Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 35



Chương 35: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E16.


Ba người nghỉ ngơi cạnh cánh cửa thủng một lỗ to nửa tiếng.


Trong thời gian đó, mùi máu tanh ở bên kia ngày càng nồng nặc và buồn nôn. Cách một quãng thời gian, sẽ có tiếng thì thầm và tiếng kêu la thảm truyền đến từ trong mùi hôi thối này.


Máu thịt đỏ tươi và bi thảm bắn tung tóe trong lối đi.


Lê Tiệm Xuyên ở ngoài cửa đưa mắt nhìn vào, ung dung bình tĩnh nuốt xuống miếng bánh quy nén cuối cùng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cuộc giết chóc tanh tưởi ở đối diện.


Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ cơ thể của hắn đã giảm xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn chưa dẫn đến tử vong.


Hơn nữa, bởi vì càng lạnh, hắn càng cảm nhận được nhịp đập mạnh yếu của tim mình, nó như một máy bơm ô xy cường lực, truyền tải vô số sức sống cho cơ thể sắp đông cứng này.


Nửa tiếng sau. |Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An|


Nghỉ ngơi đã đủ, ba người bắt đầu thu dọn đồ đạc, cầm vũ khí lên rồi chui qua cửa gỗ.


Lối đi bên kia cửa gỗ dính dầy máu tươi và thịn vụn.


Khi hai chân đạp lên sàn gỗ, có thể cảm nhận được sự dính dớp.


Không khí âm lạnh xuyên qua lớp quần áo dày cộm, ghim vào sống lưng.


Lê Tiệm Xuyên cầm nến đi dẫn đầu, men theo những dấu chân máu dần dần xuất hiện trên mặt đất, nhanh chóng rời khỏi lối đi và tới trước một cầu thang xoắn ốc hướng lên trên.


Cầu thang này giống hệt với cầu thang ngầm mà Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy trước đó, điểm khác biệt duy nhất là một cái hướng lên trên, một cái hướng xuống dưới.


Vết chân máu cũng đi lên cầu thang.


Xung quanh tối om, nơi ánh nến không thể rọi tới là những bức tường gỗ, bên trên vẽ những đường nét nguệch ngoạc điên cuồng, có cả hình vẽ những cơ thể cụt chân cụt tay lộn xộn.


Bọn họ đi lên cầu thang, chừng ba, bốn phút sau, Lê Tiệm Xuyên chợt nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ phía trước.


Hắn quay đầu lại, ba người trao đổi bằng ánh mắt.


Sau đó, Lê Tiệm Xuyên nắm chặt rìu đục băng, bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động, như một con báo đen đi săn nhảy phốc lên bậc thang.


"Đừng công kích bằng linh thể!"


Phía trên truyền đến giọng nói của Trịnh Tường, từ từ đến gần: "Tiểu Quách, dùng lửa đốt cánh cửa này đi. Đây là trái tim của núi tuyết, hộp ma đang ở bên trong! Anh giúp cậu kiểm soát..."


"Anh, ma trơi không thể đến gần."


Đây là giọng nói của thanh niên tàn nhang.


Bọn họ tưng bừng ở bên trên, Lê Tiệm Xuyên ở khúc quanh của cầu thang nghe vài giây, đoán được ba người Trịnh Tường chắc mới đến đây không bao lâu, hình như đã yếu đi đôi chút, đang điên cuồng sử dụng năng lực đặc biệt công kích cánh cửa máu thịt.


Nhưng xem mòi thất bại ê hề. |Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An|


Lê Tiệm Xuyên bí mật quan sát vị trí của ba người kia, cầu thang có quá nhiều hạn chế, không có chỗ cho đánh lén.


Hắn tiếc nuối quay đầu ra dấu tay với Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh, nhắc nhở bọn họ cảnh giác, sau đó xoay người đi lên.


