Âm thanh này lọt vào tai, tim của Lê Tiệm Xuyên đập nhanh hơn một chút.
Mới xem xong quy tắc kỳ lạ này của vòng này, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đột ngột đến từ phía sau, nếu nói không hề bị dọa sợ thì chắc chắn là không thể. Phản ứng tự nhiên của cơ thể người bày ra đó, không phải Lê Tiệm Xuyên có thể kiểm soát hoàn toàn.
“Ai đó?” Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên cầm nến xoay người lại.
“Có phải là khách không?”
Một người phụ nữ xuất hiện ở cuối hành lang.
Người phụ nữ trông nhợt nhạt, mặc một chiếc váy ngủ màu đen rất bảo thủ, tay cầm đèn pin, ánh đèn pin rọi sáng khu vực hạn chế trên hành lang.
Người phụ nữ nương theo ánh sáng này, cẩn thận và cảnh giác nhìn tới, khi thấy Lê Tiệm Xuyên xoay đầu lại, trên mặt mới nở một nụ cười bối rối: “Vị khách này, trời đã tạnh mưa, điện sẽ có lại ngay thôi, ngài nên về phòng nghỉ ngơi đi ạ.” Hình như người hầu ở nơi này.
Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ quan sát người phụ nữ này, bình tĩnh trả lời: “Trong phòng ngột ngạt quá nên tôi muốn ra ngoài đi dạo một lát, nhưng hình như bị lạc đường mất rồi.”
“Chuyện này rất bình thường, ngài không phải là vị khách đầu tiên bị lạc đường đâu, tòa nhà này thực sự quá lớn.”
Người phụ nữ mỉm cười nói.
Cửa sổ trong hành lang hình như không được đóng lại, một cơn gió đêm mang theo hơi thở lành lạnh sau cơn mưa ùa qua hành lang, cây nến trong tay Lê Tiệm Xuyên lập tức tắt ngúm.
Lê Tiệm Xuyên cầm đèn pin, cố tình chạm vào tay người phụ nữ, phát hiện tuy mu bàn tay của người phụ nữ hơi lạnh, nhưng vẫn có nhiệt độ của con người.
Hắn có ý định từ chối lời đề nghị của người phụ nữ, nhưng trực giác của hắn cho biết nếu hắn thật sự làm vậy, e rằng sẽ phải chịu hậu quả khủng khiếp mà hắn không thể chống đỡ. Hơn nữa, quần áo trên người Lê Tiệm Xuyên không hề thay đổi, chứng tỏ hắn vẫn là công tố viên Loose, chỉ là hắn không có ký ức ở nơi này và cũng không biết phòng của mình ở đâu, vì vậy có người dẫn đường là tốt nhất.
Lê Tiệm Xuyên nhìn vào cái bóng dưới chân người phụ nữ, gật đầu rồi đi theo người phụ nữ trên hành lang dài âm u.
Có lẽ do mất điện nên toàn bộ tòa nhà yên tĩnh lạ thường.
Tất cả ánh sáng biến mất, chỉ có ánh sáng từ hai chiếc đèn pin cầm tay đang đong đưa nhẹ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong hành lang trống trải, bóng người vặn vẹo bám lên tường, khung cảnh phía trước và phía sau bị nhấn chìm trong bóng tối.
Lê Tiệm Xuyên đi được vài bước rồi hỏi: “Ngày mai có kế hoạch nào không?”
“Ngày mai ư…”
Giọng của người phụ nữ nhẹ nhàng và lành lạnh: “Có lẽ buổi triển lãm tranh sẽ không được tiếp tục. Phu nhân đã rất mệt mỏi vì chuyện cậu chủ nhỏ mất tích, đêm nay đã bất tỉnh một lần, sợ là không đủ sức khỏe để tiếp tục tổ chức triển lãm tranh. Nghỉ ngơi một ngày, có lẽ ngày mai sẽ bế mạc và tiễn các vị khách trở về.”
Cậu chủ nhỏ bị mất tích?
Từ lúc nhận ra mối liên hệ mơ hồ giữa các vụ án ở các lượt xét xử trước, Lê Tiệm Xuyên đặc biệt nhạy cảm với những từ “trẻ con” và “mất tích”.
Hơn nữa, trang nhật ký đó có liên quan đến bối cảnh hiện tại, người viết nhật ký là một đứa bé trong dinh thự, nói cách khác, có khả năng rất cao cuốn nhật ký kia được viết bởi người được gọi là cậu chủ nhỏ.
Nhưng đây chỉ là một suy đoán.
