Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 121: Đoàn tàu Silence bệnh hoạn E10



Không ai đưa ra ý kiến về lời nói của Lê Tiệm Xuyên, nhưng những ánh mắt mờ nhạt bắn ra từ bóng tối dưới mũ của tất cả người chơi đã phát sinh biến hóa vi diệu.

Bữa tối của Pandora có tác dụng gần giống như thời gian chân không, thậm chí còn tự do và công bằng hơn thời gian chân không, nhưng trong trò chơi có rất ít người sử dụng thời gian ăn tối để suy luận. Bởi vì thông thường, những người biết được sự thật thường hay nôn nóng và có khả năng thất bại. Bữa tối Pandora diễn ra vào thời gian cố định cũng không thể cung cấp đảm bảo nào đó.

Ánh đèn mờ ảo trong toa ăn uống lắc lư theo thân tàu, vẽ ra những cái bóng rực rỡ quái dị.

Ở phía trước nhất, tầm mắt của trưởng tàu Thompson đổ dồn về phía Lê Tiệm Xuyên, nếp mày hằn sâu như một vết dao: “Tôi hy vọng ngài sẽ không làm tôi thất vọng, hành khách.”

“Tất nhiên rồi, ông Thompson.”

Lê Tiệm Xuyên hơi hất cằm lên, ngón tay gõ lên tay vịn ghế, giọng nói mang theo nụ cười tản mạn rướm chút âm trầm lạnh lùng: “Thật ra, có đôi khi thợ săn và con mồi chỉ khác biệt ở chỗ ai sẽ thiết kế bẫy nhiều hơn, ai sẽ gài bẫy đối phương nhiều hơn.”

“Đối với Fernan mà nói, ngài Lauren là một thợ săn xuất sắc. Nhưng nếu nhìn từ khía cạnh khác thì không hoàn toàn như vậy.”

“Đương nhiên, nếu thợ săn muốn giết con mồi thì trạng thái lý tưởng nhất là phải hiểu đủ về con mồi, đồng thời xác định và quả quyết rằng đây là con mồi mà mình muốn.”

“Lauren rõ ràng đã làm được điều đó.”

“Ông ta đã sử dụng một vài lối tắt __ Cá nhân tôi nghiêng về một số manh mối đi kèm với thân phận của ông ta hơn, cộng với một số thử nghiệm nhỏ, để ngay từ đầu đã đoán ra được Fernan có xác suất nhất định là người chơi.”

“Nhưng trong tình huống giống thật mà là giả này, chủ động ra tay là một hành vi liều lĩnh, vì vậy ông Lauren đã chọn thử nghiệm thêm.”

Lê Tiệm Xuyên không để ý đến bất kỳ tầm mắt nào rơi trên người mình, từ từ sắp xếp những suy nghĩ trong đầu và nói: “Khoảng 7 giờ tối qua khi Wood bị cách ly, tiếng quát tháo của Wood vang vọng khắp lối đi của toa hạng nhất. Hầu hết hành khách trong khoang đều giật mình vì tiếng la hét này nhưng có rất ít người thực sự bước ra khỏi khoang __ mà Fernan và Lauren vừa khéo là hai trong số những người bước ra xem.”

Giọng điệu của Lê Tiệm Xuyên thoải mái nhưng bầu không khí trong toa ăn dần dần đông đặc lại.

Từng ánh mắt sợ hãi hoặc sáng hoặc tối nhìn chằm chằm vào cái bóng trên chiếc áo choàng của hắn. Bọn họ biết rất rõ một khởi đầu suy luận không hề lấp liếm như vậy sẽ có ý nghĩa phơi bày như thế nào.

Đây không chỉ nhằm vào một người mà là nhằm vào tất cả mọi người.

Hắn muốn xé toạc lớp da của bọn họ.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Lê Tiệm Xuyên mang theo ý cười suồng sã, không giấu giếm nói: “Đúng vậy, mọi người, tôi nghĩ các người đã đoán ra tôi là Berlick, Loewe ở cùng với tôi cũng là người chơi, cậu ấy đang ở trong các người.”

