như vừa ngủ dậy nhưng lớp trang điểm còn khá nguyên vẹn, hình như không có tẩy trang.

Jennifer bụm mặt, mở to đôi mắt đầy kinh hoàng và không thể tin được.

“Fernan! Không… không thể nào! Fernan chết rồi! Fernan chết rồi! Không… không…”

Trong nháy mắt, Jennifer đã nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, vẻ mặt hoảng sợ của cô ta đột nhiên đông cứng lại, giống như sợ hãi đến có chút điên cuồng mà kêu la nói năng lộn xộn.

Toàn bộ cửa khoang được mở ra, những người ngồi toa hạng nhất bước ra, vừa tò mò vừa ái ngại nhìn qua.

Lê Tiệm Xuyên kéo Jennifer qua một bên, còn chưa đi đến cửa khoang số 3 thì đã nhìn thấy thi thể của một người trẻ tuổi bên trong — hay đúng hơn là thi thể của một nam giới đã bị cắt nhỏ gọn gàng đặt trong một chiếc vali.

“Suy đoán theo tình trạng của tử thi, thời gian tử vong là tối hôm qua, khó xác định thời gian cụ thể. Vết thương trí mạng của tử thi hẳn là nằm ở cổ họng, tử thi tử vong sau khi bị cắt cổ không bao lâu.”

Một vòng người tụ tập trước cửa khoang, trưởng tàu và nhân viên đoàn tàu đều đi tới, vẻ mặt u ám đến có thể nhỏ nước.

Lê Tiệm Xuyên kiểm tra thi thể một cách thô bạo và nghiệp dư, vừa nói ra phân tích của mình vừa nhìn Jennifer đang được chị gái của cặp song sinh dìu: “Phu nhân, bà nói tối hôm qua lúc bà ngủ, Fernan vẫn còn rất tốt, đúng không?”

Jennifer dường như đã bình tĩnh lại một chút, kinh ngạc ngẩng đầu lên rồi mới khàn giọng nói: “Vâng, ngài Berlick… Đêm qua Fernan đã chìm vào giấc ngủ củng với tôi. Lúc đó, anh ấy vẫn còn sống, tôi thì ngủ không yên giấc, nếu có người tiến vào khoang của tôi để giết chết Fernan thì tôi phải biết chứ! Hơn nữa…”

“Hơn nửa, lúc nửa đêm… có lẽ là sau nửa đêm, lúc đó tôi ngủ chập chờn, không có xem đồng hồ… hình như khi đó tôi có nghe thấy tiếng động gì đó, tôi thức giấc nhưng không mở mắt, nhưng tôi biết Fernan vẫn còn ở bên cạnh tôi, anh ấy vẫn còn sống, anh ấy ôm tôi, hôn lên mặt tôi…”

Ninh Chuẩn đứng bên cạnh những mảnh vụn thi thể đẫm máu đó, hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Jennifer: “Thưa bà, bà có chắc rằng chính chồng bà Fernan đã hôn bà mà không phải ai khác không?”

Jennifer dường như nghĩ tới điều gì đó khủng khiếp, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Nhưng ngay sau đó lắc đầu thật mạnh: “Không, không thể nào! Trên người Fernan có mùi thuốc lá… Tôi rất quen thuộc…”

Ninh Chuẩn thản nhiên bật cười: “Nói như vậy, người có thể giết chồng bà, hoàn thành tội ác này… xem ra chỉ có mỗi bà thôi.”

Những người xung quanh đều giật mình, như thể không nghĩ tới Ninh Chuẩn sẽ nói như vậy.

Jennifer cũng ngạc nhiên và giận dữ đáp trả, “Đây là chuyện không thể, cậu Loewe! Tôi sẽ không bao giờ làm điều này!”

Hết chương 119