Theo các manh mối hiện nay, bối cảnh này hẳn là một vị phu nhân tổ chức triển lãm tranh và mời một nhóm khách đến tham dự. Trong quá trình tổ chức, con của vị phu nhân này bị mất tích, vì vậy buổi triển lãm buộc phải dừng lại.
Tuy đã có được những thông tin này, nhưng Lê Tiệm Xuyên sẽ không vội vàng hỏi về tình hình của cậu chủ nhỏ trước khi làm rõ vai trò hiện tại của mình.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Chỉ nói: “Phu nhân lại ngất xỉu sao? Có gọi bác sĩ chưa?”
“Bác sĩ gia đình vẫn đang trông coi phu nhân ạ.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng trả lời.
Lê Tiệm Xuyên gật đầu và dừng bước.
Người phụ nữ nhận ra, khó hiểu quay đầu lại, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy, thưa ngài? Phòng ngài ở phía trước, sẽ đến ngay thôi.”
Trong đôi mắt đen của cô ta bắn ra một cảm giác ớn lạnh: “Thưa ngài, tôi không hiểu ngài đang nói gì cả. Lẽ nào ngài không muốn quay lại phòng của mình sao?”
Theo lời nói của người phụ nữ, một cánh cửa ở phía trước đó vài mét đột nhiên mở ra, một quầng sáng màu cam ấm áp bắn ra, yên bình và sáng sủa, khác hoàn toàn với hành lang lạnh lẽo và trống trải.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn, tâm trí như bị sự yên bình đó cảm hóa, không tự chủ thả lỏng cơ thể, cảnh tượng trước mắt cũng chợt chập chờn.
Đột nhiên, một tia sáng xanh nhạt lóe lên trong mắt Lê Tiệm Xuyên, đầu óc hắn lập tức tỉnh táo.
Hắn lập tức cảnh giác, sau đó phát hiện bản thân đã vô thức bước vài bước về phía trước.
“Đó không phải là phòng của tôi.”
Lê Tiệm Xuyên lạnh lùng nhìn người phụ nữ, vung chân đá về phía cô ta.
Song người phụ nữ đứng ở đó, Lê Tiệm Xuyên lại đá hụt.
Đột nhiên trở thành không thể chạm vào, Lê Tiệm Xuyên không do dự, nhanh chóng quay đầu chạy.
Với tốc độ vượt xa người bình thường, Lê Tiệm Xuyên đã trở lại vị trí ban đầu gần như trong chớp mắt.
Nhưng sau khi chạy đi, Lê Tiệm Xuyên phát hiện người phụ nữ ở phía sau không đuổi theo mà đứng ở tại chỗ, giơ đèn pin nhìn chằm chằm vào hắn.
Ánh đèn pin nhợt nhạt chiếu vào hắn từ xa giống như làn nước đặc sánh, khiến chuyển động của hắn thoáng cái chậm đi rất nhiều.
Không khí như bị rút cạn, hô hấp khó khăn như chết đuối.
Lê Tiệm Xuyên thở hổn hển vài cái, quẳng đèn pin trong tay đi, cố gắng vùng ra khỏi khu vực có ánh sáng đèn.
Con đường phía trước mất đi ánh sáng của đèn pin, song tầm nhìn của Lê Tiệm Xuyên vẫn không thể xuyên qua màn tối kỳ lạ kia.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Chẳng qua không biết có phải là ảo giác của hắn không, hắn nhận thấy rằng hành lang kéo dài trước mặt đột nhiên uốn cong và móp méo. Khung cảnh ba chiều ban đầu hình như bất thình lình dôi ra một lớp ảo ảnh phẳng phiu kỳ lạ, giống như một bức tranh phẳng nằm ngang trước mặt hắn.
“Bức tranh…”
Đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên chuyển động, chợt nhớ đến ngọn nến bị gió thổi tắt lúc mới gặp người phụ nữ.
Cây nến vẫn còn trong tay hắn.
Khi đó, hắn cảm thấy cơn gió và động tác đưa đèn pin cho hắn của người phụ nữ kia quá trùng hợp, tuy tạm thời bỏ qua việc đốt nến lại nhưng hắn không vứt cây nến đi.
Bây giờ đột nhiên nhớ lại, ngọn nến đang cháy có lẽ đã bị người phụ nữ kia cố tình dập tắt.
Vậy thì, nếu đã là tranh, thì có sợ lửa không?
Lê Tiệm Xuyên vừa chạy vừa mò mẫm túi quần, hắn không tin quy tắc của lượt này sẽ để người chơi đối mặt với chuyện quỷ quái mà không có bất kỳ cơ hội sống sót nào; đánh không xong, chạy không thoát rồi bị mắc kẹt ở đây. Lúc ban đầu bước vào trò chơi hộp ma và trải qua chuyện tuần tra thành phố mù sương, Ninh Chuẩn từng nói rằng hầu hết các điều kiện tử vong trong trò chơi sẽ bị kích hoạt nhưng cũng có thể bị đóng lại.