Bàn tay úp bên cạnh bàn của người chơi số 5 run lên kịch liệt: “Số 8, anh điên rồi!”

Lê Tiệm Xuyên không trả lời.

Số 9 ngồi chót nhất lại cười khẩy một tiếng: “Chẳng phải những người đang ngồi đây đều là người điên cả sao?”

Số 5 chế nhạo: “Nhưng người điên cũng cần tuân theo quy tắc.”

“Đang ở tại nơi có quy tắc mà lại nói đến quy tắc khác thì không hay lắm đâu, số 5. Tôi không cho rằng cách làm của số 8 vi phạm quy tắc của Pandora. Ngược lại, tôi đánh giá rất cao nó. Liệu đây có phải là cách chơi lật ngược thế cờ mà người phương Đông thường nói hay không?” Số 7 nhướn người lên đầy thích thú, ánh mắt từ dưới bóng mũ trùm đầu mang theo lực quan sát và dò xét xuyên thấu.

Lạnh lùng đánh giá phản ứng của những người chơi khác, Lê Tiệm Xuyên nghe được tiếng thở của những người trong toa ăn uống bỗng nặng nề hơn rất nhiều, giống như một làn sương dày đặc.

Việc bóc trần thân phận trực tiếp là một cái bẫy do hắn và Ninh Chuẩn cùng tính kế.

Trưởng tàu Thompson đưa ra tổng kết chấm dứt màn thăm dò sắc bén và hàm súc này. Ông ta nhướng mày với một chút ngạc nhiên và mỉm cười: “Phát triển vô cùng đặc sắc đấy, các vị hành khách.”

“Đúng thế.”

Số 7 cũng cười lên.

Mặt khác, số 5 như đã bình tĩnh lại, đầu gục xuống, không cảm ứng được một chút cảm xúc.

Lê Tiệm Xuyên với tư cách là nhân vật thêu dệt câu chuyện, nhưng lại giống như đặt mình nằm ngoài những nghi kỵ cay nghiệt này. Giọng hắn ổn định và khàn khàn: “Tôi không hi vọng các vị đi chệch khỏi quỹ đạo chủ đề của tôi. Tôi là Berlick nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng đến suy đoán của tôi, điều này cũng đúng với thân phận của các vị.”

Sau khi hắn kéo đề tài lệch khỏi quỹ đạo trở về, đề tài câu chuyện lại chuyển, tiếp tục nói: “Động tĩnh khi Wood bị cách ly làm tôi, Loewe, Lauren và Fernan rời khỏi khoang và ra đến lối đi để kiểm tra tình hình. Trong khi tôi thu thập manh mối, Lauren đã nói chuyện với Fernan, khi Lauren nói mình là doanh nhân và mới trở về từ chiến trường phía Tây thì thái độ của Fernan rõ ràng là nhiệt tình hơn nhiều.”

“Đây là mồi do Lauren ném ra.”

Lê Tiệm Xuyên hơi nâng cằm lên: “Fernan không biết Lauren cũng là một người chơi, xuất phát từ nguyên nhân nào đó __ ban đầu tôi nghĩ rằng nguyên nhân này có liên quan đến thân phận và kinh nghiệm chiến trường của Lauren __ nói tóm lại, Fernan đã cắn mồi như Lauren muốn. Sau cuộc thăm dò ngắn ngủi, cả hai cùng bước vào khoang số 2 của Lauren.”

“Cho đến thời điểm này, toàn bộ phát triển dường như không xuất hiện sai lầm hay dấu vết đặc biệt nào. Nhưng khi tôi và Loewe chuẩn bị kết thúc màn quan sát nhàm chán này và quay trở lại khoang số 8, tôi phát hiện ra trong khoang số 6 có người.”

Thân tàu đột ngột rung chuyển khi chạy qua đường ray không bằng phẳng, bóng tối lốm đốm bên ngoài cửa sổ đột nhiên bị biến dạng dưới ánh đèn.

Lông mày của Thompson nhăn lại: “Ý ngài là có người đã lẻn vào khoang của ngài sao?”

“Đúng vậy.”