Trịnh Tường và Tôn Sướng đang đứng ở một bên đầu cầu thang lập tức phát hiện động tĩnh truyền tới từ phía dưới.


Trịnh Tường giơ tay đè lại thanh niên tàn nhang vẫn đang công kích cánh cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao to đang đi tới gần, đường nhìn khựng lại khi quét tới cây rìu đục băng trong tay Lê Tiệm Xuyên.


Ở đằng sau Lê Tiệm Xuyên, Tạ Trường Sinh và Ninh Chuẩn máu me đầy người cũng đi lên.


"Là mấy người." |Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An|


Thanh niên tàn nhang tên Tiểu Quách lạnh lùng nói.


Trên mặt Trịnh Tường không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ nhìn Lê Tiệm Xuyên và nói: "Lúc thông báo Hunter bị giết vang lên, tôi biết chắc các người sẽ đến đây."


Trịnh Tường bước sang một bên, vô tư phơi bày cánh cửa máu thịt lúc nhúc tởm lợm ở sau người.


Từng đóm lửa xanh như bộ xương khô đang bám trên cánh cửa, nhưng hình như không thể tiếp cận đám mạch máu này. Phần thi thể cụt tay chân lăn lộn trong đống máu thịt, làm tắt đi một vài đóm lửa ma trơi.


"Nếu các người đến được đây, chắc chắn đã đoán ra một vài bí mật liên quan đến màn chơi này."


Trịnh Tường nói: "Những ngọn núi tuyết ở đây đúng là vật sống. Dựa theo manh mối tôi đang có, chúng đã trở thành những con quái vật do hộp ma sinh ra. Và làm một vật sống, cánh cửa máu thịt này chính là trái tim của chúng. Lúc người chơi qua lại như con thoi giữa tầng trong và tầng ngoài lần đầu tiên, tất cả đều đi qua cánh cửa này."


"Nó đã in ra một chúng ta khác."


Lê Tiệm Xuyên nhướng mày: "Thế ý của anh là..."


Trịnh Tường mỉm cười đầy hiền hòa: "Hợp tác."


"Năng lực đặc biệt của ba chúng tôi không thể phá hỏng cánh cửa máu thịt, nhưng tôi biết năng lực đặc biệt của mấy cậu cũng không làm được gì. Cánh cửa này rất đặc biệt, có nghe nói về Cổng Ma chưa? Đó là một câu chuyện ngụ ngôn rất thịnh hành. Cổng Ma được tạo thành từ máu thịt của người chết, nó là một cánh cửa biết nói, sau khi con người thỏa mãn điều kiện của nó, nó sẽ tự động mở ra."


Ánh mắt của Trịnh Tường rất chân thành: "Chúng tôi công kích chỉ để thăm dò, hiện tại tôi có thể xác định, cánh cửa máu thịt này chính là Cổng Ma."


"Nó có thể nói chuyện, nhưng chúng tôi chưa tìm được điều kiện để nó mở miệng. Một cây làm chẳng nên non, tôi tin rằng nếu sáu người chúng ta chia sẻ manh mối với nhau thì chắc chắn có thể tìm ra cách. Thời gian sắp hết rồi, còn hơn mười phút nữa là phải bỏ phiếu, chúng ta đừng lãng phí thời gian quý báu vào những chuyện vô nghĩa nữa."


Thái độ của Trịnh Tường rất thành khẩn, kết hợp với gương mặt điềm tĩnh và trung hậu thì quả thật rất dễ tạo được tín nhiệm.


Thanh niên tàn nhang và Tôn Sướng dường như không có ý kiến.


Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên để ý thấy một điều, chức năng cơ thể mạnh mẽ của hắn đã bị ảnh hưởng bởi sự khó thở và nhiệt độ cơ thể thấp, nhưng hai con gà yếu là thanh niên tàn nhang và Tôn Sướng ở đối diện lại nhìn như không hề khó chịu.