Mọi chuyện đều sẽ có manh mối.
Lê Tiệm Xuyên sờ túi quần nhưng không tìm thấy bật lửa, mà rút ra một que diêm nhỏ.
Người phụ nữ mặc váy ngủ đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lê Tiệm Xuyên, mắt nhìn chằm chằm vào cây nến trắng trong tay hắn, nhưng biểu cảm của cô ta có chút thê lương và yếu đuối, “Tôi khuyên ngài đừng làm như vậy. Nếu phu nhân biết được, bà ấy sẽ không tha thứ cho ngài đâu.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào cô ta, nhanh chóng đến gần bức tường, quẹt que diêm lên tường, ngọn lửa phừng lên rọi sáng khuôn mặt lạnh lùng của hắn: “Xem ra cô chỉ có thể ngăn cản và quấy nhiễu tôi bằng lời nói… So với phu nhân của cô thì cô quá yếu. Nếu đổi lại là phu nhân của cô thì có lẽ tôi đã không có cơ hội đốt que diêm này lên rồi…”
Đôi mắt của người phụ nữ lập tức trở nên oán độc: “Mi mà dám đốt tranh, phu nhân chắc chắn sẽ giết mi! Chắc chắn sẽ giết mi! Giết mi! Giết mi __!”
Quả nhiên cô ta không thể ngăn cản hắn bằng hành động thực tế, cũng như không thể vờ vịt nói thêm lời nào nữa, Lê Tiệm Xuyên ngay lập tức thắp sáng ngọn nến trong tay.
Ngọn lửa bùng lên.
“Ah __!” vulactruongan.wp.com
Một tiếng thét chói tai thình lình vang lên.
Chẳng mấy chốc, Lê Tiệm Xuyên đã ngửi thấy mùi cháy khét nồng nặc, nhưng mùi này hình như không chỉ là mùi của bức tranh giấy đang cháy mà còn là mùi của xác chết trong lò thiêu.
Bóng dáng của người phụ nữ trước mặt đang vặn vẹo trong tiếng hét rồi đột nhiên biến mất, cây đèn pin cầm tay cũng bất ngờ rơi xuống đất, lăn tới bên chân Lê Tiệm Xuyên.
Đèn pin tắt ngúm.
Soạt một tiếng, toàn bộ hành lang đột nhiên được bao phủ trong ánh sáng bất chợt, đèn đuốc sáng trưng.
“Có điện rồi… đã sửa xong rồi!”
Lê Tiệm Xuyên loáng thoáng nghe thấy giọng nói vọng tới từ dưới lầu.
Môi trường sáng sủa làm người ta an lòng, hắn liếc nhìn xung quanh một cách thận trọng, lập tức nhìn thấy một bức tranh khổng lồ treo trên bức tường cách đó không xa, vẽ một hành lang dài tối tăm.
Dường như có ánh sáng trắng le lói ở cuối hành lang, giống như ánh sáng lọt vào địa ngục, đầy hương vị niềm tin vào sự cứu rỗi.
Lê Tiệm Xuyên thấy rằng mép của bức tranh hơi cong và có màu cháy sém, giống như từng bị đốt cháy.
Vì vẫn còn lấn cấn chuyện vừa rồi, cũng như có chút lưu ý đến vị phu nhân ở trong miệng của người phụ nữ quỷ dị kia, nên mặc dù đã có điện, Lê Tiệm Xuyên không lập tức dập tắt ngọn nến kỳ lạ này.
Hơn nữa, hắn thấy rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cây nến trong tay hắn đã cháy một nửa, chỉ còn lại một khúc nhỏ.
Lê Tiệm Xuyên cầm nến đi hai bước về phía trước, thấy một cánh cửa khép hờ.
Hắn phát hiện trên tấm thảm ở cửa căn phòng này có một nhúm tàn xì-gà, theo thói quấy phá, hắn dùng ngón tay gẩy gẩy, thấy vẫn còn âm ấm.
Bên trong phòng không có âm thanh nào.
Lê Tiệm Xuyên ngập ngừng đẩy cửa, đảo mắt một vòng và nhìn thấy chiếc mũ của công tố viên trên móc áo ở cửa.
“Phòng mình à?” vulactruongan.wp.com
Lê Tiệm Xuyên hơi nhướn mày, do dự cầm nến bước vào.
Hắn liếc nhìn tủ giày, thấy rằng đôi giày trên đó có cùng kích cỡ với bàn chân của hắn, giống như kiểu giày da làm thủ công. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây thực sự có thể là phòng của công tố viên Loose.