Lê Tiệm Xuyên nói, dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Người đó rất cẩn thận, nhưng người đó có thể không biết đặc thù công việc của tôi. Tôi ghi nhớ rõ các chi tiết còn hơn cả camera, như một cuốn album ảnh vậy. Trong đầu của tôi __ cửa khoang số 6 đã bị động qua, không giống như lúc tôi rời đi.”

“Tôi không cho là sẽ có ai đó lẻn vào khoang của người khác mà không có lý do. Theo tôi, người lẻn vào có thể là người chơi muốn tìm manh mối hoặc là ai đó có liên quan đến thân phận của tôi. Tất nhiên, người chơi có nhiều khả năng hơn.”

“Sau khi có những suy đoán như vậy, tôi và Loewe quay trở lại khoang số 8, dựa vào sự ăn ý giữa chúng tôi để bắt đầu câu cá. Tôi có nói với Loewe về tiếng động trong khoang của Wood. Ngoài khoang số 8 thì những người trong khoang số 6 và 10 có lẽ đã nhìn thấy một vài thứ.”

Thompson cởi mũ ra, một tia bừng tỉnh xẹt qua trên mặt: “Nhưng thực tế là không nên có người ở khoang số 6, mà ngài, ngài đang ám chỉ với Loewe rằng vào lúc này, có người đang ở trong khoang số 6 ư…”

Ông ta chống tay lên bàn ăn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trên khuôn mặt có phần nghiêm túc và băn khoăn nở một nụ cười: “Đây quả là một bí ẩn rất thú vị, ngài Berlick.”

Có một nụ cười trong giọng nói khàn khàn của Lê Tiệm Xuyên: “Tôi cũng nghĩ như vậy, trưởng tàu Thompson.”

“Loewe là một người rất thông minh và đáng yêu, cậu ấy đã hiểu ám chỉ của tôi.”

Lê Tiệm Xuyên không biết xấu hổ tâng bốc tiến sĩ Ninh, sau đó nói, “Và trong khoảng thời gian từ lúc chúng tôi quay trở lại khoang đến bắt đầu bữa tối lúc 8 giờ, thông báo giết chóc vang lên __ Lowen đã nói với tôi rằng, “Người chơi đã chết là Jennifer.” Sau đó, có hai tiếng mở cửa gần và xa gần như đồng thời vang lên trong lối đi.”

“Nhưng chúng tôi chưa kịp ra ngoài xem thử thì đã đi tới bữa tối trong toa ăn này.”

“Thực ra lúc đó tôi rất tò mò, không biết Loewe đã đưa ra phán đoán về thân phận người chơi như thế nào, nhưng những nghi ngờ này không kéo dài lâu. Bởi vì ngay sau đó tôi biết được cậu ấy không đoán được thân phận của người chơi đã chết, mà là chỉ đang thử nghiệm, đặt mồi của mình vào lưỡi câu.”

“Lúc Loewe nói câu nói kia, lấy âm lượng của cậu ấy mà nói thì người ở khoang số 6 hẳn có nghe thấy lời Loewe nói. Mà Loewe nói ra suy đoán sai kia đại khái có ba mục đích.”

“Thứ nhất, chính là nói với người sát vách rằng tôi và Loewe đều là người chơi, bằng không thì những hành khách bình thường sẽ không nghe thấy thông báo giết chóc và nhắc đến cụm từ người chơi này. Đây là một cái bẫy nguy hiểm cho cá nhân và cũng là một phép thử khôn khéo. Bởi vì dưới tình huống đã biết hai người chúng tôi đang liên minh nhưng vẫn còn ra tay hoặc tiếp tục thăm đó chúng tôi, có khả năng cao là không đánh đơn độc.”

“Mục đích thứ hai là để đánh lừa người sát vách nghĩ rằng Jennifer cũng là người chơi. Theo logic của người sát vách, đại khái là __ tại sao Loewe lại đoán chắc rằng người chết là Jennifer?” — Bởi vì cậu ấy nghi ngờ cô ta, mà thân phận người chơi được xác nhận từ miệng của những người chơi khác thường có tính xác thực cao hơn.”