Dường như ngay cả những cơn run rẩy dữ dội trước đó cũng khá hơn nhiều.


Hơn nữa, Ninh Chuẩn vốn cho rằng Tôn Sướng sẽ nương nhờ bọn họ, nhưng cuối cùng lại lựa chọn Trịnh Tường... Lê Tiệm Xuyên suy đoán năng lực đặc biệt của Trịnh Tường có thể hóa giải tình trạng đông cứng này.


Trong lúc Lê Tiệm Xuyên đang phân tích điểm kỳ lạ ấy.


Ninh Chuẩn ở bên cạnh đột nhiên chấn động, kêu ré lên một tiếng. Tiếp đó cơ thể đổ về phía trước, giống như có một sợi dây thừng vô hình quấn quanh cổ Ninh Chuẩn, đột nhiên kéo giật Ninh Chuẩn lên cao, thoắt cái đập vào người Trịnh Tường.


Trịnh Tường giơ một tay túm, bàn tay còn lại cầm rìu đục băng bỗng lia về phía huyệt Thái Dương của Ninh Chuẩn.


Gần như cùng lúc đó. |Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An|


Lê Tiệm Xuyên như một làn khói nhẹ, bỗng dưng biến mất ở tại chỗ.


Khi cây rìu đục băng trong tay Trịnh Tường chạm tới Thái Dương của Ninh Chuẩn, một cây rìu còn dính máu cũng nhẹ nhàng rơi vào chỗ hiểm trên cổ họng của Trịnh Tường.


"Dừng lại!"


"Buông tay!" |Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An|


Người ở hai bên sợ hãi la to.


Nhưng bọn họ chẳng thể ngăn cản.


Rìu băng xuyên vào đầu Ninh Chuẩn dưới sự dẫn đường của quán tính, rìu băng của Lê Tiệm Xuyên cắt đứt cổ họng Trịnh Tường.


Từng làn máu tươi lập tức phún ra.


Cơ thể của Ninh Chuẩn và Trịnh Tường cùng hóa thành hai vũng máu loãng.


Trong lúc mọi người còn đang rét run, lại hoảng sợ nhìn thấy cái đầu của hai người vừa mới chết nhô lên từ vũng máu loãng.


Sau đó là vai, cánh tay, hai chân...


Cơ thể của hai người xuất hiện một lần nữa.


Đôi mắt âm trầm của Ninh Chuẩn nhìn về phía Trịnh Tường, Trịnh Tường cũng nhìn Ninh Chuẩn, vẻ mặt quả nhiên là thế.


"Đây, đây là..."


"Làm sao..." |Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An|


Thanh niên tàn nhang và Tôn Sướng ngớ người.


Vẻ bừng tỉnh lóe lên trên mặt Tạ Trường Sinh.


Một loạt biến cố vừa rồi xảy ra nhanh như chớp.


Từ Trịnh Tường ra tay với Ninh Chuẩn, đến Lê Tiệm Xuyên vung rìu, rồi đến hai người chết đi sống lại, chỉ có vài giây ngắn ngủi.


Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta ngỡ rằng mình bị hoa mắt __ nhưng nhìn vẻ mặt của hai người vừa hồi sinh, đây rõ ràng không phải ảo giác.


Lê Tiệm Xuyên đứng cạnh Ninh Chuẩn, sắc mặt lãnh đạm và bình tĩnh, không có quá nhiều ngạc nhiên.


Thật ra, lúc Ninh Chuẩn giết chết thanh niên tóc đỏ số 2, hắn đã đoán được một vài điều. Tầng trong và tầng ngoài của núi tuyết không đơn giản là quan hệ thật giả.


Nói một cách chính xác, điểm mấu chốt là thời gian.


Thời gian của màn chơi này rất hỗn loạn, đan xen chồng chéo, gây khó khăn cho việc phân biệt. Đó là khó khăn lớn nhất trong việc tìm ra lời giải, cũng là chỗ vướng mắc lớn nhất để giết chết người chơi.