Chỉ là, nếu phòng của Loose nằm cách đó không xa và còn có phòng tắm riêng, thì tại sao Loose lại rời phòng, cầm nến ra ngoài hành lang khi điện bị cúp vào lúc nửa đêm? Tro tàn của điếu xì gà ở cửa vẫn còn âm ấm, thế mà trên người không có bật lửa cũng như dấu vết khói trên tay, rõ ràng là không hề hút thuốc.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Ai đã đến tìm Loose?
Là Loose nghe được tiếng động gì đó nên chủ động ra ngoài, hay là bị người khác gọi ra?
Sự ra sân của mỗi vụ án không phải được sắp xếp ở một nơi nhất định mà không có lý do, Lê Tiệm Xuyên nhớ lại tủ quần áo trong vụ án của Nunnally và sân thượng trong vụ án Andreas, hắn không nghĩ rằng hành lang vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên.
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt suy nghĩ, đóng cửa lại rồi dạo một vòng trong căn phòng này, sau đó xác nhận đây đúng là phòng của Loose.
ID và điện thoại di động của hắn nằm rải rác trên bàn cạnh giường ngủ.
Khi Lê Tiệm Xuyên kiểm tra theo thói quen, hắn thấy rằng chiếc điện thoại di động này khác với chiếc điện thoại di động mà Loose nhận được trong lượt xét xử trước.
Chiếc điện thoại này rất mới và không cùng kiểu dáng với cái trước.
Thời gian hiển thị trên điện thoại hóa ra là ba năm trước trong dòng thời gian trước đó.
Nói cách khác, thời gian của bối cảnh hiện tại là trước khi vụ án buôn bán trẻ em xảy ra.
Từ những tờ báo trong thùng giấy được gửi cho Nunnally, có thể biết được khoảng thời gian này là lúc xảy ra khá nhiều vụ trẻ em bị mất tích và đăng báo tìm người khắp nơi. Sau đó tình cờ sao, hắn biết được từ miệng người phụ nữ quỷ dị kia rằng cậu chủ nhỏ của dinh thự này cũng bị mất tích.
“Cậu chủ nhỏ mất tích, phu nhân ngất xỉu, thông báo tìm người, vụ buôn bán trẻ em…”
Kết hợp những thông tin này, có vẻ dễ dàng đoán ra đáp án.
Không gì ngoài việc cậu chủ nhỏ mất tích kia đang bị buôn bán.
Nhưng nếu thực sự đơn giản như vậy thì hắn đã không nhận được nhiệm vụ “Phá giải bí mật của tòa nhà giam cầm.”
Lê Tiệm Xuyên suy ngẫm, lật lại nhật ký cuộc gọi và tin nhắn trong điện thoại.
Nhật ký cuộc gọi đã bị xóa, thông tin cuộc gọi duy nhất còn lại là vào ban ngày và người gọi là phu nhân Murphy.
Tin nhắn không bị xử lý nhưng số lượng rất ít, người liên lạc gần đây nhất là một người bạn của Loose. Trong tin nhắn, Loose và bạn phàn nàn rằng triển lãm tranh của dinh thự rất nhàm chán, song chẳng thể từ chối sự tiếp đón nồng hậu của phu nhân Murphy nên chỉ có thể ở đây thêm một tuần nữa.
Lê Tiệm Xuyên xem lại nhật ký tin nhắn.
Cuộc trò chuyện dừng lại vào khoảng mười phút trước, người chỉ được lưu tên bằng một chữ “bạn” đã gửi tin nhắn: “Loose thân mến, anh còn ở dinh thự Murphy, phải không? Tôi có nghe nói về sự kiện kia, thật kinh khủng, tôi khuyên anh nên rời khỏi đó càng sớm càng tốt.”
Loose gần như trả lời chỉ trong một phút.
Chỉ là câu trả lời của Loose có hơi kỳ lạ: “Đừng lo lắng, anh bạn. Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm chỉ xảy ra vào những đêm mưa, và dinh thự này đã lâu không có mưa. Tôi biết phu nhân Ilyushinyushin đã chết, chết trong sự kiện kia, nhưng không có gì phải sợ cả. Tôi muốn nói với anh một điều, anh bạn thân mến của tôi, tôi đã bắt được hắn.”
Bạn: “Cái gì? Anh đã bắt được ai? Loose, anh đừng bốc đồng thế chứ!”
Bạn đã gửi thêm vài tin nhắn nhưng Loose không trả lời.
Như thể Loose đã soạn xong tin nhắn rồi đột nhiên bị gián đoạn bởi cái gì đó.