“Về mục đích thứ ba, cũng chính là mục đích cuối cùng của câu nói đó, chính là muốn xem người sát vách có dính dáng gì đến giọt máu của thông báo giết chóc hay không.”

“Nếu có dính dáng thì sau khi nảy sinh nghi ngờ về thân phận của Jennifer, RedX, kẻ đã giết một người chơi sẽ không bỏ qua Jennifer sau khi nhận được thông tin nằm ẩn trong câu nói này. Thông thường thì những người vội vàng ra tay giết người vào ngày đầu tiên của màn chơi hầu hết đều là những người chơi quen với việc qua màn bằng cách giết người, vì vậy tôi cho rằng người đó khó có thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giết những người chơi khác.”

“Và sự thật sau đó đã chứng minh rằng ba mục đích trong lời nói của Loewe đều đã đạt được __ Jennifer đã chết, chúng tôi cũng nhận được phép thử đầu tiên từ ông Lauren.”

Giọng của Lê Tiệm Xuyên dừng lại một chút.

Giọng nói khô khốc, hắn giơ tay rót cho mình nửa ly sâm panh, từ khóe mắt nhận thấy những người áo choàng đen có chút bất an và điên cuồng.

Thompson ngạc nhiên nói: “Xin đợi một chút, ngài Berlick. Nếu tôi không nhớ lầm và cũng không bị lừa thì ngài Fernan đêm qua và cả Jennifer hôm nay đều còn sống.”

“Đôi mắt sẽ lừa gạt người, trưởng tàu Thompson.”

Lê Tiệm Xuyên mỉm cười.

Ánh mắt ẩn hiện dưới chiếc mũ trùm đầu của hắn không chút dấu vết quét qua cơ thể của người chơi số 5 trong bóng tối của ánh nến: “Nếu tiếp tục tính toán theo dòng thời gian thì thông báo giết chóc và bẫy của Loewe đã được bố trí trước bữa tối hôm qua. Sau bữa tối, tôi và Loewe đều rời khỏi khoang, muốn tìm ra người chơi bị giết rốt cuộc là ai, hơn nữa có thể nói là cũng muốn tìm xem Wood đang bị cách ly ở đâu.”

“Lúc này, cánh cửa khoang số 2 mở ra, Fernan chào tạm biệt Lauren và quay trở lại khoang của mình, Jennifer đã mở cửa để đón chồng mình.”

“Việc này thoạt nhìn rất bình thường.”

“Nhưng trong quá trình này, có một điều khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Đó là từ khi Fernan ra khỏi khoang số 2 cho đến khi quay lại khoang số 3, bởi vì vấn đề góc độ nên tôi không thể nhìn thấy bóng dáng của Lauren. Tôi chỉ nghe thấy giọng của Lauren và thấy cửa khoang số 2 đóng lại.”

“Và nếu như ông trưởng tàu thực sự chú ý đến Fernan thì sẽ phải phát hiện ra Fernan thích gọi vợ mình là Peri hơn là Jennifer.”

“Khi chuyện gõ cửa xảy ra vào đêm đầu tiên, Fernan đã mở cửa khoang, lúc đó, anh ta đã gọi Jennifer là Peri. Khi anh ta quay lại khoang số 3 sau chín giờ tối qua, Fernan lại gọi vợ mình là Jennifer.”

“Tất nhiên, sự khác biệt trong xưng hộ có thể không chứng minh được gì, chẳng qua đã tăng thêm một chút nghi ngờ cho suy đoán của tôi.”

“Vì vậy, vào thời điểm đó, tôi chưa thể xác nhận người chơi đã chết là Fernan và người giết chết anh ta chính là ông Lauren.

“Cho đến sáng hôm nay, Jennifer hét lên lao ra ngoài và để chúng ta phát hiện thi thể của Fernan __“

Lê Tiệm Xuyên khẽ nhắm mắt nhớ lại chi tiết rồi hờ hợt nói: “Jennifer nói đêm qua chồng cô ta vẫn ổn, còn hôn cô ta và dỗ cô ta ngủ. Đêm qua cô ta không nghe thấy bất kỳ tiếng động bất thường nào. “

“Nhưng chuyện phân thây tàn nhẫn này ngoài tiếng động ra, còn có một thứ không thể không quan tâm. Đó chính là mùi, mùi máu tanh vô cùng nồng nặc, chỉ cần là người có giác quan bình thường thì không thể bỏ qua.”