Bởi vì sự lẫn lộn giữa quá khứ và tương lai, nên dù cho người chơi bị giết chết trong dòng thời gian hiện tại, nhưng chỉ cần còn sống trên các dòng thời gian khác, người chơi nọ vẫn sẽ không chết. Nếu nhìn riêng lẻ, thì việc này giống như một nút thắt chết, bởi vì một người không thể bị giết trong quá khứ, hiện tại và tương lai cùng một lúc.


Nhưng số 2 đã dùng cái chết của mình để chứng minh đây không phải là một nút thắt chết.


Chắc hẳn lúc Trịnh Tường cử số 2 đến giết chết ba người bọn hắn, gã không hề nghĩ sẽ thành công, mà là chỉ dự định thăm dò.


Ninh Chuẩn cũng tương kế tựu kế.


Số 2 từng bị Tạ Trường Sinh giết chết một lần tại dòng thời gian tầng trong, cũng từng chết thêm một lần trong lúc bị đám quái vật mắt đuổi giết. Vì thế, tại dòng thời gian tầng trong, bản thân cậu ta đã trải qua cái chết.


Và trong cầu thang ngầm, Lê Tiệm Xuyên từng đoán rằng tất cả người chơi đều phải chết sau khi bị nhốt vào cánh cửa thứ 2. Do đó, tại dòng thời gian cầu thang ngầm, số 2 có lẽ cũng chết qua một lần.


Sau đó trở lại dòng thời gian tầng ngoài, Ninh Chuẩn dùng chất độc giết cậu ta, tạo ra cái chết thật.


Thông qua cái chết của số 2, Trịnh Tường và Ninh Chuẩn đều nhận được câu trả lời về cách giết chết người chơi ___ Đồng thời, người chơi phải từng chết ở cả ba dòng thời gian thì mới thực sự chết.


Vì thế, hành động vừa nãy của Trịnh Tường là lần thăm dò thứ hai.


Ninh Chuẩn không phản kháng, bởi vì Ninh Chuẩn còn chắc chắn hơn cả Trịnh Tường rằng mình sẽ không chết.


Thật ra vừa rồi Lê Tiệm Xuyên có thể không cần đánh lại, nhưng nếu hắn đứng im thật, chỉ sợ sẽ bị người ta coi là một người nhẹ dạ, thăm dò cũng sẽ trở thành khúc dạo đầu cho cuộc giết chóc.


Dẫu sao trong trò chơi này làm gì có chân thành.


Cho dù có đi nữa thì cũng chỉ từng mà thôi.


Hơn nữa, những chuyển động của Trịnh Tường cùng với hoàn cảnh xung quanh cho thấy năng lực đặc biệt của gã có thể liên quan đến không khí.


Có hơi khó nhằng. |Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An|


Lê Tiệm Xuyên cảnh giác hơn, lại nhìn phản ứng của những người khác, ước chừng bản thân là người thứ ba đoán được điều này.


Hắn xót xa gần như muốn chùi nước mắt.


Đây là lần đầu tiên hắn có một chút tự tin về chỉ số IQ của mình trong trò chơi này.


Bầu không khí hiện tại rất căng thẳng.


Nhưng chẳng mấy chốc, bầu không khí ngột ngạt này đã phá vỡ bởi một tràng cười sang sảng.


Trịnh Tường mang theo chút thăm dò và thận trọng, bật cười nhìn Ninh Chuẩn: "Tôi đoán cậu là Ghost nhỉ, chỉ số IQ cao đấy. Manh mối trong tay không hề ít hơn tôi, tôi hi vọng chúng ta có thể hợp tác phá giải câu đố hai tầng này. Về vụ phân chia hộp ma thì quyết định bằng giết chóc, cậu thấy thế nào?"