“Huống chi Jennifer là một phụ nữ mang thai, phải nhạy cảm với mùi hơn người bình thường.”

“Tôi thừa nhận Jennifer của ngày hôm nay có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, đã đóng vai một người vợ hoảng loạn một cách sống động, đồng thời nói ra những câu nói không rõ ràng gây hiểu lầm. Tuy nhiên, một phụ nữ đang mang thai nhìn thấy thi thể của chồng mình nhưng lại không bị kích động, nôn mửa, hoặc ngất đi trước cảnh tượng tàn nhẫn và đẫm máu như vậy thì thật kỳ lạ. Thực ra, tôi phát hiện sau khi chiếc vali đựng xác Fernan được mở ra, khối thi thể đó đã bị động qua.”

“Nếu kiểm tra chỗ gần chốt mở vali thì có thể thấy vết máu loang lổ, điểm này chứng tỏ trước đó hung thủ đã đóng vali lại. Người duy nhất mở chiếc rương sau khi vết máu gần khô cạn cũng chỉ có thể là Jennifer đã phát hiện ra thi thể.”

“Phát hiện thi thể của chồng mình, lại còn lục lọi qua, nhưng trên tay Jennifer lại không dính máu, cũng không nôn mửa khi đối mặt với thi thể bị phân thây. Sự bình tĩnh kỳ lạ như vậy không hợp với một người la hét om sòm.”

“Mãi đến khi chị gái sinh đôi Lilith xuất hiện bên cạnh Jennifer và đỡ lấy cô ta, cô ta mới bắt đầu nôn mửa. Nó cho tôi cảm giác không giống một phụ nữ mang thai thực sự.”

Lê Tiệm Xuyên mỉm cười: “Tôi nghi ngờ rằng Jennifer có thể là hung thủ, và cô ta có thể không phải là Jennifer. Nhưng khi kết hợp những chi tiết trên, tôi nghiêng về cái sau hơn.”

“Ngoài ra, hôm nay Lilith có vẻ quan tâm đến Jennifer hơn bình thường. Một cô gái thờ ơ, không thích tọc mạch nhưng lại có chút ăn ý và thân quen đặc biệt với Jennifer, người dường như không có qua lại gì với mình. Và Jennifer hôm nay hình như có chút ỷ vào Lilith.”

“Nghi ngờ được tạo ra từ không tới có và được tích lũy từng chút một. Khi nghi ngờ đạt đến một số lượng nhất định, nó có thể cách không xa sự thật.”

Kim đồng hồ treo tường đang chạy cạch cạch.

Ánh đèn lờ mờ trên trần tàu hơi lay động.

Trưởng tàu Thompson liếc nhìn đồng hồ và nhướng mày: “Ngài Berlick, ý ngài là cho dù đó là Fernan sau chín giờ tối hôm qua hay Jennifer vào ban ngày hôm nay đều không phải là người thật, phải không?”

“Nhưng mặc dù như thế, tôi có chút không hiểu chuyện này có liên quan gì đến ông Lauren ở khoang số 2 và hai tiểu thư ở khoang số 4 cả.”

Lê Tiệm Xuyên chậm rãi nhấp một ngụm sâm banh và nói: “Mối liên hệ có lẽ là vết đỏ trên cổ tay áo của ông Lauren.”

Thompson cau mày.

Lê Tiệm Xuyên nói: “Mỗi người chơi đều có một năng lực đặc biệt. Với tư cách là người thuyết minh, ngài cũng nên biết điều này. Và khả năng đặc biệt của ông Lauren, tôi đoán có thể là cải trang bản thân hoặc ai đó trở thành hình dáng của người khác.”

Có vài người chơi như nghĩ tới điều gì đó, tiếng thở phát ra từ trong bóng đen càng thêm nặng nề.

“Ban đầu, dựa trên lòng hiếu kỳ và một vài biểu hiện đối với chuyện gõ cửa vào đêm đầu tiên, tôi và Loewe đều nghĩ rằng trong hai vợ chồng Jennifer và Fernan có thể có ít nhất một người chơi. Mà Lauren rõ ràng cũng nghĩ như vậy.”

“Nếu nhìn từ góc độ của Lauren thì quá trình của chuyện này sẽ là ông ta nghi ngờ Fernan và Jennifer, vì vậy tung chiêu thăm dò Fernan. Fernan hình như cũng có mục đích nào đó nên hai người đã đi đến khoang của Lauren.”

“Trong lần thăm dò này, Lauren đã xác nhận thân phận của Fernan và giết Fernan. Vả lại, dựa theo thủ đoạn của ông ta, ông ta khá thích thú với việc giết người.”

“Sau khi giết người, lại nghe được Loewe nói nghi ngờ Jennifer, sau đó hai cánh cửa khoang mở ra. Tôi đoán là người ở trong khoang số 6 rất có thể là em gái Lily của cặp song sinh __ cô ta đã sử dụng năng lực nào đó nhanh chóng rời khỏi khoang số 6, vào khoang số 2, chuyển thông tin này cho Lauren.”

“Trong bữa tối, Lauren, Lily và thi thể của Fernan đều ở tại khoang số 2.”

“Và sau bữa tối, Lauren quyết tâm giết Jennifer nên đã sử dụng năng lực đặc biệt để cải trang thành Fernan, tạm biệt bản thân ở cửa, rồi bước vào khoang số 3, Lily đang trốn trong khoang số 2 đóng cửa khoang lại.”

“Lauren sau khi vào khoang số 3 đã thuận lợi giết chết Jennifer.”

“Sau đó, chính tôi, Loewe và Smith đã tìm thấy đầu của Raewyn trong WC công cộng của toa hạng hai và đánh thức những hành khách khác. Lúc đó, tôi vẫn nhớ rằng Lily và Lilith cùng lúc ra khỏi khoang số 4. Và sau trò chơi đổi đầu, vào lúc hừng đông, Lily đã biến mất, chỉ còn lại Lilith.”

“Trong danh sách hành khách của nhân viên đoàn tàu chỉ có tên Lilith, Lilith nói rằng mình không có em gái, trên tàu chỉ có mỗi mình.”

“Nhưng tôi nhớ rõ Lily không bị giết trong trò chơi đổi đầu, mà là đột ngột biến mất ở gần cuối trò chơi.”

“Vì vậy tôi cho rằng Lily trong trò chơi đổi đầu đêm qua không phải là Lily thật, mà là năng lực đặc biệt của Lily __ Có lẽ tương tự như hình chiếu hoặc phản chiếu gì đó.”

Lê Tiệm Xuyên gỡ từng mạch suy nghĩ, cảm thấy mái tóc dưới mũ trùm đầu chắc đã rụng đi nhiều.

Hắn tiếp tục giải thích từ góc độ của Lauren: “Nói cách khác, trước bữa sáng, Lily thật vẫn luôn trốn ở khoang số 2, còn Lauren ở khoang số 3, chỉ có một mình chị gái Lilith ở khoang số 4.”

“Vào bữa sáng, Lily quay trở lại khoang số 3 với chiếc vali chứa thi thể Fernan và cải trang thành Jennifer dưới sự giúp đỡ của Lauren. Lauren trở lại diện mạo thật của mình và chuẩn bị quay lại khoang số 2.”

“Thế nhưng __“

“Toa hạng nhất không phải địa bàn của ông ta, ông ta hẳn không có năng lực đến và đi nhanh như Lily. Vì vậy, ông ta không có thời gian để dọn dẹp mọi thứ, chẳng hạn như vết đỏ dưới cổ tay áo của ông ta, hay phải nói là vết son môi.”