Nghe được thiếu niên trông yếu ớt này là Ghost đang nắm giữ một giọt máu, Tôn Sướng và thanh niên tàn nhang có hơi biến sắc.


Trước đó, đối tượng hoài nghi của bọn họ thật ra là Tạ Trường Sinh.


So với Ninh Chuẩn mảnh mai lười nhác và bấu víu đàn ông, thì rõ ràng Tạ Trường Sinh lạnh lùng trầm tĩnh, ánh mắt sâu xa càng giống với một người chơi lão luyện nhìn xa trông rộng hơn.


Đối diện với lời đề nghị của Trịnh Tường, Ninh Chuẩn nhướn mày, hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh nghĩ đây là câu đố hai tầng ư?"


Trịnh Tường gật đầu đầy chắc chắn.


Ninh Chuẩn mỉm cười, nằm nhoài lên người Lê Tiệm Xuyên, lắc đầu nói: "Thế thì khỏi hợp tác."


Trịnh Tường chau mày. |Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An|


Nhưng không đợi gã hỏi tới, đã nghe Ninh Chuẩn nói: "Suy đoán của anh về cánh cửa máu thịt là chính xác, tôi cũng nghĩ rằng hộp ma đã thúc đẩy việc sinh ra núi tuyết. Và cánh cửa máu thịt là điểm chung chân thật mà mọi người đều gặp phải này, có lẽ cũng chính là trái tim của ngọn núi tuyết. Nếu cánh cửa này thực sự là Cổng Ma, vậy thì tôi biết cách để nó mở ra."


Vẻ mặt của Trịnh Tường hơi thay đổi, thận trọng nói: "Cách nào?"


Ninh Chuẩn quét mắt nhìn quanh: "Tất cả người chơi trong màn này đều có hộp ma trong tay, ít nhất là một hộp. Khi hộp ma của tất cả người chơi được lấy ra, tôi đoán cánh cửa này sẽ thức tỉnh."


Lời nói này ra khỏi miệng.


Lê Tiệm Xuyên phát hiện ba người Trịnh Tường chẳng hề bất ngờ, chắc là cũng đoán được điểm này. Điều này còn cho thấy tất cả bọn họ đều có hộp ma.


Vậy thì không hay rồi.


Trong sáu người, Lê Tiệm Xuyên là người duy nhất không có hộp ma, ngay cả chìa khóa tham gia trò chơi, hắn chỉ vừa lấy được ở màn chơi trước. Giờ bảo lấy hộp ma ra, hắn biết mò ở đâu đây.


Tuy rằng hắn láng máng cảm thấy bản thân xuất hiện trong màn chơi này không phải là lỗ hổng của trò chơi, nhưng hắn thật sự không có hộp ma.


Tại sao Ninh Chuẩn lại đề cập đến vấn đề này?


Hắn rủ mắt nhìn Ninh Chuẩn.


Lại thấy Ninh Chuẩn cong môi, bàn tay xẹt qua cánh tay hắn, đưa về phía trước.


Trong lòng bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp màu đen to chừng một bàn tay.


Bề ngoài của chiếc hộp rất bình thường, nhưng nếu nhìn chằm chằm một lúc lâu, sẽ có cảm giác tất cả ý thức bị hút đi, vô cùng nguy hiểm và tà ác.


Lê Tiệm Xuyên từng tự tay móc hộp ma ra khỏi cơ thể của Nam tước Harry, vì thế rất hiểu cảm giác kinh khủng này.


Trịnh Tường thấy thế, cũng mở bàn tay, triệu hồi một chiếc hộp đen giống y hệt.


Tôn Sướng và thanh niên tàn nhang đứng sau lưng gã đưa mắt nhìn, chuẩn bị thực hiện động tác tương tự thì chợt nghe thấy cánh cửa máu thịt phát ra tiếng bì bõm rất lớn.


Máu thịt thối nát trắng đỏ cuộn trào điên cuồng.


Vài tiếng phốc phốc vang lên.