Lê Tiệm Xuyên gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế: “Tôi và Loewe chú ý đến dấu vết đó, nó không giống như vết máu. Sau chín giờ tối hôm qua, khi Fernan quay trở lại khoang số 3, tôi thấy Jennifer đi ra mở cửa và cả hai đã hôn nhau say đắm ở bên cửa, tôi nhớ kỹ môi của Jennifer từng chạm phải cổ tay áo của Fernan.”

“Khi nghĩ đến điều này, tôi đại khái vẫn chưa đoán ra và nghi ngờ Lauren. Sau khi xác Fernan xuất hiện, Lauren bắt đầu thăm dò tôi và Loewe về cái chết của Fernan.”

“Ông ta khớp với mục đích của câu nói của Loewe một cách hoàn hảo. Vì vậy, Loewe đã cho ông ta 80% sự nghi ngờ.”

Lông mày của Thompson nhăn lại và nhíu chặt.

Ông ta có hơi nôn nóng sờ cằm, nhún vai nói: “Trong suy luận này, chiếm phần lớn là suy đoán của ngài, còn bằng chứng thì rất lỏng lẻo, ngài Berlick.”

“Tất cả những điều này đều phải thành lập trên cơ sở phỏng đoán chính xác của ngài về năng lực đặc biệt của ba người này. Nếu không thì đây chỉ là một phỏng đoán có chút logic mà thôi.”

Đối với đánh giá của Thompson, Lê Tiệm Xuyên không ngạc nhiên.

Trên thực tế, mục đích của hắn tối nay không thực sự suy luận một điều gì đó hoàn hảo __ Hắn chỉ muốn tạo ra một khởi đầu hoàn hảo và hỗn loạn cho màn chơi bọ ngựa bắt ve sầu và hoàng tước ở phía sau.

Đây là lý do tại sao hắn không muốn sử dụng thời gian chân không của mình.

Tuy nhiên, suy đoán của hắn không hẳn là không có bằng chứng quyết định: “Trưởng tàu Thompson, có một điều mà tôi nghĩ ngài không nên xem nhẹ __ năng lực đặc biệt của tất cả các người chơi chắc chắn có giới hạn.”

“Năng lực đặc biệt của Lauren không thể kéo dài mãi mãi.”

Giọng nói của Lê Tiệm Xuyên xen lẫn nụ cười lạnh lùng và tản mạn: “Tôi nghĩ, sau bữa tối tối nay, tôi có thể có may mắn mời tất cả các vị cùng nhau đến khoang số 4 để nhìn xem sự thay đổi lớn của một con người __“

“Nơi đó chắc hẳn có giấu xác của Jennifer và một Lily còn sống. Ông nói có đúng không, ông Lauren?”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang vọng trong toa ăn trống, không ai trả lời.

Tất cả người chơi đều rất yên lặng, yên lặng đến mức dường như Lauren không nằm trong số đó.

Loại yên lặng lạ lùng này kéo dài rất lâu, mãi đến tận chín giờ, số 7 mới phá tan bầu không khí trì trệ bằng một nụ cười có chút khó hiểu: “Số 8, chuyện anh làm thực sự khiến tôi nghi ngờ mục đích của anh. Anh có biết việc phơi bày thân phận trong không gian hoạt động chật hẹp có nghĩa là gì không?”

Lê Tiệm Xuyên không đáp lại.

Cạch một tiếng, kim giây nhảy qua vạch cuối cùng.

Chín giờ đã đến.

Ánh sáng trước mặt đột nhiên bị nuốt chửng, lưng nặng nề tựa vào vách toa xe lạnh lẽo.

Lê Tiệm Xuyên mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Ninh Chuẩn.

Ánh sáng lờ mờ chiếu vào gò má tái nhợt của Ninh Chuẩn, đôi mắt hoa đào u trầm hút hồn vạch ra một vòng cung quyến rũ, màu sắc mập mờ đang trào dâng trong đáy mắt.

Cậu đến gần Lê Tiệm Xuyên, tay quấn quanh cổ Lê Tiệm Xuyên như mỹ nhân rắn lạnh lùng, khe khẽ cười, “Quậy rối tung lên mới tốt, nhiều khi rối tung lên thì sự thật mới trồi lên từ dưới tầng băng sâu.”

Hết chương 121